“Con đi ăn với em Linh và bạn, quên gọi cho mẹ. Con xin lỗi”
“Đi ăn rồi sao lại còn mua bánh mì?”
Chợt nhớ mình đang cầm ổ bánh mì của Di trên tay, tôi bối rối thấy rõ.
“À, cái này, con…thèm…nên mua…”
Nhìn mẹ là tôi biết mẹ ko tin lời giải thích ấy, nhưng vì mẹ ko gặng hỏi thêm nên tôi liền tót ngay lên phòng. Chuyện cũng chẳng có gì đáng phải giấu giếm, nhưng dài dòng rắc rối vậy thì ko kể sẽ tốt hơn.
Tôi mở máy tính và lấy bánh mì ra ăn. Ổ bánh mì thịt đã ko còn nóng như khi hắn vừa mua. Ko
biết vì đói hay sao mà tôi lại thấy nó khá ngon, tưởng chừng lâu rồi mới được ăn 1 ổ bánh mì ngon như vậy.
“Inbox (1)”
Email của Khoa.
Anh đã ổn định chỗ ở. Căn hộ này cũng được, tiện nghi, nhưng hơi chật. Thời tiết mùa này ở đây cũng nóng em ạ.
Hôm nay chủ nhật, em có đi chơi đâu ko?
Tự dưng anh có linh cảm em đang thấy vui? Nhưng niềm vui đó chắc ko phải là vì nhận được mail của anh.
Anh có nên vui cùng em ko nhỉ?
Cổ họng tôi bỗng khô lại, vì ổ bánh mì hay là vì câu hỏi của Khoa?
Mở cửa sổ Yahoo Messenger, tôi thấy nick anh đang sáng, chắc cũng vừa gửi mail thôi.
Rà chuột đến dòng tên Khoa, đã định click vào, nhưng trong vài mươi giây phân vân, tôi quyết định tắt máy mà ko trả lời cả email.
20.
Sau buổi chiều chủ nhật ấy, Linh thỉnh thoảng cùng mẹ sang nhà tôi chơi. Tôi thường dẫn em ra cái ban công trước phòng mình, nơi có giàn hoa leo giăng ngang rợp mát cả 1 góc sân, bên dưới là 1 chiếc ghế dài kiểu cổ ba tôi được 1 sinh viên thành đạt tặng cho.
“Ở đây buổi chiều mà nằm nghỉ thì thư giãn ghê lắm”.
“Chắc là nhiều gió chị nhỉ?”
Linh hỏi trong khi mắt hướng ra cái chuông gió ngay dưới mái hiên cửa sổ nhà bên cạnh. Tôi chỉ Ừ.
“Vậy chắc nó sẽ kêu nhiều và kêu mãi…”
“Chị cũng ko biết nữa. Chỉ khi nào yên tĩnh chị mới nghe được tiếng chuông gió rung từ bên ấy”
“Em hiểu. Nó đâu phải là thứ âm thanh chát vào tai. Hễ thứ gì hiền lành nhẹ nhàng thì dù đẹp đẽ vẫn luôn bị đàn áp. Vì vậy mà người ta cứ phải bon chen và đạp lên nhau…”
Câu nói có vẻ triết lý của em khiến tôi chỉ im lặng suy nghĩ, ko bình luận gì. Lẽ ra tôi phải bảo rằng em ko nên nghĩ tiêu cực như thế.
Linh ngả người trên ghế 1 lúc, nhắm mắt. Có thể em đang lắng nghe tiếng chuông vang nhẹ bên kia. Tôi định vào phòng để em có ko gian 1 mình, nhưng vừa dợm quay đi thì em đã kêu lại.
“Em muốn gặp anh ấy”
“Hử? Ai cơ?”
Câu hỏi tức thì của tôi chỉ là 1 phản xạ chưa kịp nghĩ. Nếu có thời gian thêm vài giây thì tôi đã biết em muốn nhắc đến Di. Vì thế, tôi “À” ngay sau câu hỏi.
“Di hả?”
“Hay mình gọi anh ấy đi?”
“……”
Tôi thấy chẳng thích việc 2 đứa con gái lại đi hẹn gặp 1 gã con trai như thế chút nào. Nhưng phản đối đề nghị của Linh thì tôi lại ko nỡ, vì vẻ mặt em nói lên sự chờ đợi đồng thuận từ phía tôi.
“Gọi rồi kêu hắn đi đâu? Làm gì? Nếu em chỉ muốn gặp thì…em cứ gặp 1 mình”
“Chị biết là mẹ em sẽ ko cho phép…”
“Em lớn rồi chứ phải con nít đâu. Chị sẽ nói với mẹ em”
……
Vậy mà khi xuống nhà gặp cô Lan mẹ em, tôi lại chẳng nói được gì. Lúc này tôi lại nghĩ mình vẫn chưa đảm bảo được Di là người tốt, dù trực giác có mách bảo như thế chăng nữa. Để Linh đi 1 mình với hắn, liệu có chuyện gì xảy ra ko?
Nghĩ vậy, tôi quên cái ý định đứng ngoài cuộc hẹn hò này, nếu có.
Và dĩ nhiên là có.
Linh gọi cho Di ngay trong buổi tối sau khi tôi đồng ý đi cùng. Em chỉ nhắn cho tôi địa điểm và thời gian kèm theo lời cảm ơn và nụ cười ^^ trong điện thoại.
Tôi tự hỏi bản thân mình có thích tham gia ko hay chỉ làm vì trách nhiệm-cái thứ trách nhiệm tự tôi vẽ ra?
Câu trả lời cũng nhanh chóng được xác định. Ừ thì, tôi cũng muốn gặp lại Di.
Còn tại sao thì tôi ko biết. Thực sự ko biết.
21.
Điểm hẹn mà Linh nhắn cho tôi là trước cổng….một sân bóng ở quận 10. Khi tôi đến vẫn chưa thấy Linh đâu, chỉ có nhiều thanh niên mặc quần đùi áo số ra vào khá đông. Hình như hôm nay có trận bóng tranh giải nào đó.
Tránh nắng dưới 1 cây dù to, tôi lấy điện thoại ra để gọi Linh. Chưa kịp bấm số thì một bàn tay kéo nhẹ vành mũ lưỡi trai tôi đang đội xuống – “Hey!”
Di đứng trước mặt tôi với cái áo thun màu xám tro.
“Hi…”
“Đi 1 mình à? Cứ tưởng cô sẽ đi cùng Linh chứ?”
“Ko, Linh bảo tôi cứ đến đây… Để tôi gọi xem”
Rút máy điện thoại ra lần nữa, tôi lại thấy tin nhắn vừa nhảy vào. Là của em.
“Vậy là ko đến nhỉ?” – Di cũng đang đọc tin trong điện thoại của hắn và nói. Có lẽ Linh đã gửi cho cả 2 chúng tôi cùng 1 nội dung – “Em mệt, mẹ bảo ở nhà nghỉ, ko đến được. Buồn quá, hic”
Trong khi tôi nhắn lại 1 tin hỏi thăm Linh thì Di chỉ cho điện thoại vào túi quần và đứng chờ.
“Sao anh ko vào trong?”
“Thì đợi dẫn cô vào chứ”
“Tôi vào làm gì?”
“Ơ, chẳng lẽ đến đây rồi lại đi về hả?”
“Nhưng…”
Vẻ ngập ngừng của tôi ko làm Di quan tâm, anh ta chỉ nắm cánh tay kéo tôi đi vào trong, giọng tỉnh queo – “Cứ vào xem đội của tôi đá mà mở rộng tầm mắt!”
……
Tôi được ngồi trên 1 băng ghế sát đường biên sân bóng có mái che, giữ 1 vài cổ động viên và cầu thủ của đội màu xám. Lúc này tôi mới nhận ra cái áo xám Di đang mặc là cùng 1 kiểu với đội đang khởi động trên sân. Đội của hắn, như hắn nói.
Có lẽ do chấn thương ở chân nên Di ko đá mà chỉ ngồi làm khán giả. Đây cũng là lần đầu tiên tôi đi xem 1 trận đá bóng, mà bản thân lại chẳng hiểu gì về bóng đá.
“Chà, ai đây? Giới thiệu xem nào!”
Một người trong đội áo xám hỏi Di, và cười tinh nghịch với tôi. Tôi cảm thấy ko thoải mái cho lắm, nên ko hề cười đáp lại.
“Thiên sứ đấy, hehe” – Di trả lời với cái kiểu bỡn cợt thường thấy của hắn. Anh bạn kia tỏ vẻ tò mò, nhưng chắc do bộ mặt ko thiện chí của tôi đã làm anh ta chẳng muốn hỏi han thêm.
“Đã nói cô đừng khó chịu như vậy rồi, ko sợ ế chồng hả?”
“Có ế cũng ko liên quan đến anh. Mà sao tôi lại ngồi đây xem đội của anh đá bóng chứ? Tôi chẳng thích bóng đá!”
“Rồi cô sẽ thích”
Hắn nói 1 cách chắc chắn như thể đó là chân lý, là mặt trời ngày mai dĩ nhiên sẽ mọc ở đằng đông vậy.
15 phút trôi qua. Hai đội 1 đỏ 1 xám mỗi bên 7 người chạy qua lại loạn xạ trên sân, rượt đuổi tranh giành 1 quả bóng có vẻ là khá nặng vì mỗi khi va vào người ai đó tôi lại nghe 1 tiếng uỳnh to. Trời thì nắng oi oi, mà họ thì cứ chạy phơi mình ngoài kia. Chẳng biết sau trận đấu có anh chàng nào bị cảm nắng ko nhỉ?
Giờ tôi mới để ý, trong suốt 15 phút, Di ngồi cạnh tôi ko nói 1 câu nào. Hắn chỉ chăm chú theo dõi trận đấu, đôi lúc hơi nhấp nhổm khi đội nhà tấn công, rồi thì lại trầm ngâm quan sát.
“Này, tôi về nhé. Tôi thấy chán…”
“Ừ”
Tự nhiên tôi thấy lạ khi hắn đồng ý 1 cách ngắn gọn và dễ dàng như thế. Thậm chí mắt hắn ko hề rời khỏi sân đấu.
Bỗng….quả bóng trên sân bay thẳng đến trước mặt tôi như 1 thiên thạch đang lao nhanh, và trong tích tắc, Di xoay người choàng cánh tay phải qua đỡ ngay trước khi nó chạm vào tôi.
Quả bóng lại văng ra và người ta lại tiếp tục trận đấu. Chỉ có tôi và Di vẫn cứ nhìn nhau ở cự ly rất gần.
Tim tôi cứ đập từng hồi, từng hồi.
22.
Trong khoảng vài chục giây, hắn mới trở lại chỗ ngồi của mình như ban đầu. Mặc dù ko có vẻ căng thẳng như tôi, Di cũng có chút bối rối.
“Tay anh ko sao chứ?”
Tôi hỏi sau khi đã lấy lại bình tĩnh, cũng là lúc thấy cánh tay của Di đỏ rần.
“Ko, chuyện vặt” – Hắn đáp mà ko nhìn tôi, mắt hướng thẳng ra sân bóng, 2 bàn tay đan chặt vào nhau, có vẻ rất tập trung, dù tình hình trận đấu chẳng có gì là cao trào.
“Ừm, cảm ơn…” – Giọng tôi lí nhí, gần như ko thành tiếng. Có vẻ Di cũng nghe được, tôi đoán vậy.
……
Ko biết do đâu mà trận đấu bóng đá vốn chẳng hấp dẫn gì với tôi lại có thể giữ được tôi ngồi đấy suốt hơn 1 tiếng đồng hồ, thậm chí ngay cả khi trước đó đã bảo là muốn về. Còn gã người quen duy nhất ngồi cạnh tôi, tức là Di, lại tiếp tục chẳng nói 1 lời nào từ sau khoảnh khắc ấy.
Đội của Di thắng 1-0, giành quyền đấu trận tiếp theo, và vì vậy nên họ bảo sẽ đi ăn uống mừng chiến thắng.
“Cô đi cùng chứ?”
“Thôi, tôi về đây”
“Ừ, cô thì luôn chọn phương án ĐI VỀ.”
Di nhấn mạnh 2 chữ cuối kèm theo 1 nụ cười khinh khỉnh. Tôi chỉ im lặng, đội lại chiếc mũ lưỡi trai và đi thẳng ra hướng cổng.
“Khoan” – Hắn đưa tay kéo tôi lại – “Đợi tôi về cùng…”
“Sao? Anh ko ăn mừng cùng đội hả?”
Mặc cho tôi giương mắt chờ đợi câu trả lời, hắn chỉ bước đi chậm lên phía trước. Dáng đi ko còn khập khiễng như lần xem hòa nhạc ở trường Linh, nhưng vẫn chưa bình thường được.
“Anh lại đi taxi 2 bánh à?”
Vừa đuổi theo Di, tôi vừa hỏi, nhưng hắn chỉ bật cười mà ko đáp.
…
Lúc tôi lấy xe ra khỏi bãi, Di vẫn đứng đó chờ, tay trái cầm theo chiếc mũ bảo hiểm hôm nọ.
“Đi uống gì ko?”
Di hỏi, mặt tỉnh táo và ko hề cười, cho thấy 1 lời đề nghị rất nghiêm túc. Tôi lại ngơ ngác ko hiểu như lúc còn trong sân bóng khi hắn bảo ko đi cùng đội mà về với tôi.
“Sao anh ko đi uống với họ có phải vui hơn ko…”
“Tôi chỉ hỏi Yes-No question, trả lời có – không thôi chứ đừng hỏi lại bằng 1 câu nào khác”
“Tôi cũng hơi khát, nhưng…”
“Vậy thì đi!”
Di nhảy ngay lên yên sau xe tôi, đội mũ và ra hiệu cho tôi nổ máy.
……
Chúng tôi chỉ ngồi uống nước mía ở 1 cái quán nhỏ ven đường, khuất dưới hàng cây xanh mát, nằm trong khuôn viên 1 chung cư cách đó ko xa. Trời chiều bớt oi bức hơn và ngồi ở đây lúc này cũng thư giãn ko kém gì so với cái ghế dài ở ban công nhà tôi.
“Anh đá trong đội xám ấy hả?”
“Đội Wanderers, xám xịt gì?!”
“Chơi vị trí gì?”
“Tiền vệ. Mà cô có biết tiền vệ là như thế nào ko?”
Câu hỏi của Di làm tôi hơi quê, mà thực ra tôi cũng ko biết thật. T__T Nhưng chỉ là những câu hỏi thông thường để giải tỏa cái ko khí im lặng khó chịu này thôi mà.
“Ko biết chứ gì?”
“Thì ko biết, có sao ko? Tôi đâu có thích xem bóng đá!”
23.
Giọng tôi hơi khó chịu, chưa kể còn kèm theo cái dằn ly xuống mặt bàn đầy vẻ giận dỗi. Di ko quan tâm mấy đến thái độ của tôi, hắn phóng tầm mắt về 1 nơi vô định nào đó, buông câu nói cùng tiếng thở dài.
“Ừ, giống hệt cô ấy”
Cô ấy? Là ai? Linh? Chắc ko. Di chỉ gọi Linh là cô bé, hoặc tên, hoặc là “em ấy”.
Bằng một phần thói quen nghề nghiệp, và một phần cảm tính, tôi nhận ra có lẽ Di đang nhắc đến 1 người con gái nào đó khá quan trọng với anh ta.
“Sao cô ko hỏi là ai?”
Thấy tôi ko nói gì mà lại kêu thêm 1 ly nước nữa, Di mới quay sang phía tôi, dứt khỏi cái nơi vô định mà hắn đang lang thang từ nãy giờ.
“Chắc là bạn gái anh”
“Hay vậy?”
“Đúng hả? Đoán bừa thôi…”
Di nheo mắt nhìn tôi 1 lúc, trong ánh mắt chất chứa nhiều thứ cần được chia sẻ, nhưng thực tế thì lại ko muốn nói ra. Rồi hắn cười buồn thiu....