watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 05:53,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 4078

Lãng tử gió


» Đăng lúc: 08/03/15 14:31:03
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

“Vậy anh muốn ăn gì?” – Linh cất tiếng hỏi xen ngang khi tôi đang định bảo anh ta có quyền ko ăn và bọn tôi sẽ ăn với nhau. Lẽ ra tôi phải nhớ rằng Linh ko thích tôi, mà là hắn.


“Giờ thì tôi chỉ muốn… uống bia thôi”


“Hả? Uống bia???” – Hai chị em đều bị sốc trước lời đề nghị của Di. Điên ghê!


“Ừ. Vậy nên 2 nàng hãy đi ăn Bún bò với nhau,



còn tôi thì rủ vài thằng đi uống bia, hehe”


>__>


“OK” – Tôi đáp, chuẩn bị đi về tìm cái quán Bún bò gần đó T__T, và quay sang em – “Em đi với mẹ hay sao? Có cần chị chở về ko?”


“Uống bia cũng được, em cũng muốn thử!” – Câu nói của Linh thậm chí còn làm tôi sốc hơn khi nghe Di đề nghị nữa. Dường như Di cũng hơi bất ngờ.


“Gì?? Em đòi uống bia á? Giỡn hả?”
“Có gì ko được? Em cũng thường thấy mấy đứa bạn học trung học uống bia mà”


Tôi và Di ko hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau. Có lẽ hắn cũng cảm thấy ko ổn, như tôi. Linh thì vẫn tỏ ra hào hứng với ý nghĩ thử uống bia của mình.


“Tôi nghĩ là ko nên đâu” – Di thấp giọng và nghiêng đầu sang phía tôi – “Bác sĩ của em cũng ko đồng ý đấy”


“Bác sĩ? Chị Chi à?” – Em mỉm cười, nhìn tôi rất chân thành – “Chị đi với em để mẹ khỏi lo nhé?”
“Hả?”


Sao chỉ có vài mươi phút mà tôi liên tục bị sốc như thế này.T__T


16.


Linh vẫn cười trong khi mặt tôi khó coi như 1 con khỉ.


Nói đúng ra thì bia ko hẳn là 1 thứ xấu xa gì. Người ta uống bia để chia vui, giải sầu, để giải khát, để thương lượng… và hoàn toàn có lợi cho sức khỏe nếu biết điều độ.


Vấn đề ở đây là mẹ em sẽ ko thấy thoải mái lắm nếu biết cô công chúa của bà đến quán nào đó để…uống bia. Vì thường thì nói đi uống bia cũng là đồng nghĩa với đi nhậu. Ặc ặc.


“Haha, em xem bản mặt của cô ấy kìa. Thôi, ko uống bia nữa. Đi đâu cũng được, miễn ko phải là Bún bò”


Như hiểu được cảm giác khó xử của tôi, Di thay đổi ý định, dù cũng nhất quyết ko chịu ăn Bún bò. Với tôi bây giờ thì có lẽ nên quên cái món ấy đi được rồi. T__T


“Thế, đi đâu thì anh thích?”


“Thì chỗ nào mát mẻ, café cũng ko phải là ý tồi”
“À, vậy đi quán café Illy nha, trước em cũng hay đến đó”


Và như thế, vụ việc đã được quyết định mà tôi ko có quyền đưa ra 1 ý kiến nào.


Tôi có thể bỏ về và mặc kệ 2 người họ, nhưng chắc rằng mẹ Linh sẽ ko để em đi với 1 gã con trai xa lạ như vậy. Đó cũng là lý do tại sao em tỏ ra cần tôi theo cùng đến thế.


“Anh đi bằng gì đến?”
“Taxi 2 bánh”
“Xe ôm à?”
“Còn gì nữa. Chân cà lết thế này thì làm sao mà chạy xe?”
“Vậy anh tiếp tục đi taxi 2 bánh đến quán nhé, tôi phải chở Linh rồi”


Anh ta có vẻ ko vui thích gì cái phương án của tôi, nhưng cũng biết là chẳng còn cách nào khác nên đành gật đầu. Tuy nhiên, Linh ko tán thành phương án này, với 1 lý do rất đơn giản.


“Ko, chúng ta cùng đi taxi đi. Để anh ấy đi xe ôm riêng thì tội lắm…”


….


Vậy là tôi phải gửi xe lại Nhạc viện để cả 3 đón 1 chiếc taxi cùng đến quán café Illy ở Công trường Lam Sơn, cách đó ko xa lắm.


“Nếu biết trước là loại café Tây kiểu này thì tôi chẳng vào đâu” – Di chán nản khi giở qua vài trang thực đơn. Lần đầu tiên tôi thấy hắn có cùng quan điểm với mình.


Illy là quán café cao cấp với hương vị và phong cách Ý, loại hình giới trẻ hiện nay rất chuộng, đặc biệt là teen nhà giàu. Tôi ko thích vị café như thế này, càng ko thích cái ko gian theo kiểu Tây của nó.


Tất nhiên Linh ko có chung suy nghĩ với bọn tôi. Em tỏ ra yêu thích và quen thuộc với nơi này như 1 phần ký ức ngày nào được khơi lại.


“Hồi năm cuối cấp 3 hầu như tuần nào em cũng ra đây xả stress…”
“Xả stress mà tốn kém nhiều dữ, nếu là tôi còn stress thêm”
“Thế anh làm gì khi stress?”
“Đá bóng”


Trong đôi mắt màu nâu sẫm của Di, mỗi khi nhắc đến đá bóng, có cái gì đó đam mê và hạnh phúc. Nó khiến tôi tự nhiên cũng thấy cái môn thể thao ấy cứ hay ho lạ mà lại chẳng có 1 cơ sở nào.


“Anh làm nghề gì? Cầu thủ à?”
“Ko. Dù cầu thủ cũng là 1 ước mơ ngày nào của tôi…”
“Vậy chứ anh làm gì?”
“Cô có biết hacker là gì ko?”
“Hacker?”


Di gật đầu, cười ranh mãnh và tựa lưng vào ghế sofa. Tôi chỉ biết hacker hình như là 1 dạng tội phạm máy tính??


“Anh là hacker à?” – Linh cất tiếng hỏi, nhìn anh ta đầy vẻ ngưỡng mộ (??)


“Chính xác. Nhưng tôi đội mũ trắng nhé..”
“Mũ trắng là sao?”


17.


Nghe tôi hỏi với bản mặt ngơ ngác, Linh quay sang giải thích rất nhiệt tình.


“Hacker mũ trắng là hacker tốt đấy chị. Hacker mũ đen là phá hoại, gian lận, còn mũ trắng là giúp sửa chữa, hoàn thiện các lỗ hổng bảo mật của 1 hệ thống mạng…”


Trong lúc tiếp thu bài giảng định nghĩa về 2 loại hacker, tôi thầm mừng cho Linh, cho mẹ em, vì cô bé đã ko còn bất kỳ triệu chứng nào của căn bệnh trầm cảm kia nữa.


Thú thật mà nói, từ ngày đầu gặp Linh, cảm nhận sự mong manh và trong trẻo của em, tôi cứ thấy em giống như em gái mình… Có lẽ nỗi mong ước có 1 cô em gái từ thuở bé đến giờ vẫn luôn bền bỉ trong lòng tôi.


Phải mà Linh là em gái mình, 2 đứa sẽ cùng đi shopping, xem kịch, và ăn bún bò … ^^


“Đừng giải thích nữa, cô ta chẳng nghe cái gì đâu!”
“… Sao? Hả?”


“Chị đang mơ gì vậy?” – Linh cho cái muỗng vào ly, xúc bới những viên đá, nhoẻn cười nhìn tôi.


“À, ko có gì. Chị chỉ cảm thấy đói…”
“Đấy! Tôi cũng đói meo rồi này. Hic, quán này chắc chẳng có thứ gì ăn được nhỉ?”
“Có vài món kiểu Tây, nhưng chắc là anh ko thích…” – Linh đang nói thì bỗng có điện thoại, nên liền giở máy ra nghe.


Hình như cuộc gọi đó là của mẹ em.
……
Chúng tôi lại bắt taxi để cùng trở lại nhạc viện, mẹ Linh đã chờ sẵn ở đó trên 1 chiếc ô tô riêng. Nét mặt bà có vẻ hơi lo lắng, nhưng cũng sớm giãn ra ngay khi nhìn thấy chúng tôi.


“Đi vui ko con?”


Linh chỉ khẽ gật đầu. Em vẫn tỏ ra thiếu cởi mở với chính mẹ của mình, vì 1 lý do nào đó.


“Cảm ơn 2 cháu nhé!”
“Bọn cháu cũng vui mà…”


Bà ấy cười thân thiện, nắm vai tôi và gật đầu chào Di. Hắn cũng đáp lại bằng cánh tay giơ lên ngang trán theo cách quen thuộc. Mãi khi chiếc ô tô màu trắng chạy được 1 quãng xa, Di mới rỉ vào tai tôi – “Sao biết tôi cũng vui mà dùng “bọn cháu”? “


“Ơ…”


Tôi cứng họng chẳng đối đáp được gì, vì thật sự câu nói ấy chỉ bật ra theo thói quen. Mà sao hắn lại ở ko đi bắt bẻ những chỗ như thế chứ??


“Haha, lại khó coi rồi. Đùa đấy” – Hắn cười lớn và chắp 2 bàn tay vào nhau như vái lạy- “Sợ nàng thật, hay cáu kỉnh thế thì làm sao có người yêu nhỉ?”


“Kệ tôi, cũng chẳng liên quan gì anh. Tôi đi lấy xe về đây”


Và rồi bỏ mặc Di đứng ở cổng đón xe ôm, tôi vội vã vào bãi lấy xe vì bụng đã sôi lên từ nãy giờ. Gần 7 giờ rưỡi tối rồi còn gì.


Khi ra đến cổng, tôi thấy Di vẫn đang dáo dác ngó quanh và đi qua đi lại bằng đôi chân cà nhắc.


“Chưa gọi xe ôm à?”
“Quái lạ, chẳng thấy bóng ông nào cả”


Trả lời tôi nhưng mắt Di vẫn cố tìm bóng 1 chiếc xe đậu gần đó.


“Hay… anh có cần quá giang 1 đoạn?”


Hắn đưa mắt nhìn tôi với vẻ khá bất ngờ với lời đề nghị này, ko tin rằng tôi lại sắp làm “Thiên sứ” cho hắn 1 lần nữa.


=.=


18.


“Chở có được ko?”


Nghe xong câu hỏi, tôi chẳng đáp chẳng rằng, rồ ga định chạy luôn thì anh ta níu yên sau lại, mặt nhanh chóng đổi sang thái độ hiền lành thành khẩn.


Ít ra cũng phải thế chứ.


……


“Dầu gội hiệu gì mà thơm nhỉ?”
“Này, ngồi quá giang thì giữ im lặng đi!”
“Ok, ok… qua khúc ngã tư đằng trước thì quẹo trái nhé!”
“Rồi sao nữa, nói luôn 1 thể để còn biết…”
“Ừ thì quẹo trái, đến đoạn nữa thì quẹo phải, chạy 1 khúc thì thấy có hẻm số…”


Tôi lắng nghe 1 hồi mới nhớ ra hình như ko phải mình đang cho anh ta quá giang 1 đoạn mà là đưa về tận nhà??


Khi tôi đang suy nghĩ có nên dừng lại đuổi cái gã này xuống tìm xe ôm hay ko thì hắn đột ngột kêu – “Tấp vào, tấp vào liền, nhanh!”


“Sao vậy?”
“Lẹ đi, cảnh sát kìa!”


Di tỏ ra khẩn trương và cứ cúi người nấp sau lưng tôi, còn tôi cũng lính quýnh cho xe tấp vào lề. Hắn nhảy xuống khi tôi còn chưa dừng hẳn xe lại.


“Ui da”


Cái chân cà nhắc tội nghiệp có vẻ bị động nên đau hơn, khiến hắn đang cắn răng nhăn mặt.


“Việc gì phải nhảy vội vậy?”
“Tội ko đội nón bảo hiểm bị phạt 200 ngàn đấy, Thiên sứ!”
“Nhưng….Mà khoan, chân anh có sao ko?”


“Đau”


“Vậy thế nào đây?”


Gã suy nghĩ 1 lúc, khoác tay – “Về trước đi, tôi đứng đợi cho bớt rồi sang kia đón xe ôm”


Theo hướng nhìn của Di thì bên kia đường có 1 bác xe ôm đang ngồi trên xe thật. Ừ, có lẽ tôi giúp đến đây là đủ rồi…


Nghĩ vậy, tôi chỉ gật đầu và nổ máy xe chạy đi, ko dám quay lại, vì sợ mình sẽ ko đành lòng bỏ mặc Di như thế, dù thực tế thì hắn cũng chẳng phải là một đứa con nít.



Tôi chỉ chạy đi được 1 quãng qua khỏi anh cảnh sát đang đứng ở góc ngã tư chăm chỉ làm công việc bắt phạt những kẻ vi phạm luật. Trong lòng cảm thấy bất ổn, mua thêm 1 cái nón bán ven đường, tôi đánh 1 vòng xe quay lại nơi ban nãy thì ko còn thấy Di ở đó nữa.


Bác xe ôm bên kia đường cũng biến mất.


Chắc hắn đã về rồi.


“Sao quay lại đây??”


Di xuất hiện đột ngột cùng với ổ bánh mì trên tay. Ặc, tôi vẫn chưa được ăn, hic hic.


“Tôi…à… chân anh chưa hết đau à?”
“Đau thì bớt nhưng đói quá. Mà ông xe ôm có khách khác rồi, số xui như gì”
“Lên xe đi, tôi đưa về. Vừa mua nón này”


Nét mặt của Di sững ra như hắn vừa nhìn thấy 1 điều gì lạ lùng lắm. Hắn dừng cạp ổ bánh mì, nghiêng đầu hết ngó chiếc nón lại ngó tôi.


“Anh có lên ko thì bảo!!” >”<
“À, đợi tí”


Nói rồi, Di vừa đi vừa nhảy đến chỗ bán bánh mì gần đó, mua thêm 1 ổ nữa.


19.


Hắn chìa ổ bánh ra trước mặt tôi.


“Cầm đi, có lẽ cô cũng đói…”
“Ko, về rồi ăn luôn. Lúc nãy thì đói lắm, giờ tự nhiên cũng hết rồi”
“Thì cứ cầm rồi về ăn, chẳng lẽ tôi ăn 2 ổ hả?”


Vừa nói, hắn vừa giật tay tôi và nhét vào ổ bánh mì đang nóng ấm, rồi tự đeo nón lên đầu mình.


“Thiên sứ, về thôi!”
……


Chỗ Di ở nằm trong 1 con hẻm rộng và yên tĩnh, có nhiều đèn đường sáng vàng cả khu phố. Anh ta bảo tôi dừng lại trước 1 căn nhà nhỏ, có cổng sắt sơn trắng, nhìn khá xinh xắn.


“Cảm ơn nhiều”
“Được rồi, anh vào đi…”
“Tặng tôi cái nón này nhé?”


Di giơ chiếc nón tôi vừa mua lên, cười 1 cái thật tươi. Lần đầu tiên tôi thấy hắn cười như thế.


“Ừ, thì tặng. Vác thêm 1 cái nón về lại bị hỏi han mà chẳng để làm gì”.


“Ok, chào nhé. Lần sau tôi sẽ chở!”
“Lần sau?”


Mặc kệ câu hỏi của tôi, hắn chỉ nháy mắt và lại đội cái nón lên đầu, đưa tay tạm biệt.


Có lần sau à?
………


Tôi về nhà lúc gần 9h, mẹ hơi ko vui, có lẽ giận vì tôi bỏ bữa chiều mà quên báo. Tuy thế mẹ cũng ko cằn nhằn hay trách mắng gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi lý do tại sao tôi về trễ.

...
Tags: lang tu giolang tu gio
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON