Phải rồi! Là Nhược Nhược, không phải Đậu Đậu .Cái tên ấy đã làm cô thức tỉnh, cô không còn là Đậu Đậu nữa rồi. Cơ thể duờng như cũng cảm nhận được hơi ấm từ nơi anh, ấm áp vô cùng, an toàn và thanh thản. Cô vứt bỏ biết bao lạnh lùng, tàn nhẫn, vứt đi cả lớp vỏ bọc bao năm xây dựng mà siết chặt anh hơn nữa, để biết rằng mình không cô đơn, không lẻ loi. Cô oà lên khóc:
-Anh ấy trở lại rồi, anh ấy trở lại rồi……
Trong Dennis chợt đau nhói. Anh ta là ai? Hạ Âu? Hắn ta đã trở lại, hắn ta thực ra là ai? Là ai lại khiến cô phải khóc, phải khổ sở biết bao lần? Đột nhiên anh thấy mình thật ngốc, thật khù khờ khi đã yêu cô thật lòng, trong khi trong cô chẳng hề có bóng dáng mình. Anh, là vật thế thân cho 1 Hạ Âu nào đó trong lòng cô thôi sao?
-Anh ấy đã bỏ em giờ còn quay lại làm gì? Em sợ lắm, Dennis. Em sợ lắm……
Lòng Dennis se lại, chợt nhận ra cô đang run lên sợ hãi. Anh nhẹ nhàng đặt lên mái tóc bồng bềnh của cô một nụ hôn ấm áp:
-Yên tâm đi Nhược Nhược. Có anh ở đây, em sẽ không phải sợ hãi nữa.
-Cứ để thế này đựơc không anh? Giọng cô van nài, yếu đuối
-Uhm.
Và thế là cô cứ vòng tay ôm chặt lấy anh, vùi mặt trong bờ vai vững chắc ấy,tìm hơi ấm. Anh đứng yên lặng,khẽ vuốt tóc, khẽ hát nho nhỏ:
“Sẽ yêu em đến suốt đời, như trăng sao mãi mãi không rời, như anh, như em….”
Nhìn cô nhắm nghiền mắt, say ngủ, gương mặt thanh thản, hiền lành anh bất giác đưa tay lên vuốt đôi má bầu bĩnh của cô, vẫn còn uớt đẫm nước mắt.
-Dennis, anh đừng đi, được không? Cô giơ tay nắm lấy tay anh, khẽ thì thào, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng chân mày khẽ nhíu lại, cầu xin.
Cô đang nói mê hay sao? Dennis lặng người đi trước câu nói ấy, cô đang gọi tên anh trong mơ, đang cầu xin anh đừng đi. Từ lúc nào anh lại quan trọng đến vậy trong cô. Con tim chợt quên đi bao băn khoăn lo lắng lúc trước, tự dưng đập liên hồi,hạnh phúc:
– Nhược Nhược, yên tâm, anh sẽ không bao giờ rời xa em, mãi mãi…
Con ngừơi bé nhỏ kia duờng như đã nghe được điều ấy, hay là cảm nhận thấy nó trong cơn mơ, lông mày dãn ra thanh thản, chìm vào giấc ngủ bình yên, bàn tay thôi giữ chặt anh.
Dennis nhẹ nhàng kéo tấm chăn lại đắp lên cho cô, đặt lên trán cô nụ hôn ấm áp, khoé môi khẽ nhếch lên cười, là hạnh phúc, cô đang dần yêu anh….
Dennis tắt điện bước ra ngoài, khép nhẹ cánh cửa phòng.
Cô mở đôi mắt tròn xoe, trong suốt nhìn dáng anh khuất dần.
Cô không hề mơ sảng, mà chỉ là muốn dùng cơn mơ để nói ra những điều mà lâu nay không dám nói, không dám bộc lộ. Cô thật sự không muốn sống tiếp trong cô đơn nữa, cô cần anh, không chỉ là điểm tựa…
Dennis và Âu Nhã Nhược, họ thật sự cần có nhau!
Chương 13 Cơn ghen
Sau hôm ấy, Dennis chẳng hề nhắc lại chuyện đó, vì vốn dĩ chỉ một câu nói trong cơn mơ của ai kia đã xoá tan bao băn khoăn ghen tuông tức giận của ai đó. Anh thật sự quá dễ để dụ dỗ.
Và cũng kể từ đó cô chẳng gặp lại Hạ Âu thêm lần nữa. Có lẽ anh đã trở về Mĩ hay chính anh cũng không muốn gặp lại cô. Cũng tốt thôi, cô cũng không mong gặp lại. Quá khứ sẽ được chôn vùi thật chặt, sẽ không còn làm cô đau nếu có thể ko nhìn thấy anh thêm lần nữa. Thật kì lạ là khi mà 3 năm trời nhớ nhung đau đớn tưởng như có thể chết đi vì người ấy, sẽ tưởng gặp lại là chết thêm 1 lần, vậy mà chỉ cần nhìn thấy thêm 1 lần là mọi thứ tan biến nhanh chóng, kỉ niệm chẳng chút vương vấn mà tan đi thật nhanh. Giờ cô mới nhận ra thời gian quả là có sức huỷ diệt ghê gớm, cô đã thật sự chẳng còn là Đậu Đậu của anh nữa rồi. Giờ với cô khoảnh khắc ở bên Dennis mới thật là quan trọng. Anh quá tốt, luôn chở che cho cô, tha thứ cho cô, không để tâm đến quá khứ, đến khuyết điểm của cô.
Liệu cô còn có thể tham lam đòi hỏi điều gì khác?
*
* *
Hôm nay là ngày phỏng vấn đầu tiên của cô, thật sự rất run. Dù Dennis đã trấn an biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn chưa thật bình tĩnh. Khẽ thở dài một tiếng, cô hít sâu trong lúc chờ đến lượt gọi tên mình. Một dáng hình bước ngang qua cô, rất quen nhưng lại không làm cô để tâm vì đang bận rộn lau mồ hôi toát ra đầm đìa trên bàn tay.
-làm ơn báo cho giám đốc Trần, giám đốc Hạ đã đến.
Giọng nói này quen quá, bất giác cô ngẩng đầu nhìn lên, hai ánh mắt chạm nhau, ngạc nhiên, ngỡ ngàng, đau đớn. Nhưng rồi ngay lập tức cô trở lại nét bình thản. Đã quyết quên anh thì hãy coi như không hề quen biết. Anh là quá khứ.
Hạ Âu trong lòng không hiểu sao lại nổi sóng khi thấy cô quá ư bình thản. Lần trước không phải anh đã nhìn thấy trong mắt cô ánh lên sự đau đớn, nỗi nhớ nhung vô hạn hay sao? Cả đêm ấy anh đã mất ngủ, đã thao thức để hi vọng, để nuôi lấy một khả năng mong manh, rằng cô còn yêu anh…
Vậy mà giờ đây, cô lại có thể bình tâm đến vậy. Chẳng lẽ anh đã nhìn nhầm, hay ánh mắt đau khổ nhớ nhung ấy không dành cho anh?
*
* *
Hạ Âu lái xe nhưng ý nghĩ lại tràn ngập hình bóng của cô, với đôi mắt bình thản, trong suốt. trong ấy tuyệt nhiên không có hình dáng của anh, anh đã không còn tồn tại trong cô.
Kít…………..
Anh bất chợt thắng lại thật gấp.
Bên kia đường, một đôi thanh niên đẹp như thiên thần, tung tăng đi trên đường. Cô gái ấy, có đôi mắt tròn to, đen láy, đôi má bầu bĩnh, mái tóc buông xoã, bồng bềnh bay trong gío. Chàng trai với mái tóc bạch kim và gương mặt bơ sữa khẽ đưa tay vuốt lên mái tóc ấy. hai con người ấy, là cô và Dennis. Họ cười thật rạng rỡ hạnh phúc, có biết đâu anh nơi đây quặn đau.
Đậu Đậu của anh đã yêu 1 người khác rồi. Vốn đã cố k tin những lời đồn đại, những bức hình, đã tự trấn an mình k nên tin vào báo chí. Rồi lại tự bứt rứt băn khoăn lo lắng mà lên chuyến máy bay sớm nhất để trở về, để kiểm chứng. Vậy mà sao cô lại có thể đối xử với anh như vậy. Đậu Đậu….
Cứ mỗi lần chàng trai kia vuốt tóc cô anh lại như kim đâm vào lòng, mái tóc ấy, đã hứa sẽ chỉ là của anh, con người ấy, đã hưá yêu anh trọn đời cơ mà…
Bàn tay Hạ Âu siết chặt vôlăng, cơ thể run lên từng hồi.
Là tức giận, là ghen, là yêu…
Chợt cô vấp ngã, cơ thể hơi chao đảo. Dennis vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng, hai con người nhìn nhau ngỡ ngàng, yêu thương.
Anh bật tung cửa xe lao về phía họ, điên cuồng và mất hết lý trí.
-Đậu Đậu…
Anh đứng trước hai con người ấy, khoé mắt giật giật, cay độc. Dennis dường như cảm nhận được điều gì bất an, giật mình định rút tay lại. Nhưng cô lại nắm lấy tay anh chặt hơn. Dennis ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô, bàn tay cô lạnh giá trong tay anh, ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn siết chặt, mắt long lên:
-Hạ Âu, là anh.
Hạ Âu, đây chính là con người đã làm cô phải khóc, phải đau đớn đêm hôm ấy, là kẻ đã làm Dennis phải lo sợ biết bao lần. anh ta đứng trước mặt hai người, mắt gắn chặt vào hai bàn tay đan siết vào nhau không rời kia, như thiêu đốt, thật đáng sợ.
-Anh muốn nói chuyện với em.
-Chúng ta có chuyện để nói sao? Cô trả lời thật lạnh lùng, giọng điệu có chút mỉa mai.
-Đậu Đậu, anh…
-Xin lỗi tôi không phải là Đậu Đậu, và tôi cũng không quen anh.Cô ngắt lời anh. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cái giọng ấm áp ấy gọi hai chữ Đậu Đậu nhưng lại k làm cô run rẩy. Cô đã mất cảm giác với anh thật rồi.
-Đậu Đậu, anh….
-Làm ơn, tôi đã bảo tôi không phải là Đậu Đậu. Xin anh tránh đường cho.
Cô kéo lấy tay Dennis đang thẫn thờ ngạc nhiên đi qua anh. Mắt vẫn không liếc nhìn anh lấy một lần.
Bàn tay ấy lại nắm lấy bàn tay kia….
-Buông tôi ra, Hạ Âu, buông tôi ra.
Hạ Âu giật lấy bàn tay ấy ra, bế cô lên đặt vào trong xe mình. Dennis hơi bất ngờ, không
kịp phản ứng, chạy theo chiếc xe đen bóng lao đi thật nhanh, thật nhanh.
Anh khuỵ người xuống, mệt mỏi, đau đớn. Tự trách mình vô dụng, nhìn người mình yêu nhất bị cuớp ra khỏi tầm tay, cô đã nắm tay anh thật chặt, đã hi vọng anh chở che, giữ cô lại. Vậy mà anh chỉ biết ngồi đây, nhìn cô bị cuớp đi, kêu gào. Anh tự hận mình, đập tay thật mạnh vào tim, đau đớn kêu tên cô:
-Nhược Nhược!
***
-Buông tôi ra. Hạ Âu. Đồ khốn kiếp. Anh đang làm gì vậy?
Mặc cho cô kêu gào, mắng nhiếc, anh vẫn im lặng đến đáng sợ. Ánh mắt lạnh lùng không nhìn cô, chỉ hằn học nhìn vào khoảng không trứơc mặt.
– Mẹ kiếp! Anh mà không thả tôi xuống thì tôi nhảy xuống đấy. Hạ Âu. Dừng ngay xe lại. Anh điên rồi.
Phải! Anh đang điên rồi. Đang rất muốn lao thật nhanh, thật điên cuồng đưa cô chạy khỏi nơi này, tránh xa con người kia. Để cô không còn có thể nắm tay hắn nữa.
-Anh dừng xe lại. nếu không chúng ta sẽ chết đấy.
Chết ư? Anh đã chết một lần 3 năm về trứoc rồi thì giờ đây còn sợ chi. Nếu chết mà có thể ở bên cô mãi mãi cũng còn đỡ đau hơn lúc này.
-Mẹ kiếp! Tôi sẽ nhảy xuống đấy.
Cô văng tục, rồi tức giận, định mở cửa xe lao xuống trong khi xe đang lao với tốc độ tử thần.
Kít………
Anh thắng gấp lại truớc khi cô kịp nhảy xuống. Mất đà, cả cô và anh lao về phía trước. Đầu cô đập vào kính, đau nhói. Anh va mạnh vào vô lăng, gục mặt xuống, bờ vai khẽ rung lên.
-Xuống xe.
Cô vẫn ngơ ngác, chưa định thần nổi chuyện gì vừa xảy ra ngồi im.
-XUỐNG XE. Anh gắt lên.
Hạ Âu mở mạnh cửa xe, đóng rầm lại rồi kéo cô buớc đi.
-Hạ Âu, buông tôi ra.
-Hạ Âu, anh đang làm tôi đau đấy.
-Hạ Âu, dừng lại đi.
Cô cứ gào thét, bị anh kéo xệch đi trên đường, rên xiết. Cổ tay bị anh bóp chặt đến mức tựa như bị dần ra. Đau buốt.
-Á! Hạ Âu, đau quá.
Con người kia bất chợt dừng bước chân lại thật gấp, làm cô mất đà lao về phía truớc. Ánh mắt anh lạnh lùng lướt trên cổ tay cô, nó đang dần đỏ lên, nước mắt cô cũng rưng rưng. Cô đau thế sao? Có biết anh còn đau hơn vạn lần không?
Anh buông tay cô ra, thẫn thờ bước đi về phía sân vận động, mắt vô thần.
Chẳng hiểu sao cô không bỏ chạy mà lại ngoan ngoãn bước theo anh. Cả hai ngồi yên lặng trên sân, theo đuổi những suy nghĩ riêng tư.
Cô hơi khó chịu với sự yên lặng quá lâu này, cất tiếng hỏi anh:
-Anh có chuyện muốn nói cơ mà!
Anh dường như chẳng chú ý đến cô, nói như độc thoại:
-Em có nhớ không, tại đây em đã tỏ tình với anh, đã đề nghĩ anh làm bạn trai em. Tại đây là lần đầu em ..
Cô ngắt lời anh:
-Hạ Âu, chúng ta dừng lại ở đây thôi. Đừng nhắc lại quá khứ nữa....