Két –
Xe đột nhiên phanh lại, tuy rằng có cài dây bảo hiểm, thân thể Đào Tâm Nha vẫn bị xô về phía trước.
Cô chỉnh dây an toàn, không nhìn anh, cúi thấp đầu.
“Chẳng lẽ do ngày áy náy? Đối với người vợ đã mất cảm thấy không đành lòng, vì vậy mới không tái hôn?” Liếm liếm môi, cô mỉa mai. “Vì sao phải cảm thấy không đành lòng? Ngài cũng không phải tự nguyện cưới cô ấy. Chẳng phải là do cô ấy khiến ngài và người kia không ở cùng một chỗ được hay sao? Ngài vốn không cần……”
“Xuống xe.” Rốt cục anh nói, thanh âm trầm tĩnh lạnh như băng.
Đào Tâm Nha không lên tiếng nữa, tháo dây bảo hiểm, mở cửa xe đi ra.
Cô vừa xuống xe, Nguyên Duật Nhượng liền đạp ga. Tốc độ phóng đi cực nhanh làm nơi tiếp xúc giữa bánh xe và mặt đường lóe lên hỏa hoa.
Đào Tâm Nha đứng yên tại chỗ. Đây đã là nơi gần khu nhà trọ Scott Will, nơi cô ở gần ngay phía trước.
Cô che miệng, lúc này mới phát hiện toàn thân mình đang run lên.
Cô không nhịn được ngồi xổm xuống, ôm chặt túi xách, cắn môi, vùi đầu vào hai chân.
Cô không hiểu… không biết anh không nối lại với Elena. Cô cho rằng sau khi cô rời khỏi, anh sẽ cưới Elena… Nhưng không, anh vẫn mang nhẫn cưới của bọn họ.
Anh đang nghĩ gì vậy? Anh muốn chuộc tội sao? Không cần đâu! Từ đầu đến cuối, người bày trò đều là cô!
Anh vốn không cần áy náy! Cái chết của cô đâu phải là lỗi của anh? Anh không cần phải tự trừng phạt mình.
Cô đã sống lại một lần nữa, cô muốn bỏ qua quá khứ, không muốn đi đụng chạm vào nó nữa. Tình yêu và đau khổ, cô muốn hoàn toãn lãng quên.
Cô nghĩ rằng cô mất đi, mọi người sẽ không thống khổ vì cô nữa…
Nhưng cô không ngờ rằng anh vẫn đeo nhẫn cưới, vẫn sống mà mang theo áy náy.
Hai năm… Hai năm qua anh sống như thế nào?
Đào Tâm Nha gắt gao cắn môi. Sự thật này khiến cô hoàn toàn hoảng loạn, bối rối. Tại sao lại như vậy?
“Duật ca ca…” Cô lẩm bẩm, đau lòng, nghẹn ngào thốt ra cái tên hai năm nay chưa từng nhắc đến, “Duật ca ca…”
Đồ ngốc! Vì sao phải tự tra tấn mình như vậy? Cô không đáng để anh phải làm như vậy!
“Tâm Tâm?”
Nia cùng Edward đi ra tản bộ, nhìn thấy bóng người ngồi xổm phía trước, không ngờ lại gần thì đúng là Đào Tâm Nha.
Nia khẩn trương xông lên trước, “Tâm Tâm, cậu làm sao vậy?”
Đào Tâm Nha ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng, không có nước mắt, nhưng lại tràn ngập đau lòng cùng bi thương. Bọn họ hoảng hốt.
Tâm Tâm trong ánh mắt của bọn họ luôn luôn mỉm cười. Bọn họ chưa từng nhìn thấy cô đau lòng khổ sở.
“Chuyện gì xảy ra? Ai bắt nạt cậu?” Nia vột vàng hỏi.
Đào Tâm Nha ôm lây Nia, thân thể run rẩy.
Cô không thể nói rõ cho bọn họ, chỉ có thể im lặng run run, trong lòng đau đớn cùng mờ mịt. Vì người kia mà đau…
Làm sao đây… Cô nên làm gì bây giờ? Cô không muốn dính dáng gì với anh nữa. Cô muốn hoàn toàn quên đi quá khứ, quên đi Đào Tâm Nha ích kỉ và buồn cười. Nhưng biết anh tự tra tấn mình như vậy, cô làm sao có thể bỏ qua, làm sao có thể tiếp tục lãng quên?
Duật ca ca, Nha Nha nên làm gì bây giờ?
.*.
Áy náy…
Nguyên Duật Nhượng cũng muốn áy náy. Anh nhấn mạnh chân ga, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, tay trái cầm di động nổi lên gân xanh.
Lời nói của cô gái vẫn quanh quẩn bên tai…
Đúng là cưới Đào Tâm Nha do bị ép, anh không ngờ cô em gái nhỏ mà anh hết mực yêu thương lại tính kế anh. Đến khi tỉnh lại, hai người trần trụi nằm trên giường, đối mặt với sự kinh ngạc của cha mẹ, người em gái mà anh tín nhiệm vạn phần lại tràn ngập nước mắt, nói anh say rượu rồi cưỡng bức cô.
Cha mẹ vốn rất yêu thương Đào Tâm Nha, vì thế cực kì phẫn nộ, muốn anh phải phụ trách nhiệm, muốn anh chia tay Elena, cưới Đào Tâm Nha làm vợ.
Tính cách của anh trước giờ sẽ không chấp nhận bị ép buộc. Cho dù là cha mẹ, không hợp ý anh cũng sẽ không nghe theo. Huống chi, cho dù anh thật sự chạm đến Đào Tâm Nha, cũng là vì cô hạ thuốc tính kế anh!
Hành động của Đào Tâm Nha làm anh tức giận. Anh không bao giờ nghĩ tới cô sẽ dùng thủ đoạn này. Cô em gái nhỏ mà anh yêu thương cho dù có kiêu ngạo, có tùy hứng, nhưng trước nay cũng không bao giờ có tâm cơ. Không ngờ anh lại nhìn nhầm. Cô đã phản bội lòng tin của anh!
Trong khoảnh khắc cô phản bội anh, anh đã thu hồi lại toàn bộ yêu thương, chỉ còn lại sự phẫn hận. Anh tuyệt đối sẽ không cưới cô!
Nhưng mẹ anh đã dùng bệnh tật của bà để uy hiếp anh, còn tức giận đến mức phải nhập viện. Vì sức khỏe của mẹ, cuối cùng anh không thể không chia tay Elena, cưới Đào Tâm Nha.
Nhưng cưới cô thì sao chứ? Anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ bất kì ai phản bội anh! Cho dù lý do của cô là gì, anh cũng sẽ không tha thứ!
Tình yêu của cô, anh chỉ cười nhạt. Năm năm hôn nhân, anh dẫm đạp coi thường.
Cho dù Đào Tâm Nha tranh cãi ầm ĩ, chạy đến công ty phá phách, thậm chí còn tát Elena ngay trong công ty… Đủ loại hành vi cố tình gây sự, chỉ khiến anh càng thêm phiền chán cô.
Anh không dám tin tưởng đó là tiểu công chúa anh từng yêu thương. Đào Tâm Nha khi ấy, trong mắt anh trở thành một người phụ nữ xấu xí đáng ghét.
Năm năm kia, anh và Elena luôn ở cạnh nhau. Anh biết hành vi này làm Đào Tâm Nha rất mất mặt, làm cho cô bị người khác cười nhạo. Như vậy thì sao chứ? Đây là do cô tự chọn lấy!
Anh muốn nhìn, nhìn xem cô còn ồn ào tới khi nào.
Cũng không ngờ rằng, anh lại đợi đến cái chết của cô.
Tờ giấy ly hôn đã ký lên làm ngực anh nhói đau. Nắm chặt nhẫn cưới cô để lại, trong lòng anh dường như có một tảng đá đang đè nặng. Rất nặng, làm anh không thể thở nổi.
Anh không ngờ cô lại thẳng thắn ký tên ly hôn. Anh cho rằng cô sẽ cố chấp tiếp tục quấn quýt si mê, không muốn tặng anh cho bất kì ai.
Anh rất rõ ràng tính cách của cô, rất hiếu thắng, rất kiêu ngạo. Làm sao cô có thể buông tay?
Nhưng cô thực sự rời đi rồi. Những gì của cô đểu bị thu dọn sạch sẽ. Trong phòng không có lấy một chút dấu vết, thậm chí một tấm ảnh chụp của cô cũng không có.
Cô đi rồi. Không nói một lời, liền ra đi.
Từ nay về sau, cô không xuất hiện trước mặt anh nữa. Haier cũng cắt đứt quan hệ với anh. Thế giới bị cô nhiễu loạn cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh.
Ngày qua ngày vẫn như vậy, nhưng dường như thiếu cái gì đó.
Anh nhìn cô lớn lên. Cho dù cô có phản bội anh, nhưng cô cứ rời đi như vậy, bao nhiêu hận cùng giận cũng tan thành mây khói.
Thậm chí anh còn hối hận không nên đối xử với cô như vậy. Cô sẽ không lên chuyến máy bay kia, cũng sẽ không ra đi khi còn tuổi trẻ như vậy.
Anh nghĩ, đó là áy náy sao? Cho nên không lúc nào anh không nhớ đến cô.
Là áy náy sao? Khi anh nhớ đến cô, tim lại đau như vậy, đau đến mức gần như không thể hô hấp, sau đó bắt đầu hận cô ra đi.
Hận, càng ngày càng sâu, tra tấn anh…
Một năm trôi qua, mẹ muốn anh cưới Elena, nói Elena chờ anh nhiều năm như vậy, không oán không hối hận chờ anh, muốn anh đừng chậm trễ người ta.
Anh thưởng thức Elena thông minh tự tin, thích cô thiện giải nhân ý, năng lực không thua nam giới, xử sự khéo léo, xinh đẹp hào phóng. Không có ai là không thích một cô gái như vậy.
Anh từng muốn cưới Elena. Nhưng cuối cùng vì Đào Tâm Nha, bọn họ chia tay.
Anh biết Elena vẫn yêu anh. Anh từng nói với Elena, nếu có thích một chàng trai nào thì đừng bỏ lỡ. Nhưng Elena không nghe. Cô muốn ở bên cạnh anh, muốn chờ anh. Trong năm năm đó, mặc dù hai người sớm chiều ở chung, nhưng chỉ là quan hệ bạn bè.
Anh hận cuộc hôn nhân ép buộc kia. Nhưng tuyệt đối sẽ không ngoại tình. Thân phận của anh cùng sự kiêu ngạo từ sâu trong tiềm thức không cho phép anh làm chuyện gièm pha để gia tộc phải chịu nhục. Hơn nữa cũng đã chia tay, Elena là một cô gái tốt, anh cũng không muốn để cô ấy phải chịu nhục nhã.
Sau khi Đào Tâm Nha qua đời, Elena vẫn ở bên cạnh anh. Anh biết cô đang chờ mong cái gì. Không có Đào Tâm Nha, bọn họ rốt cuộc có thể ở bên nhau.
Nhưng anh tình nguyện Đào Tâm Nha không biến mất…
Đạp phanh, xe thể thao màu lam còn bị trượt thêm nửa vòng tại chỗ. Trong đêm tối yên tĩnh, lối xe phát ra thanh âm chói tai.
Mở mui xe, Nguyên Duật Nhượng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầu sao đêm…
Anh thường mang Đào Tâm Nha đến nơi này ngắm sao. Cô sẽ ghé vào tai anh líu ríu, ngây thơ đếm sao, nếu không cũng sẽ hỏi anh, ngôi sao kia là gì?
Ở bên cạnh anh, cô nói rất nhiều.
Duật ca ca, anh nhìn kìa! Hai ngôi sao kia ở luôn ở bên cạnh nhau nha. Hai ngôi sao đó nhất định là anh và em. Chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Cô từng ngây thơ dựa vào trong lòng anh, vui mừng giống một con chim nhỏ.
Nhưng con chim nhỏ kia đã đi rồi…
Sau đó anh mới phát hiện, Đào Tâm Nha ầm ĩ phá phách, khiến người ta khó chịu, khiến người ta tức giận trân quý cỡ nào. Anh tình nguyện cô tiếp tục gây sự, cho dù tiếp tục đùa mưu tính kế cũng không sao, chỉ cần cô còn sống.
Áy náy…
“A, nếu là áy náy thì tốt rồi…” Anh cười nói nhỏ.
Anh để phẫn nộ che mắt, cho đến khi con chim nhỏ rời đi, mới giật mình nhận ra mình mất cái gì. Nhưng đã muộn rồi…
Cô sẽ không bao giờ trở lại nữa…
Nguyên Duật Nhượng nâng cánh tay che ngang mắt, thanh âm trầm lắng bay vào không trung, tiêu tán không thể nghe thấy…
“Nha Nha, Duật ca ca rất nhớ em…”
Đọc tiếp: Ngoài ý muốn đã yêu lại rồi – Phần 3
Chương 4
Bảy trăm sáu mươi chín ngày…
Lại cãi nhau với Duật ca ca. Mình biết anh ấy không thích mình đến công ty, không thích mình gây sự. Thái độ vô lý của mình làm cho anh ấy cực kì chán ghét, cũng khiến cho người khác chế giễu, làm cho chính mình xấu mặt. Mình biết mình làm như vậy chỉ khiến cho Duật ca ca càng thêm phiền chán. Nhưng… ít nhất anh ấy sẽ chú ý đến mình…
Cho dù có bị chán ghét cũng không sao. Ít nhất, Duật ca ca sẽ nói chuyện với mình…
.
.
.
“Tâm Tâm, tối hôm trước cậu bị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?” Nia do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lo lắng hỏi.
Hỏi Tâm Tâm chuyện đêm đó, nhưng cô ấy lại không nói gì, thân thể run lẩy bẩy. Edward còn lượn xung quanh xem xét, cho rằng Tâm Tâm gặp phải sắc lang.
Cô cũng khẩn trương hỏi có đúng là có người quấy rối cô ấy hay không. Nhưng Tâm Tâm vẫn lắc đầu không nói. Bọn họ chẳng còn cách nào. Thấy cảm xúc Tâm Tâm thực sự không ổn định, đành phải về nhà trước, chờ Tâm Tâm bình tĩnh lại rồi tính tiếp.
Hai ngày nay Tâm Tâm vẫn trầm mặc, thậm chí tươi cười cũng rất gượng ép, luôn thẫn thờ, lúc nào cũng buồn bực không vui, khiến cô và Edward thấy vậy đều cực kì lo lắng.
Trong giờ cơm trưa, cô rốt cục nhịn không nổi. Hôm nay cô phải biết lý do tại sao Tâm Tâm lại như vậy!
“Tâm Tâm, có chuyện gì cứ nói ra, có lẽ tớ và Nia có thể giúp được cậu.”
Biết bọn họ quan tâm đến mình, Đào Tâm Nha nở nụ cười, “Tớ không sao…”
“Trời mới tin!” Nia mất hứng trừng cô, “Tâm Tâm, cậu không xem tớ và Edward là bạn bè sao?”
Biết Nia tức giận, nhưng Đào Tâm Nha cũng không biết nên nói thế nào. Chuyện “trọng sinh” này nếu không phải tự mình trải qua, tuyệt đối sẽ không có ai tin tưởng.
Nhưng hai ngày nay cô cứ mờ mịt mông lung, không biết nên làm thế nào. Cứ xem như mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra, tiếp tục bình tĩnh sống như thế?
Nhưng… cứ nghĩ đến Nguyên Duật Nhượng thống khổ, hơn nữa vẫn do cô gây ra, làm sao cô có thể làm ngơ như không thấy?
Nghĩ đến Nguyên Duật Nhượng, trái tim cô lại đau đớn, nụ cười trên mặt cũng ảm đạm....