Nia và Edwaed liếc nhìn nhau, hai người đều lo lắng, “Tâm Tâm…”
“Kỳ thực…” Đào Tâm Nha đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Tớ vừa xem một cuốn tiểu thuyết…”
“Hả?” Hai người ngẩn ra.
“Tiểu thuyết?” Nia nhíu mày, “Tiểu thuyết gì?”
Đào Tâm Nha cắn môi, do dự một chút mới nói: “Có thể xem như là tiểu thuyết tình cảm…”
“Bởi vì một cuốn tiểu thuyết tình cảm, nên hai ngày nay cậu chơi đùa trò u buồn?” Trên trán Nia hiện lên mấy cái hắc tuyến.
Edward cũng nổi lên hắc tuyến, nhưng vì giữa vững nguyên tắc thân sĩ, cậu vẫn ôn hỏa hỏi Tâm Nha: “Tiểu thuyết viết những gì mà khiến tâm tình cậu kém như vậy?”
Đào Tâm Nha xoay ngón tay. Cô cũng biết mình nói rất vớ vẩn, nhưng cô cần có người cho ý kiến giúp cô.
“Là… nam chính có một người bạn thanh mai trúc mã. Nam chính rất yêu thương cô em gái này, em gái cũng rất thích anh trai hàng xóm. Sau khi lớn lên, tự nhiên là yêu anh ta. Nhưng nam chính lại có bạn gái. Cô ấy không thích nữ chính, trăm phương nghìn kế muốn tách họn họ ra, còn ép nam chính phải cưới cô ấy…”
“Ép như thế nào?” Nia hỏi.
Đào Tâm Nha yên lặng cúi đầu, “Hạ thuốc.”
“Mẹ nó, thủ đoạn vô sỉ này mà cũng dám làm!” Nia chửi tục, “Con em gái này không hiểu cái gì gọi là chúc phúc sao? Chuyện thiếu đạo đức như phá hủy tình cảm của người ta mà cũng dám làm!”
Đầu Đào Tâm Nha càng thấp hơn.
“Rồi sao nữa? Nam chính có cưới con em không?”
“Có… Em gái khiến cha mẹ nam chính hiểu lầm là nam chính cưỡng ép cô ấy. Hơn nữa mẹ của nam chính sức khỏe không tốt, nam chính vì mẹ nên đành phải cưới cô ấy.”
Edward cũng nhíu mày, “Không có người đàn ông nào có thể chấp nhận được chuyện đó.”
“Rồi sao nữa?” Nia hỏi.
“Cô em gái sau vài năm hôn nhân bị ghẻ lạnh, còn thường cãi nhau với nam chính. Bởi vì quan hệ giữa nam chính và bạn gái vẫn rất tốt, cô em gái còn từng đến trước mặt bạn gái, kêu gào đánh người…”
Đào Tâm Nha càng nói càng cảm thấy mình thực sự rất xấu tính. Sao trước kia cô lại ngu ngốc như thế? Để mọi người phải chịu đau khổ…
Nia và Edward nghe xong đều lắc đầu, cô em gái này thực sự khiến người ta chán ghét.
“Sau này cô em gái quyết định ly hôn, đặt đơn ly hôn đã ký tên ở đó rồi rời đi. Ai ngờ lại đụng phải chuyến bay tử thần, rơi máy bay mà chết. Sau đó khi tỉnh lại, nhận ra linh hồn của mình lại ở trong thân thể người khác.”
“Phụt!” Nia mới uống xong một ngụm nước liền phun ra, “Đây là tình huống kiểu gì vậy? Có quá căng thẳng hay không?”
Nếu không phải cô là đương sự, Đào Tâm Nha cũng sẽ cảm thấy câu chuyện này thực vớ vẩn.
“Sau khi sống lại, cô em gái đã nhận ra mọi chuyện, quyết định làm lại cuộc đời lần nữa, lãng quên quá khứ. Cô ấy nghĩ rằng sau khi cô đi, mọi người sẽ sống tốt hơn, nam chính cùng bạn gái sẽ hạnh phúc bên nhau. Ai ngờ sau này gặp lại nam chính, mới biết anh ta không kết hôn với bạn gái, thậm chí còn mang nhẫn cưới, vì cái chết của cô em gái mà áy náy vô cùng, tự trừng phạt chính mình.”
“Oa…” Nia ôm hai má, đôi mắt biến thành hình trái tim, “Đúng là một chàng trai tốt hiếm có!”
Quả nhiên chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết!
Đúng thế, nhưng người tốt như anh, lại vì cô mà không thể sống tốt.
Trong lòng Đào Tâm Nha đau đớn, nhưng vẫn nói: “Cô em gái không biết nên làm gì. Cô ấy không muốn liên lụy đến quá khứ, nhưng lại không thể yên tâm về nam chính.”
“Đợi đã!” Nia ngắt lời cô, khuôn mặt có chút vặn vẹo, “Tâm Tâm, không phải cậu tự tưởng tượng cậu chính là cô em gái kia, nên hai ngày nay vẫn cứ quái dị như vậy chứ?”
Thực ra cô chính là cô em gái làm người ta chán ghét kia. Nhưng nếu nói như thế cũng không có ai tin. Đào Tâm Nha chỉ cười khổ trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu.
Nia im lặng hít sâu, Edward cũng dở khóc dở cười. Nhưng ngẫm lại, người phương đông đều đa sầu đa cảm, Tâm Tâm tuổi còn nhỏ, bị ảnh hưởng bởi loại tiểu thuyết tình cảm khoa trương giả tạo này cũng là chuyện bình thường.
Lúc này bọn họ hoàn toàn quên Đào Tâm Nha bằng tuổi bọn họ.
“Nói trắng ra, cô em gái này là kẻ ích kỷ!” Uống một ngụm trà, Nia bắt đầu phát biểu, “Cô ta chỉ nghĩ đến bản thân. Vì thích nam chính nên đoạt lấy hắn, không hề suy nghĩ cho hắn ta. Chết rồi lại nghĩ mình mất đi, nam chính sẽ có được hạnh phúc. Làm ơn đi, cô ta nghĩ người ta là loại không máu không nước mắt sao? Thanh mai trúc mã nha! Con chó nhà tớ nuôi 8 năm chết rồi, tớ còn đau lòng đến nửa năm!”
Đào Tâm Nha nghe vậy càng không thể ngẩng đầu lên. Nia nói, làm sao cô không hiểu được? Trước đây anh hai luôn khuyên cô, muốn cô đừng cố chấp, muốn cô đừng ích kỉ như vậy. Chúc phúc cũng là một loại yêu. Nhưng cô lại hoàn toàn không nghe. Đạo lý đó cô biết, nhưng trong lòng cô lại cố chấp như có ma nhập, làm cô chỉ nghĩ như thế nào mới có được người cô yêu.
Cô khiến cho bản thân khó chịu, cũng kéo theo mọi người bị vạ lây.
Cho dù sống lại, cô vẫn ích kỷ, muốn cắt đứt quá khức, không nghe không nhìn. Cô tự nhủ không có cô, mọi người sẽ sốt tốt hơn. Kỳ thực chẳng qua cô không dám đối mặt với sai lầm của bản thân.
Bọn họ sao có thể sống tốt được? Cha mẹ nuôi từng xem cô như con ruột, anh hai coi cô như mạng sống, còn có… Duật ca ca từng yêu chiều cô hơn bất cứ ai.
Bọn họ yêu cô như vậy, làm sao có thể hạnh phúc khi cô mất?
“Nếu như cô ta cảm thấy áy náy, thì nên đi bù đắp lại…”
“Bù đắp?” Đào Tâm Nha ngẩng đầu nhìn Nia.
“Đúng thế! Cô ta phá hủy cảm tình của người ta, bù đắp lại là đương niên! Cô bạn gái đó nhất định còn yêu nam chính, nếu không thì sao có thể luôn ở bên cạnh nam chính? Đúng rồi, Nha Nha, diễn biến tiếp theo là gì? Thôi khỏi, cậu cho mình mượn sách đọc luôn cho tiện!” Loại tiểu thuyết khoa trương lại giả tạo này thực sự kích phát tâm hồn đa sầu đa cảm của thiếu nữ.
Cô đi đâu lấy tiểu thuyết bây giờ? Đào Tâm Nha chột dạ cúi đầu: “Ách, đó là tiểu thuyết tiếng Trung, Nia không đọc được đâu!”
Nia thất vọng. Nhưng không sao, “Vậy phía sau là gì? Tâm Tâm, kể cho mình nghe đi!”
Phía sau… Cô cũng không biết. Bởi vì kết cục còn chưa tới. Nhưng câu nói của Nia làm cho cô hiểu mình không thể tiếp tục trốn tránh.
Nợ người thì phải trả. Mà cô lại nợ rất nhiều.
“Nia, cảm ơn cậu!” Đào Tâm Nha biết phải làm gì rồi.
“Hở?” Đột nhiên lại cảm ơn làm Nia không hiểu cái gì.
Đào Tâm Nha mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ xinh đáng yêu lại ngọt ngào, “Tớ còn chưa đọc xong tiểu thuyết. Đợi đọc xong tớ sẽ kể cho cậu nghe!”
Lúc trước, cô đã phá hủy hạnh phúc của Duật ca ca. Cô nên làm, chính là trả lại hạnh phúc cho anh.
.*.
Đào Tâm Nha xuống xe bus, ngẩng đầu nhìn dốc cao phía trước. Trên đó là khu vực tư nhân, kỳ thực chỉ có hai gia đình, nhưng đều chiếm trăm khoảnh. Gia đình Jones là tòa thành màu trắng hoa lệ, Nguyên gia lại có kiến trúc Gothic tráng lệ, đẹp như một bài thơ.
Cô cho rằng mình sẽ không trở về nơi này, nên không dám đến gần, nhát gan trốn tránh tất cả.
Giống như bây giờ, đứng ở chỗ này, cô đã cảm thấy tim mình không yên ổn, ngón tay hơi run, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Con đường này cô quen thuộc hơn bất cứ ai. Cô từng chạy ở trên này, vui vẻ cười, cho rằng thế giới này luôn chuyển động quanh cô, sống một cách tùy hứng mà bừa bãi.
Đào Tâm Nha nhẹ nhàng thở dài, bỏ qua phiền muộn trong lòng. Đang định leo lên dốc, một chiếc Rolls Royce màu đen đỗ lại bên cạnh.
Cô sửng sốt, quay đầu, thấy lái xe đi xuống mở cửa, một người đàn bà trung niên mặc sườn xám đỏ thẫm thêu hoa cùng áo choàng xanh thẫm cầm túi giấy xuống xe.
“Jim, anh đi về trước đi!” Phụ nhân nói với lái xe.
“Vâng. Phu nhân xin hãy cẩn thận!” Jim khom mình hành lễ, sau đó lên xe rời đi.
Đào Tâm Nha kinh ngạc nhìn bà, mái tóc được búi lên lấm tấm sợi bạc, trên mặt cũng nhiều nếp nhăn, nhưng khí chất ung dung tao nhã vẫn không thay đổi.
Cô nhớ bà ấy vẫn luôn mặc sườn xám. Bà mặc sườn xám rất đẹp mắt, có nét uyển chuyển hàm xúc mềm mại của người phương đông. Bà ấy từng rất yêu thương cô. Nhưng khi bà biết chuyện cô đã làm, đôi mắt tràn ngập đau lòng cùng thất vọng. Từ khi đó, bà không thấy cô nữa.
“Ai nha…” Bà đột nhiên kinh hô, cà chua trong túi giấy rơi ra.
Đào Tâm Nha nhanh chóng nhặt cà chua lên. Suýt chút nữa, cô liền gọi “mẹ…”
Cô chạy đến mỉm cười với bà, “Phu nhân, cà chua ngài làm rớt!”
“Cảm ơn!” Trần An Mai nhận lấy cà chua, nhìn cô gái lạ mặt trước mắt, là người phương đông kìa, “Dì chưa từng thấy cháu. Cháu đến tìm người à?” Hỏi như vậy, bởi vì ở đây chỉ có hai gia đình mà thôi.
Nụ cười của bà làm đôi mắt Đào Tâm Nha hơi chua xót, cô chớp mắt, “Không, cháu đón sai xe bus, vừa mới xuống xe. Đang định thừa dịp trước khi xe bus đến mà đi dạo xung quanh.”
“Hóa ra là thế!” Trần An Mai nở nụ cười, lấy ra một cái bánh sừng bò trong túi giấy, “Cám ơn cháu đã nhặt cà chua giúp dì. Bánh mì này mời cháu ăn vậy!”
“Không cần.” Đào Tâm Nha từ chối.
Trần An Mai kiên trì nhét vào tay cô, “Cầm lấy, đừng khách khí!”
“Cháu là người phương đông, đến từ đâu vậy?” Bà nhìn cô.
Đào Tâm Nha nhận lấy bánh mỳ, “Đài Loan!”
“Sao?” Trần An Mai kinh ngạc, “Trùng hợp vậy sao? Cháu biết nói tiếng Trung?” Câu này dùng tiếng Trung hỏi.
“Biết ạ!” Đào Tâm Nha cũng dùng tiếng Trung trả lời.
Không ngờ sẽ gặp được đồng hương, Trần An Mai cực kỳ vui vẻ, “Thực trùng hợp, dì cũng là người Đài Loan. Nhìn cháu như vậy, cháu mới 18 tuổi sao?”
Thấy bà nhíu mày, Đào Tâm Nha biết mẹ nuôi đang nghĩ sao lại có người cho trẻ con tự đi xe bus? Mẹ nuôi chính là người nhiệt tình như vậy!
Cô không khỏi mỉm cười, “Cháu hai mươi rồi!”
Trần An Mai nhìn nụ cười của Đào Tâm Nha, “Ai nha, cháu cười thực đáng yêu!” Giống một con búp bê, má lúm đồng tiền nhỏ xinh thực ngọt ngào.
“Đến đây! Có muốn đến nhà dì uống trà không?” Trần An Mai kéo tay cô gái, không cho cô thời gian từ chối, “Khó gặp người Đài Loan, liền tâm sự một chút với bà già này đi!”
“Già?” Đào Tâm Nha chớp mắt, nghi hoặc nói: “Nhưng nhìn dì không phải chỉ mới hơn ba mươi sao?”
“A!” Trần An Mai che miệng, “Con bé này thực ngọt miệng! Năm nay dì đã 53 tuổi rồi!”
Đào Tâm Nha há miệng, kinh ngạc nói: “Sao có thể? Không thể nhận ra được. Phu nhân, ngài đang lừa cháu sao?”
Trần An Mai bị cô bé chọc nở nụ cười, kéo cô đi lên trước, “Cô bé miệng ngọt này, đừng gọi dì là phu nhân, cứ gọi là dì Mai đi!”
Đào Tâm Nha ngoan ngoãn đi theo, thấy bà vui vẻ, cô cũng mỉm cười. Cảnh này làm cho cô nhớ lại ngày xưa.
Trước kia cô cũng thường đi mua đủ thứ cùng mẹ nuôi, sau đó để lái xe dừng ở chỗ này. Bọn họ nắm tay nhau, tâm sự chuyện phụ nữ, cùng nhau đi về nhà.
Không ngờ rằng cô rời đi, mẹ nuôi vẫn giữ thói quen này.
“Đúng rồi, còn chưa biết tên cháu đâu!” Trần An Mai nhớ mình chưa biết tên của cô bé này.
Nụ cười trên mặt Đào Tâm Nha biến mất, nhìn Trần An Mai chăm chú, hơi do dự nói: “Đào Tâm Nha, tên cháu là Đào Tâm Nha!”
Xạch!
Túi giấy trên tay Trần An Mai rơi xuống đất, mọi thứ trong đó đều đổ ra ngoài.
Phản ứng của mẹ nuôi nằm trong dự đoán của Đào Tâm Nha. Cô ngồi xổm xuống nhặt túi giấy lên, bỏ mọi thứ vào trong đó, rồi giả vờ nghi hoặc.
“Dì Mai, dì sao vậy?”
Trần An Mai cười gượng ép, mắt vẫn nhìn Đào Tâm Nha, hốc mắt hơi phiếm hồng, “Dì không sao, chẳng qua không ngờ tên cháu cùng nàng dâu đã mất của dì giống nhau, làm dì bất ngờ.”...