Nhỏ lao ra đường…………KÉT!!!!!!!-cái tiếng đoá kéo dài làm hoàng Tử giật mình…nhỏ đúng rồi… nhỏ….chẳng phải nhỏ vừa lao ra đoá sao……
Hoàng Tử lao ra đường
Hoàng Tử lao ra đường.Nhỏ nằm đó bất tỉnh.Hoàng Tử ôm nhỏ vào lòng, một giọt nước khẽ lăn trên má, mưa hay nước mắt rơi, Hoàng Tử bik khóc
ư?
-ôi, tôi còn chưa đụng fải cô bé mà-người đán ông trên xe nói
-thôi chú cứ đi đi, có gì tôi sẽ liên lạc-Hoàng Tử nói sau khi xem xét nhỏ
-uk
-Anh thả cô ấy ra, anh không xứng –haòng Thiên từ bao giờ đứng đó ướt nhẹp
-………..-Hoàng Tử hok nói gì đặt nhỏ xuống, đi đến chỗ Hoàng Thiên đang đứng, cậu xỏ tay vào túi quần nói, giọng lạnh băng
-cậu chăm sóc Giang cho cẩn thận và khi nào cô ấy tỉnh thì nói cô ấy đừng tìm tôi nữa –nói xong Hoàng Tử đi vào trong , trái tim rỉ máu
Hoàng Thiên bế nhỏ đến bệnh viện trung tâm…….
-Cô ấy sao rồi bác sĩ – Hoàng Thiên hỏi, giọng lo lắng
-chỉ là cô ấy bị chấn động tâm lí cquá mạnh thôi, hok đáng lo lắng lắm, cậu nhớ bỗi dưỡng cho cô bé -vị bác sĩ nói rùi đi
Hoàng Thiên mở cửa phòng nhỏ, khuôn mặt như thiên thần của nhỏ đang ngủ sao vẫn hiện rõ sự mệt mỏi .Ngủ đi nhé nhỏ!! –Hoàng thiên khẽ hôn lên trán nhỏ …………….
Trong lúc đó, khi mà hoàng Thiên bế nhỏ đến bạnh viện, một chiếc xe lao vút trong đêm mưa, người con trai lái xe đi như điên dại, cứ đi mãi đi mãi chẳng bik sẽ đi về đâu ………….
Chiếc xe dừng lại ở một nghĩa trang, người con trai trong xe bước ra chẳng buồn che ô, cứ thế cậu bước vào trong.Trời tối, mưa rơi, một ngày tồi tệ, nhưng là ngày Valetine , ngày của các đôi tình nhân. Hoàng Tử đứng trước mộ Liên, cứ thế nhìn ngôi mộ như oán trách, cứ đứng như thế dưới trời mưa, gió thổi mạnh,……….tại sao? tại sao hoàng Tử hok bao giờ có được ngày Valetine trọn vẹn, từ khi Liên đã ra đi, ngày Valentien là ngày Hoàng Tử căm ghét nhất cái ngày mà ngườ cậu yêu nhất ra đi, và hôm nay quá khứ lặp lại, một người nữa, người cậu yêu nhất sau khi Liên ra đi, lại lừa dối và rời cậu vào ngày Valentien
“Liên ơi,anh đã làm gì sai, con tim anh chẳng còn cảm giác, đúng nó đã quá đau……. trước đây, trai tim anh lạnh lùng băng giá khi mẹ anh ra đi, và em đến sưởi ấm trái tim anh, làm nó sống lại, nhưng tại sao hả em ra đi mang theo con tim anh.Và rồi…nó-trái tim anh đã lại được tiếp thêm sức sống một lần nữa khi Giang đến, cũng như em vậy cô ấy rất hồn nhiên, nhẹ nhàng bước vào tim anh và rồi như em cô ấy……… !!! anh phải làm sao đây Liên làm sao cho vết thương đó lành “
Hoàng Tử ngồi xụp xuống vệ cỏ gần mộ Liên, nước mắt rơi.Hoàng Tử khóc.
“anh có nên tha thứ cho cô ấy …….”
-Hoàng Tử!-một giọng trong troẻ vang lên, một người con gái rất xinh đẹp mang một chiếc váy trắng dài chưa đến gối bước đến gần hoàng Tử.
-Liên !-hoàng Tử bất ngờ gọi tên
Liên dưa tay vuóot những giọt nước mắt trên mặt Hoàng tử.Hoàng Tử nắm lấy tay Liên
-Liên, Liên sao em …….
-Hoàng Tử àh, mọi việc đều phụ thuộc vào anh, anh chỉ cần bik rằng em luôn bên cạnh và ủng hộ anh.và anh bik ai sẽ mang đến cho anh hạnh phúc mà fỉa hok hoàng Tử
-….-Hoàng Tử gục mặt xuống hok nói gì
-chúc anh hạnh phúc………..-Liên nói nẹ nhàng , lưòi nói phả vào gió
Sau câu nói đó bóng lên mờ dần rồi biến mất
-LIÊN!!!!!!!! –Hoàng Tử giật mình tỉnh giấc, thấy đầu nằng nặng
-mày làm cái gì mà sáng sớm hét toáng lên thế -Thiên càu nhàu-àm mày vừa gọi…………..
-tại sao tao lại ở đây, với lại đầu tao đau quá
-hôm qua 1 h mày mò tới đây hok nhớ hả, làm tao giạt cả mình tưởng ông ăn xin nào gõ cửa
-mày-Hoàng Tử lườm
-thôi, thôi mà sao hôm qua mày ướt nhẹp vậy
-………..-hoàng Tử im lặng hok nói gì, rồi nằm phịch xuống buông câu nói cuối cùng
-xin tao nghĩ hôm nay
-uk, mày nghĩ đi tao đi học
-……….
“chỉ là giấc mơ” WAP đọc truyện trên MOBILE
Linh đến trường, thấy lạ khi nhỏ và Hoàng Thiên hok đi học, không có lí do…….
Renggggggg!!! -dường như Linh đã chờ tiếng chuông này lâu lắm. Linh vù sang lớp Phong ngay khi cô vừa bước ra khỏi lớp ………
-Anh Vũ sao kon Kún hok đi học thế -Linh hỏi Vũ
-anh cũng chả bik, tối hôm qua nó hok về nhà ….. chẹp, con bé này
-ah mà Hoàng Tử cũng hok đi học-Phong khoát vai Linh nói
-Kún-Hoàng Thiên-HOàngTử đều nghĩ chẳng lẽ có chuyện gì –Linh lo lắng
-Hoàng thiên, là em Hoàng Tử hả
-uk
Lúc đó thì Thiên đi vào
-Hoàng Tử đang ở nhà tao, tối hôm qua nó dầm mưa cả đêm
-?-cả bọn quắc mắc nhin Thiên
-sao nhìn tao, tao có bik gì đâu, chỉ thấy nó gọi tên …….-Thiên đang nói thì im bặt
-nói típ ih, gọi tên ai?-Mai giục (
-oái bà ni` ở đây từ khi nào thế -Phong giật mình
Mai khẽ liếc Phong
-Liên-Thiên vừa nói là cả bọn đơ người lun tất nhiên trừ Linh và Mai
-Liên, là ai ?-Mai hỏi
-………..-không có tiếng trả lời , cả bọn tản đi
-ê, sao thế -linh hỏi
Đúng lúc đó thì điện thaọi Linh reo lên
-
<…….ê bệnh viện nào >
hừ Linh bực mình, chưa nói gì đã cúp
-Anh Vũ-linh hét với volum cực lớn
-?
-Kún đang trong bệnh viện kìa
-hả, sao nó lại ở đó-Vũ hốt hoảng
-.-Linh lắc đầu
-thế bệnh viện nào
lắc đầu
-trời –Phong gõ đầu Linh- gọi hỏi ih
-ah há -Mắt Linh sáng lên gọi lại cho Hoàng Thiên
=========================
Ở bệnh viện trung tâm, có một bọn trai lẫn gái, còn mặc áo quần ih học tiến vào
Thiên đạp cửa cái rầm.không khí im lặng, nhỏ ngồi đó dựa đầu vào cửa sổ lặng nhì ra ngoài, hok để ý tụi Thiên.Hoàng Thiên ngồi trên ghế gục đầu xuống giường…..
-Thiên Thiên –Linh khẽ lây vai Hoàng Thiên
-cậu ấy vừa ngủ, để cậu ý ngủ chút đi-nhỏ nói, mặt vẫn rời khung cửa sổ
-Giang mày sao thế -Linh chạy đến bên nhỏ hỏi
-………-nhỏ gạt tay linh , hok nói gì mặt vô cảm
-Giang, sao em lại như thế -Vũ hỏi, mặt lo lắng
-em hok sao-nhỏ nói rồi khẽ cười
-sao mày lại cười-Linh
-tại tao thấy tao thật ngốc ngếch-nhỏ nói một giọt nước mắt lăn dài trên má
-có fải hoàng Tử………-hok để Linh nói hết câu nhỏ nói
-kết thúc.Game over
-là sao?!?-sao nãy giờ tôi hok hỉu gì cả -Phong hỏi, mặc cau có
-nhưng tại sao, tại sao, hok fải hôm qua mày avà hoàng Tử
-chẳng còn gì cả, Hoàng Tử đã hok tin tao -nhỏ nói, bật khóc ngon lành trước mặt mọi người. nỗi buồn đã bị kìm ném khá lâu, đã đến lúc bật mở …………..
=================================
Tìm 1 nơi thanh thản … để cho lòng đc nhẹ nhàng
Khi nào biển sẽ cạn … thì lúc đó sóng sẽ tan
Ko nên níu vì lòng sẽ càng … đau … cũng có thể để tàn mau
Cũng là điều mình mong muốn
Bỏ lòng mình trong lọ thuỷ tinh … đôi tay buông … và sóng cuốn
Ko suy nghĩ … là điều cần thiết … khi tất cả … không là wá muộn
========================
Thiên mở mắt, đã xế chiều, khẽ nheo mắt Htiên ngẩng đầu nhìn nhỏ đang ngồi đó, một cơn gió lạnh khẽ lùa vào, Thiên khẽ rùng mình.Nhẹ nhàng Thiên đến gần nhỏ khoát chiếc áo của mình lên vai nhỏ.
-tôi mún ra ngoài đi dạo-nhỏ nói mặt ngức lên nhìn Thiên
-uk-Thiên dịu dàng nhìn nhỏ, lòng nhỏ lại chợt nhói lên, anh mắt này rất quen thuộc, wen đến nỗi nhỏ hok muốn nhìn thấy nó.KHẽ cúi đầu nhỏ bước xuống giường .
Hoàng Thiên và nhỏ đi dạo, với bản chất cảu nhỏ thì chắc chắn là hok đi dạo trong bệnh viện rùi.Nơii mà Hoàng aThiên và nhỏ đang đi là công viên gần đó………
Nhỏ ngồi xuống một ghế đá, Hoàng Thiên cũng ngồi xuống. Im lặng. Nhỏ cố gắng gạt hình ảnh Hoàng Tử trong dâu mình, nhưng càng cố thì hình ảnh lại càng ùa về với nhỏ, sao lại thế này.Hoàng Thiên nhắm mắt ngã lưng ra đằng sau, mệt mỏi, chuyện của nhỏ cứ làm Hoàng Thiên đau cả đầu, fải làm sao, bik làm seo để nhỏ hok còn buồn làm sao để nhỏ trở về với một con bé ngày xưa………..
—————————
Giấc mơ này xa vời em ngồi lặng thinh
Lắng nghe mùa đông đến vỗ về từng cơn gió
Lệ em đắng cay nhìn tuyết trắng bay nhẹ bay
Có hay lòng em đang rối bời như mưa tuyết
Kỉ niệm thuở xưa vẫn còn theo năm tháng không xóa mờ
Dẫu anh có quên có vờ như không biết em vẫn tin
Dẫu có thoáng qua em vẫn chờ dẫu có nhói đau em vẫn chờ
Cho đến khi anh về đây với em
[ bỏ đi ">
Mưa! một giọt….hai giọt……mưa trút xuống nhanh tới mức hok kịp để người ta phản ứng.Hoàng Htiên kéo nhỏ chạy tran h mưa ỏ một mái hiên gần đó. Tại sao lại vậy? “ông trời ông đang khóc thương cho tôi ư”-nhỏ ngước mắt nhìn trời mưa
Hoàng Thiên cới áo khoát lên vai nhỏ. Trước ặmt nhỏ, một cặp tình nhân đứng dưới trời mưa, chàng trai muốn chia tay mặc cho cô gái van xin, nài nỉ………. nhỏ bỗng nhớ đến Hoàng Tử, nhỏ ôm đầu rồi chạy vụt ra dưới trời mưa…….
-Gianggggggg-Hoàng Thiên hét lên chạy theo nhỏ
-không! Không!!!!!-nhỏ vừa ôm đầu hét
Hoàng Thiên chạy theo kéo nhỏ đứng lại, ôm chặt nhỏ vào lòng
-không!-nhỏ yếu ớt
-nghe tôi nói này Giang- Hoàng Thiên lay vai Giang nhìn sâu vào đôi mắt Giang
-cô hãy quên Hoàng Tử đi-anh ấy hok dành cho cô –Hoàng Thiên hét lên
-cô hãy để tôi thay anh ấy, tôi…..tôi đã thik cô lâu rồi-Hoàng Thiên nói một hơi
-Hoàng Thiên…..-nhỏ ngước đôi mắt đẫm nướclên nhìn(mưa hay là nước mắt?)
Hoàng Thiên ôm nhỏ vào lòng trao nhỏ một nụ hôn dài
ngọt ngào………..
dịu dàng……..
mãnh liệt……..
Nhỏ ôm chặt lấy Hoàng Thiên
-Hoàng Thiên……….-nhỏ bật khóc ngon lành
-ngoan nào, cứ khóc đi- Hoàng Thiên khẽ vuốt tóc nhỏ
Nhỏ khóc và ngủ từ lúc nào.Hoàng Thiên bế nhỏ hok vef bệnh viện mà gọi taxi đưa nhỏ về nhà(nhỏ)
Một cái bóng cao cao tay cầm dù quay lưng đi…………..
" Giống như cánh chim bay tìm mãi ánh nắng xa xôi
Ngày cuối năm ấy trôi qua còn nhưng bông tuyết băng giá
Bước trên phố thênh thang đường vắng những tiến mưa rơi
Từng áng mây cứ trôi đi vội vã
Cho từng ngày giá lạnh bước cứ bước về đâu một khi giấc mơ ..
Tìm lại đây buồn vui vẫn vơ như ngày xưa cầm tay dưới mưa ……..
=================
-sao 2 đứa lại ướt thế này-Vũ lo lắng hỏi
-đang đi dạo thì trời mưa anh ạ-Hoàng Thiên cười
-kún sao thế
-mệt quá nên ngủ thôi
-ai thế anh Vũ-Mai hỏi vọng ra
-Kún, và hoàng Thiên –Hoàng aThiên nói vào, Mai lền chạy ra
-Sao lại ướt thế này, chà để kún đó chị thay áo quần cho còn em lên fòng Vũ lấy đại bộ nào đó đi, ướt dẽ cảm lắm
-………-Haòng Thiên gật đầu
======================
-sao hok đưa nhỏ vào bệnh viện mà lại đưa về nhà –vũ hỏi , đưa cho Thiên một cốc cà phê nóng
-em thấy về nhà sẽ tốt hơn, ở trong đó , Giang cứ như người hok hồn
-uh
Sáng hôm sau
-mày ỉư nhà, hok được đi –Vũ ngăn hok cho nhỏ đi
-thôi mà anh, em đi được-nhỏ nũng nịu
-hok là hok-Vũ buông lại một câu trươc skhi lên xe
-hừm-nhỏ làm mặt giận
Nhưng ngay sau khi Vũ đi thì nhỏ……cũng đi theo và kẻ tòng fạm chẳng ai ngaòi Hoàng Thiên...