– Tên đó là bạn trai em hả?
Nó ngượng ngùng cố lảng sang chuyện khác.
– Sao lâu có đồ ăn vậy chị, em đói quá.
– Đã gọi đâu mà có hả em. Đừng có mà đánh trống lảng, khai thật đi, em với tên đó có quan hệ gì? Mà sao em lại để yên cho cậu ta lăng nhăng thế kia hả? – Dương nói mắt hướng về phía Tiêu Linh.
– Suỵt, chị nói khẽ thôi. Chị chuẩn bị làm tâm điểm cho cả quán rồi đấy – nó nhăn mặt rồi ra hiệu cho Dương im lặng.
– À ừ – Dương gãi đầu ngượng nghịu, nhỏ tiếng hơn.
Đúng lúc ấy có cô phục vụ đến.
– Thưa, hai cô dùng gì ạ.
– Cho tôi…. – Dương nói ra một tràng, mà nó nhìn vào Menu toàn là những thức ăn đắt tiền, có khi còn vượt qua cả tiền lương của nó.
– Dạ vâng, cô có cần dùng thêm cái gì nữa không?
– Không – Dương nói rồi đưa quyển Menu cho cô phục vụ.
– Mà hình như em thấy chị hơi quen. Có phải chị là siêu mẫu Đoàn Hải Dương đúng không ạ? – cô phục vụ reo lên vẻ rất thích thú.
Thế là nhờ phúc của cô nàng phục vụ mà nó thoát khỏi màn "phỏng vấn" của Dương. Nó ngôi chờ Dương kí xong chữ kí tặng fan cuồng mới buông một câu.
– Tên Mike đó là thế nào với chị?
– À, Mike là đồng nghiệp cũng là giám đốc của tập đoàn LS. Mọi người cứ nói Mike với chị là một cặp nhưng bọn chị chẳng có gì cả – nói đến đây giọng Dương hơi chùng xuống, ánh mắt hơi buồn.
– Ê, có phải chị thích anh ấy rồi phải không – nó dí sát mặt mình vào mặt Dương.
– Không, không phải thế – Dương bất ngờ hơi lùi về phía sau, mặt đỏ ửng như vừa ăn phải ớt cay.
– Ế, không phải sao mặt chị đỏ thế kia – được thể nó càng cố tình trêu chọc Dương làm mặt cô đã đỏ bây giờ lại càng "chói lóa" hơn.
Cảm thấy mình bị chịu lép vế để cho con nhóc này trêu chọc nhiều quá, Dướng lấy lại bình tĩnh cũng trêu chọc lại nó.
– Vậy còn cậu nhóc ngồi bên kia, em định giải thích thế nào đây?
– Em với cậu ấy không còn quan hệ gì cả – nó quay mặt đi vẻ mặt buồn bã.
Bất thình *** h hắn từ đâu chui tọt vào giữa hai chị em đang nói chuyện (hờ hờ, ông này vô duyên thật =.=").
– Em với An Anh là người yêu chị ạ – nói rồi hắn bế bổng nó lên rồi bước ra cửa để lại Dương đang ngồi ngẩn tò te không hiểu vấn đề.
Ra đến cửa, nó vùng vẫy đánh hắn liên tiếp đòi hắn thả xuống
– Thả em xuống, anh làm gì vậy?
– Sao lúc đấy em lại nói chúng ta không có quan hệ gì?
– Em…… – nó ngập ngừng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
– Em không nói anh không thả em xuống.
– Được rồi được rồi em nói. Em thấy anh với Linh…..
– Em…. Sao em cứ hiểu lầm liên tục vậy chứ. Anh với Linh không có quan hệ gì cả, bọn anh chỉ là đối tác làm ăn, vì phép lịch sự nên anh mời cô ta đi ăn thôi – lúc này hắn đã đặt nó xuống.
– Anh ấy ngượng thôi, chứ thực ra chúng tôi là người yêu – Linh từ đâu bước ra khoác tay hắn.
Hắn chưa kịp nói gì thì đã nhận được ánh mắt hình viên đạn của nó.
– Vậy thì chúc mừng hai người nhé – nó xòe tay ra trước mặt Tiêu Linh bắt tay rồi bước đi.
Hắn định đuổi theo nhưng lại bị Tiêu Linh giữ lại.
– Anh làm gì vậy? Nên nhớ, tôi với anh vẫn còn bản hợp đồng chưa kí xong, tôi làm thế cũng là để giúp anh thoát khỏi con nhỏ đó thôi.
Vậy là hắn đành bất lực để Tiêu Linh kéo vào trong. Dương nhếch mép cười nói ngắn gọn một câu rồi cũng bước đi.
– Cũng đến lúc em phải ra mặt rồi, An Anh ạ!
………………………………
3 tháng sau:
– Dạ thưa giám đốc, chiều nay chúng ta có cuộc hẹn với bên công ty An Dương.
– Được rồi, anh ra ngoài đi, cảm ơn anh đã nhắc – hắn nói rồi ngả người ra sau ghế, rồi như nhớ ra điều gì đó hắn lại ngồi thẳng dậy – à mà khoan đã….
– Có chuyện gì thưa giám đốc?
– Công ty An Dương? Giám đốc là……?
– À, tôi cũng không rõ lắm, cô giám đốc này mới lên, nhưng nghe nói rất có tài năng, trong vòng một tháng đã đưa công ty vươn lên ngang tầm với công ty ta.
– Vậy à, cô ta bao nhiêu tuổi?
– Hình như năm nay cô ấy mới học lớp 10.
– Lớp 10? Cô ta tên gì?
– Hiện tại chưa ai biết tung tích của cô ta, chỉ biết cô ta có biệt danh là Death.
– Death? Thần chết sao? – hắn ngờ vực hỏi – được rồi, anh có thể đi.
An Dương? Có phải em không An Anh? – Dạ thưa giám đốc, khách đã tới.
– Được rồi, anh xuống trước đi tôi sẽ xuống sau.
Hắn mặc áo và bước xuống đại sảnh. Và hai người con gái trước mắt khiến hắn phải bất ngờ. Không ai khác đó chính là An Anh và Dương. Nó bước lên phía trước xòe tay ra trước mặt hắn. Hắn cũng bắt tay lại.
– Đây là lần đầu tiên tôi được gặp giám đốc của công ty LS, thật vinh hạnh cho An Dương chúng tôi – đôi mắt sắc xảo của nó nhìn xoáy vào hắn. Nó bây giờ không còn là An Anh như ngày nào nữa.
– Lần đầu tiên sao? – hắn nhíu mày hỏi.
– Đúng. Xin hỏi giám đốc đây đã gặp chúng tôi rồi sao?
– À, không – hắn ấp úng dời tay nó.
– Vậy chúng ta có thể bàn về hợp đồng rồi chứ.
– Ừm.
Nó và hắn ngồi xuống. Nó lấy trong túi ra một tờ giấy.
– Đây là hợp đồng về khu đất ở Bà Triệu mà chủ tịch Phong đã kí duyệt cho thư kí của tôi. Bây giờ chỉ cần giám đốc kí một chữ thì khu đất đó sẽ chuyển nhượng lại cho chúng tôi.
– Khu đất này…… Sao có thể, chủ tịch chưa hề thông qua các cổ đông. Tôi chưa thể kí được.
– Vậy thì tôi buộc phải thông qua ngài chủ tịch, xin lỗi đã làm phiền giám đốc. Mong rằng sau này chúng ta lại có cơ hội hợp tác – nó đứng dậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nửa miệng rồi bước đi.
– Khoan đã……
– Còn việc gì sao? – nó quay người lại nở một nụ cười xã giao.
– À không, anh Toàn, tiện khách – hắn nói rồi bước về phòng.
Sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy chứ. An Anh – thực ra em đang làm gì vậy.
Ở một nơi nào đó ở Hà Nội cũng đang có một con người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Nó ngả người ra sau ghế, chiếc limo đang dẫn nó đến một khách sạn. Chiếc xe đỗ lại, nó bước xuống nhìn bao quát toàn khách sạn. Không ngờ mẹ nó quản lí một nơi sang trọng thế này. Cũng đủ để thấy rằng mẹ rất thoải mái khi không có nó. Nhưng nó đâu thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Nó bước vào trong khách sạn.
– Cho hỏi cô cần gì ạ? – cô tiếp tân cất giọng nhẹ nhàng hỏi nó.
– Cô làm ơn cho tôi gặp quản lí – nó mỉm cười nói với cô tiếp tân.
– Dạ thưa, cô có hẹn trước không ạ?
– Không nhưng tôi và con gái bà ấy cần gặp bà có chút chuyện – nó nói và khoác tay Dương lên trước.
Nhìn thấy Dương, cô tiếp tân vội gọi điện thoại cho người quản lí, hay nói cách khác là mẹ của nó.
Nó bước vào phòng mẹ nó, không quên dẫn theo Dương. Dương đẩy cửa bước vào. Đằng sau chiếc ghế là người quản lí mà cả khách sạn này kính trọng. Nó vẫn đứng ngoài chỉ để Dương vào. Bà Phượng – mẹ nó nhìn thấy Dương thì đứng dậy.
– Sao cô lại ở đây? Còn không mau về công ty mà làm việc? – nó đứng ngoài nghe rõ từng tiếng bên trong.
– Dạ… con….. – Dương mặt tái xanh cúi gằm mặt xuống.
Đây là lần đầu tiên nó thấy Dương có biểu hiện sợ sệt như vậy. Lẽ nào mẹ nó là người ghê gớm như vậy. Nó định bước vào thì nghe thấy tiếng quát của bà một lần nữa.
– Còn không mau đi đi? Còn ngồi đây làm gì?
– Con….. con muốn xin nghỉ hôm nay……
Dương chưa kịp nói hết câu thì bị bà Phượng cho một cái bạt tai khiên cô ngã chúi xuống đất. Lần này thì nhất định nó phải vào. Nó vừa bước đến cửa thì đã nghe thấy tiếng la thét của Dương. Nó vội vàng chạy vào xem thì đã được chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng. Bàn tay Dương đang nằm trong vũng nước sôi, trên tay bà Phượng lại đang cầm một cốc nước nóng. Nó không kịp nghĩ gì cả, vội chạy đến đỡ Dương dậy, không quên ném cho bà Phượng một cái nhìn sắc lạnh.
Đỡ Dương vào trong xe, nó nhẹ nhàng băng bó vết thương cho cô. Dương khóc không thành tiếng.
– Sao lúc đó chị không nói lại mẹ em?
– Chị……
– Chị đừng kiêng nể gì em. Trong em bây giờ đã không còn người mẹ đó nữa rồi – nó dừng lại một lúc rồi tiếp tục băng lại vết thương cho Dương.
Nó đưa Dương về nhà còn nó đến bar. Thay quần áo, tiếp tục công việc DJ. Từ đằng xa nó nhìn thấy bóng của một người con trai….. là hắn. Nó vội cụp mũ xuống để hắn không nhìn thấy. Quả đúng như nó nghĩ, hắn không hề để ý đến nó. Hắn….. đang uống rượu sao. Đã 3 tháng rồi nó không gặp hắn. Nó chuyển sang một trường khác học, cũng không gặp lại Tiêu Linh. Nó không còn tậm trạng nào mà làm tiếp được nữa. Nó xin nghỉ sớm và xuống làm một ly cocktail. Nó không ngồi gần hắn. Lúc sau, nó thấy hắn loạng choạng đứng dậy, định ra đỡ hắn nhưng đã có một người con gái khác đi bên cạnh hắn, là Tiêu Linh. Vậy là trong suốt 3 tháng đó, hắn không hề cô đơn. Nó thầm tự nhủ trong lòng phải quên hắn. Nó lại gọi thêm một chai vodka.
12h đêm, nó đã say mềm. Định gọi thêm một chai nữa nhưng người bảo vệ ngăn lại.
– Này An Anh, hôm nay bar đóng cửa sớm, cháu về đi, cháu say quá rồi, tiền rượu thì trừ vào tiền lương cũng được.
– Cháu chưa say, bác cứ để cháu uống tiếp, hôm nay cháu sẽ bao cả quán.
– Bác để cháu đưa cô ấy về, cháu sẽ trả tiền rượu – tiếng Mạnh từ đâu vang lên.
– Cậu là…… – dường như bác bảo vệ vẫn chưa yên tâm nên phải hỏi lại cho chắc chắn mới dám giao nó cho anh.
– Cháu là bạn trai của An Anh – anh cười rồi dìu nó ra xe taxi (không quên trả tiền ^^).
Đưa nó về nhà mình, anh đặt nó lên giường. Sờ lên cổ nó, người nó như đang bốc hỏa, nóng ran. Anh vội vàng cởi áo khoác ngoài của nó ra. Nó sốt rồi. Lúc này anh cảm thấy hối hận khi đã phản bội nó, đã nghe theo lời dụ dỗ của Tiêu Linh. Nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn, hơi thở của anh gấp gáp hơn (cảnh bảo trước khi viết tiếp: đoạn này hơi bậy, ai không muốn Hà nhét cái đen tối vào đầu thì đừng nên đọc, nếu có lỡ đọc rồi thì đừng trách Hà nhé ^^). Bàn tay anh tìm đến nơi hiểm của con gái =.=" (để tăng thềm phần kịch tính của chuyện, Hà buộc lòng phải cho cảnh nóng vào, mọi người thông cảm nha ~). Nó khẽ kêu, tiếng kêu đó của nó càng làm cho dục vọng của anh cao hơn, môi anh lần đến cổ của nó rồi dần trượt xuống ngực (tác giả cũng sắp không chịu nổi nữa rồi >.< . Nó khẽ kêu tên Khánh. Lúc này anh mời dời người nó. Người nó yêu bây giờ đã không phải là anh nữa rồi, mà là Khánh. Tay anh bỗng siết chặt, anh không thể đánh mất nó một lần nữa.
Chương VIII: (phù,
cuối cùng cũng thoát được đoạn nguy hiểm =.="chương này không dài lắm, chỉ là chương này lấy lại công bằng cho Mạnh trong suốt thời gian qua thôi ^^)
Sáng hôm sau, nó khẽ cựa mình tỉnh dậy. Điều đầu tiên khiến nó hoảng hốt là trên người nó hiện giờ….. không một mảnh vải che thân =.=".
AAAAAAAAAAAAAA……………………..
– Anh xin lỗi, chỉ là anh nhờ mấy chị người làm giặt hộ quần áo cho em thôi mà. Anh thề đấy, anh chưa động gì đến em cả (chẹp chẹp, nói dối là không được =.=") – Mạnh chắp hai tay trước mặt nó xin lỗi.
Vì cái lí do "giặt hộ quần áo" mà bây giờ nó phải mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình của anh. Vì đây là nhà riêng của anh nên nó cũng không sợ mấy. Mặt nó đỏ lựng, nước mặt ngắn nước mắt dài nhìn anh, ánh mắt hậm hực.
– Thôi mà, anh xin lỗi rồi mà.
– Nhưng mà anh nhìn thấy gì chưa? – nó quệt nước mắt hỏi anh.
– Chưa, anh chưa nhìn thấy gì cả – anh cười nhìn nó....