watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 01:01,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 1507

Nhóc ơi yêu anh nhé


» Đăng lúc: 08/03/15 15:03:18
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Nó thở nhẹ nhõm, nếu là lúc trước thì nó sẽ để anh muốn làm gì thì làm nhưng….. bây giờ nó không còn yêu anh nữa.
– Mà hôm qua em về bằng cách nào? – nó lảng sang chuyện khác.
– Hôm qua anh đến bar tìm Khánh thì thấy em nên anh đưa em về.
Nhắc đến Khánh, tim nó lại đau nhói. Nếu như lúc đầu nó không nhận lời yêu Khánh, nếu như từ đầu nó không có tình cảm với Khánh thì có lẽ bây giờ nó sẽ không phải đau như thế này.
– Em sao vậy? – anh chợt lên tiếng.
– Hả? – nó phát hiện ra khóe mắt có nước, đưa tay lên lau nó lắc đầu nói – không, em không sao, chắc là do có bụi ý mà.
Anh ngồi nhìn nó một lúc lâu rồi ôm nó vào lòng.
– Đừng có nói dối, em không biết nói dối đâu. Cứ khóc đi, khóc sẽ thấy nhẹ lòng hơn – anh vỗ về nó.
Nghe anh nói vậy, nó ôm lấy anh, gục mặt vào vai anh khóc nức nở.
………………………………
– Ăn xong đi, anh em mình đi chơi – anh mỉm cười ngồi nhìn nó ăn.
– …Ưn…g…. à… uần…. á….. e…. âu…. (Nhưng mà quần áo em đâu ^^) – vì nó đang vừa ăn vừa nói nên nói không nên lời và kết quả là nó bị nghẹn .
– Ăn xong đi rồi nói – anh gắt nhẹ nó rồi đưa cho nó cốc nước.
– Thế quần áo em đâu – thoát khỏi "cơn nghẹn" nó hỏi luôn.
– Quần áo của em quản gia tí nữa sẽ mang ra, em cứ ăn xong đi đã.
Nó gật đầu rồi tiếp tục giải quyết nốt bữa ăn.
Xong xuôi nó thay quần áo và đi theo anh. Nó không biết anh sẽ đưa nó đi đâu nhưng được ra ngoài để thay đổi không khí cũng tốt rồi. Nó ngồi trong xe, mắt cứ nhìn ra ngoài đường. Đi qua một cửa hàng nhẫn, nó bảo anh dừng lại. Anh và nó vào trong. Mấy hôm trước nó có xem qua một số mẫu nhẫn mới trong này. Trong đó, nó ưng ý nhất một bộ nhẫn đôi. Nó đang ngắm nghía (chỉ có thể ngắm thôi, không đủ tiền mua) thì anh bất chợt lên tiếng.
– Em thích bộ nhẫn đó hả?
– À, ừm, nhưng em không đủ tiền mua nên đành chịu – nó cười gượng.
Chưa kịp để nó phản ứng gì, anh đã quay ra nở một nụ cười sát gái với cô nhân viên bán hàng.
– Cho chúng tôi bộ nhẫn này.
– À vâng, vì anh đẹp trai nên tôi sẽ giảm cho anh một nửa – cô nhân viên cười và lấy ra bộ nhẫn đó.
Nó há hốc mồm ra nhìn anh. Nó không thể ngờ anh lại có thể cưa gái một cách nhanh chóng như vậy. Anh nâng tay nó lên và đeo một chiếc nhẫn vào. Chiếc nhẫn kia anh đeo vào tay anh.
– Cảm ơn anh. Số tiền này em sẽ hoàn lại cho anh – nó mỉm cười mân mê chiếc nhẫn.
– Không cần, anh tặng em luôn đấy, coi như là quà kỉ niệm ngày chúng mình quay lại – anh nói rồi nháy mắt nhìn nó.
– Dạ? – nó ngạc nhiên ngẩng lên nhìn anh.
Chương IX:
Nó nhìn anh với ánh mắt hết sức ngạc nhiên. Anh vừa nói gì vậy?
– Em đồng ý quay lại với anh chứ?
Nó đang bối rối không biết nên từ chối hay đồng ý thì nó nhìn thấy một đôi bước vào cửa hàng, nó chợt nhận ra, cặp đôi ấy không ai khác ngoài hắn và Tiêu Linh. An Anh, mày còn vấn vương gì nữa, Khánh đã có Tiêu Linh rồi, mày không phải đối tượng để anh ấy để ý nữa đâu. Người anh ấy yêu bây giờ là Linh, mày hiểu chưa, nhìn cặp đôi trước mặt đang vui vẻ trọn nhận, tim nó khẽ nhói. Nó nhìn anh, nó không muốn lại mắc sai lầm một lần nữa khi chọn anh. Nó khẽ hỏi.
– Anh….. sẽ không bỏ rơi em nữa chứ?
– Không bao giờ – anh mỉm cười nhìn nó.
Mấy cô bán hàng đứng gần đó đang hồi hộp đợi câu trả lời của nó. Và khi thấy nó gật đầu thì không khỏi bất ngờ mà reo lên (ôi trời, mấy bà này hóng hớt quá =.=").
Nghe tiếng reo của mấy cô bán hàng, hắn và Tiêu Linh cũng quay ra xem và hắn thấy nó. Nhưng sao nó lại đi cùng Mạnh? Chẳng nhẽ nó và Mạnh……. Không kịp nghĩ gì, hắn chạy đến kéo tay nó lôi đi.
– Anh làm gì vậy? Thả tôi ra – nó hét lên rồi giật mạnh tay ra khỏi tay hắn.
– Sao em lại đi cùng Mạnh? Còn cái nhẫn kia là sao?
Vì nó và hắn đang ở trong ngõ nên có hét thế chứ hét nữa cũng chả làm sao =)). Nó quay ra nhìn hắn.
– Tôi đi đâu làm gì cũng phải có sự đồng ý của anh sao. Anh nên nhớ, tôi với anh đã kết thúc từ 3 tháng trước rồi.
– Em sao vậy? – hai tay hắn chống vào tường như để không cho nó chạy đi.
– Tôi chả sao cả. Anh tránh ra để tôi đi – nó nói gạt tay hắn ra.
Nhưng….. hắn làm sao có thể cho nó thoát dễ dàng như vậy được. Hắn ép nó vào tường. Đặt lên môi nó một nụ hôn. Nó bất ngờ, rồi cố lắc đầu hết bên này sang bên khác để không cho hắn chạm được vào môi mình. Nhưng một khi đã bị cưỡng ép thì đâu thể nào dễ dàng mà thoát. Hắn chiếm lĩnh lấy môi nó.
Dời môi, hắn nói khẽ vào tai nó.
– Anh yêu em.
– Đừng ép cô ấy, cô ấy bây giờ thuộc về tôi – tiếng Mạnh từ đâu phát ra.
Hóa ra anh đi theo nó và đã chứng kiến tất cả mọi chuyện. Anh kéo nó về phía mình, nhưng hắn đã kịp nắm lấy một tay kia của nó kéo lại, thế là nó đã là vật kéo co bất đắc dĩ của hai anh chàng này.
– Bằng chứng nào cho thấy cô ấy thuộc về anh – hắn gằn từng tiếng.
Mạnh nhếch mép cười, rồi anh rút từ túi áo ra 2 bức ảnh. Chẳng phải đây là bức ảnh lúc nó không mặc quần áo ở nhà anh sao. Anh chụp nó từ khi nào chứ. Còn mấy vết đỏ trên cổ nó, sáng nay nó đâu có thấy. Nó quay sang hắn, mắt hắn đang vằn đỏ. Nó định giải thích nhưng hắn đã lên tiếng trước.
– 5 tháng nữa là sinh nhật Tiêu Linh, cũng là lễ ra mắt tôi với bố mẹ cô ấy, sau khi tốt nghiệp chúng tôi sẽ làm đám cưới luôn, mong hai người sẽ đến.
Hắn buông thõng tay xuống rồi bước đi. Nó đuổi theo thì bị anh giật ngược lại. Mặt nó hiện rõ sự tức giận. Nó dơ tay đấm anh, phải nói là rất mạnh thì anh mới ngã. Nó buông cho anh một câu rồi từ từ bước ra khỏi ngõ.
– Trò chơi kết thúc rồi, anh….. là kẻ thua cuộc.
Nó bước ngược hướng với hắn, nó còn tư cách gì mà đuổi theo hắn chứ, hắn bây giờ không còn là của nó nữa, hắn là của Tiêu Linh. Bây giờ việc quan trọng nhất của nó là trả thù.
……………………………
Chương X:
– Mấy hôm tôi không đến công ty có việc gì không? – nó lật tập tài liệu, vừa xem vùa hỏi cô thư kí.
– Dạ có. Hôm qua có một người phụ nữ muốn gặp giám đốc.
– Có hỏi là ai không.
– Tôi hỏi bà chỉ bảo là mẹ của giám đốc.
Nó hơi dừng lại, lúc này thì nó đã ngẩng đầu lên.
– Cô có bảo tôi không có ở đây không?
– Có, nhưng bà ấy bảo hôm nay sẽ đến tìm cô nữa.
– Mấy giờ?
– Dạ hình như khoảng 5, 6h.
– Được rồi, cô ra ngoài đi.
Phụng Minh Phượng, bà còn định dở trò gì đây.
…………………………..
– Giám đốc, bà ấy đã đến.
– Mời bà ấy vào đây – nó đứng dậy pha cà phê.
Cái người tự xưng là mẹ nó bước vào.
– "Mẹ" ngồi đi – nó cố tình nhấn mạnh chữ "mẹ".
Như cảm nhận được thái độ khác lạ của nó, bà Phượng vào thẳng vấn đề chính.
– Mẹ đã biết con làm giám đốc cho An Dương, nhưng mẹ không thể để con tự kiếm sống như vậy được. Mẹ là mẹ của con, vì vậy mẹ muốn con sát nhập An Dương với LS, và con sẽ đến ở cùng mẹ.
Nó vô cùng ngạc nhiên khi thấy "bà mẹ quý hóa" của nó nói vậy.
– Sát nhập An Dương với LS ư? Về ở với bà ư? Bà định sẽ lấy hết tài sản sao? Bà tham quá rồi đấy, An Dương là công sức của tôi, sao tôi phải sát nhập với LS. Chắc bà cũng không quên tôi và chủ tịch tập đoàn LS – Đoàn Hải Phong là kì phùng địch thủ chứ.
– Con không làm cũng không được, con nên nhớ ta vẫn đang giữ bản di chúc của bố con. Con nói rất đúng, ta cưới ông Phong cũng chỉ vì gia tài của ông ta, nhưng ta làm sao mà hưởng hết được, con cũng có phần trong đó đấy.
– Tôi không cần cái thứ tài sản rác rưởi đấy. Cái tôi cần làm bây giờ là trả thù. Bà đừng quên tôi là giám đốc của An Dương, không gì là tôi không thể làm được. Và bây giờ tôi đang nắm trong tay rất nhiều bằng chứng kết tội bà cũng có "công" trong vụ sát hại bố tôi.
– Đừng dọa ta. Cái chết của ông ấy là do ông ấy tự sát, không liên quan gì đến ta và LS.
– Bà nên biết rằng, An Dương không bao giờ biết đến từ dọa trong từ điển. Còn tự sát hay không hãy đợi đến lúc ra tòa sẽ biết – nó khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt đắc thắng.
– Được lắm. Vậy thì ta cũng nói thẳng, cái chết đó là do ta và Phong bày ra để giết ông ta. Nếu không có ông ta thì ta đã đến được với Phong. Ta căm thù ông ta, nhưng vì ông ta có tiền nên ta đã phải cam chịu suốt mười mấy năm. Đến lúc ông ta phá sản thì sẽ chẳng có gì đáng để lợi dụng cả. Đằng nào thì ông ta cũng chết vì căn bệnh tim, ta chỉ giúp ông ta chết sớm hơn thôi.
Nó nhếch môi cười, lấy từ trong túi áo ra một chiếc máy ghi âm, vậy là chả cần đến mấy cái bằng chứng nó tìm được, cái này cũng đủ để cho bà Phượng ngồi tù rồi. Chiếc máy ghi âm tua lại đoạn nói chuyện vừa nãy của hai mẹ con. Bà Phượng mặt mũi tái xanh, còn nó thì không một chút biểu cảm. Kết thúc đoạn ghi âm, nó đứng lên với lấy chiếc áo khoác và bước ra cửa. Nó đã có tất cả bằng chứng trong tay. Bố à, con sắp trả thù cho bố rồi, chỉ một chút nữa thôi.
Nó về nhà, tìm bản di chúc của bố. Trước khi chết, bố nó có làm hai bản di chúc, bản di chúc của mẹ nó đang cầm chỉ là một phần của tài sản, một phần vô cùng nhỏ, gia tài của bố nó không phải là ít, đó là cả một gia tài khổng lồ. Nhưng nó không cần, nó muốn tự mình lập nghiệp, số tài sản đó nó ủng hộ hết cho trại trẻ mồ côi.
…………………………..
Chương XI:
Sau ngày hôm ấy, mẹ nó và ông Phong bị đưa vào tù. Vì không phải là người trực tiếp sát hại nạn nhân nên mức án sẽ được giảm nhẹ, không phải tử hình. Cả tập đoàn LS được chuyển nhượng lại cho Dương quản lí. Nó đã nhờ Hương – con bạn thân của nó quản lí An Dương trong vòng một thời gian dài. Nó sẽ đi du học 2 năm, một phần là do nó chịu quá nhiều áp lực khi ở Hà Nội, một phần nữa là nó muốn mở rộng công ty và lập nghiệp ở nước ngoài. Cầm tấm vé trên tay, nó xách vali ra khỏi nhà. Có lẽ lúc nó trở về cũng là lúc Khánh và Tiêu Linh đi hưởng tuần trang mật. Nghĩ đến đây nó khẽ thở dài. Nó bước ra xe và đến sân bay. Hôm nay nó không cho ai ra tiễn nó cả. Nó sợ khi nhìn thấy ai đó nó sẽ lại nhụt chí và không thể tiếp tục được nữa. Nó quay lại ngắm nhìn Hà Nội lần cuối trước khi bước lên máy bay.
Ngồi yên vị trên máy bay, nó đeo headphone vào tai rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Có lẽ nó đã quá mệt mỏi, lúc này nó cần được nghỉ ngơi……
………………………
Lúc



tỉnh dậy thì trời đã tối, phát hiện ra bên cạnh có người ngồi, nó cố gắng để không gây ra tiếng động mạnh.
– Cô dậy rồi à, tại hết chỗ nên tôi ngồi đây, tôi không làm phiền cô chứ – người ngồi bên cạnh nó bỗng lên tiếng.
Đó là một chàng trai. Anh chàng này đẹp một cách lạ kì, khiến nó phải ngẩn người trong vài giây để ngắm khuôn mặt của anh. Nhưng nó không phải là đứa mê zai nên chỉ là một vài giây ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của anh chàng này thôi.
– À, vâng, anh cứ ngồi đi.
– Cô tên gì vậy?
– An Anh – nó mỉm cười trả lời.
– Rất vui được gặp cô, tôi tên Mike.
Ngạc nhiên tập 2. Anh ta tên Mike sao.
– Anh là……. siêu mẫu Mike của LS – nó hét toáng lên như phát hiện có điều mới lạ.
– Suỵt, cô nói khẽ thôi. Cô không thấy tôi đang phải trốn fan đây à mà cô hét lên thế.
Anh nói nó mới để ý, mặt anh ta đang đeo một cái kính to sụ. Nó bật cười rồi ngả người ra sau ghế, quay mặt ra ngoài cửa sổ. Trời hôm nay vẫn đẹp một cách lạ thường, dường như ông trời đang muốn trêu ngươi nó, mang tình yêu c

Tags: nhoc oi yeu anh nhenhoc oi yeu anh nhe
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Thử Yêu Côn Đồ
» Hotgirls Siêu Quậy
1234...242526»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON