watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 04:28,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 6113

Nhóc to gan đấy


» Đăng lúc: 08/03/15 13:41:56
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

-Xin lỗi. – Tôi không còn gì để biện minh cho mình nữa.


Tôi đã lừa nó, lừa nó như bọn người trong dòng họ. Không chỉ vậy còn chạm vào lòng tự trọng của nó.


Khuôn mặt nó lúc này vô cùng ấm ức. Nhìn tôi đăm đăm như oán trách. Nó xoáy vào tim tôi, như một lưỡi dao đâm thẳng vào đó. Tôi đâu muốn thế. Có cái gì đó lăn trên má tôi.


-Cô khóc à ? – Nó ngạc nhiên.


Khóc ? Vô lý ! Từ ngày mẹ mất, tôi phải xoay sở gia đình một mình, từ ngày đó một giọt lệ vì ngái ngủ cũng không có thì làm sao tôi khóc được chứ.


-Không ! Không đời nào ! – Tôi quẹt cái thứ đó đi.


-Xin lỗi. – Nó lúng túng. – Tôi bức xúc quá !


-Không. – Tôi lắc đầu.


-Hôm nay đã quyết định rồi. – Mặt nó đanh lại.


-Chuyện gì ?


Nó rút bật lửa ra. Đặt lên quyển nhật ký.


Lửa bắt đầu lan rộng, lan rộng. Rồi cả căn phòng đều nhuộm một màu.


Nó mỉm cười mãn nguyện. Nắm tay tôi chạy ra khỏi căn hầm.


Tôi lật đật chạy theo nó, nhưng cố với lấy một thứ.


Ra khỏi căn hầm, nó phủi tay.


-Thế là xong ! Từ giờ tôi chỉ sống với sự thật thôi ! – Nói vậy là nó sẵn sàng chờ ngày đó đến. – Ủa, cô cầm cái gì vậy ?


Tôi mỉm cười, xoè tay ra. Con hạc giấy tôi với lấy hồi nãy bị cháy xém gần một nửa.


-Tôi không mê tín. Chỉ vì thấy con này được gấp khéo quá nên muốn giữ lại làm kỷ niệm thôi.
Chương IX àm ơn thì làm cho trót.


Sau khi căn hầm đó bị thiêu rụi thì thằng nhóc coi bộ có phần vui vẻ hơn. Tôi rất mừng.


Hôm nay nó đi thăm bố một mình để tôi ở nhà. Không hiểu sao mà đi lâu thế nhỉ ?


-Thiếu gia đã về ạ ? – Tiếng ông quản gia vang lên dưới lầu.


Tôi hối hả đi xuống.


-Mừng cậu về nhà ! – Tôi mỉm cười.


-Ờ ờ.


Lạ chưa kìa ! Mọi hôm



từ bệnh viện về mặt nó chỉ có hai màu một là tím do bị ông cha chơi cho một cú nặng đô hai là trắng hồng do đoạt chiến thắng từ cuộc cãi lộn với người cha yêu dấu. Giờ cái mặt nó thêm một màu nữa là màu đỏ, đỏ như trái cà chua chín í. Không biết cha nó quẹt sơn kiểu nào mà đỏ từ mặt đến tận hai mang tai kia. Hay nó sốt ?


-Sao mặt đỏ vậy ? Sốt hả ? – Tôi áp trán mình với trán nó kiểm tra nhiệt độ.


-Trời ơi ! – Nó đẩy tôi ra, chạy một mạch lên lầu.


Gì kỳ vậy ? Tự nhiên trở chứng. Tôi đâu có đem chuyện cổ tích ra lừa nó đâu.


Tôi thắc mắc lên lầu xem thử. Quái quỷ gì thế này ? Cửa khoá mất tiêu !


-Này ! Sao vậy ? Mở cửa ! – Tôi đập cửa liên tục. – Này ! Cho tôi vào !


-Nó chưa dám ra đâu.


-Mẹ ? – Tôi quen gọi bà ấy thế rồi. – Sao kỳ vậy nè ?


Bà ấy tự nhiên bật cười.


-Con xuống đây ta nói cho nghe. – Bà bụm miệng cười, kéo tôi xuống lầu.


Xuống phòng khách. Phu nhân ngồi xuống ghế, người vẫn còn run lên vì cố nhịn cười.


-Chuyện gì vậy mẹ ? – Tôi thắc mắc.


-Cho mẹ cười một chút.


Nói rồi bà ôm bụng cười một tràng dài, nước mắt chảy ra. Hình như chuyện này còn ghê gớm hơn là các vở hài kịch.


Cười xong, bà lau nước mắt, sửa lại quần áo. Nghiêm trang nói với tôi :


-Chuyện là thế này, hôm nay ta với nó tới bệnh viện, anh ấy đã công bố với hai chúng ta quyết định.


-Dạ ?


-Hai đứa sẽ tổ chức lễ cưới vào ngày mốt. – Bà đề phòng từ xa nên nói. – Thật đấy ! Ta nói láo trời đánh.


-HẢ ??? – Tôi hét lên.


Cái tin sét đánh này. Thảo nào một đứa như nó lại có thể sơn một màu đỏ nguyên mặt. Cưới ? Nghĩ sao vầy trời !


Hai mắt tôi trố ra, miệng mở to hết cỡ, mặt nóng lên. Tôi sắp bị thằng nhóc lây bệnh rồi.


-Cưới…cưới à ?


-Ta báo tin đã xong, mai chuẩn bị áo cưới. Chấm hết. – Phu nhân đáp gọn rồi ra khỏi phòng khách.


Hỡi trời ! Chết tôi rồi ! Cái tin này mà tung ra ngoài là tàn một đời con gái của tôi. Làm phước gì mà ớn thế này.


Tôi thẫn thờ bước lên trên lầu. Giờ chắc chỉ đủ năng lượng để điều khiển hai chân còn cái tay thì nãy giờ chưa nhấc lên gõ cửa nổi.


-Mai này ! – Nó đẩy cửa bước ra, mặt đanh lại. – Tôi có chuyện muốn nói.


-Hả ? – Tôi bất ngờ.


Mặt nó đỏ lên, hai tai xì khói.


-OÁI ! NÃY GIỜ ĐỨNG ĐÂY HẢ ? – Nó đẩy tôi ra, đóng cửa cái rầm.


Tim tôi cũng đập rộn ràng lên. Lúc này không phải là lúc thích hợp để gặp nó. Tôi bỏ ra vườn hồng, nơi tôi thường tới sau khi gặp chuyện không vui.


Nghĩ lại đúng là chuyện không bình thường tôi với thằng nhóc ấy quen nhau chỉ hơn nửa tháng mà trong thời gian ấy đã xảy ra không biết là bao nhiêu chuyện. Đầu tiên là cái quần nửa triệu của tôi đi tong dưới cây kem của nó. Rồi về làm dâu nhà này. Biết tâm sự của nó. Được nó dẫn đi chơi. Cùng học tập. Được chia sẻ mọi thứ. Giờ thì sắp kết hôn với nó. Hình như… duyên phận giữa tôi với nó không phải là bình thường.


Tôi nghĩ cái quái gì thế này, giữa tôi với nó mà duyên phận gì chứ ? Với tôi nó là một thằng nhóc không hơn không kém, thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Vả lại tôi với nó chỉ quen nhau chưa đầy một tháng, không nên nghĩ những chuyện bất bình thường.


Nhưng… những hành động đó, cảm giác đó không giống với một thằng nhóc, cụ thể hơn là một đứa em trai.


Nữa. Đừng nghĩ chuyện đó nữa. Nghĩ chuyện cụ thể hơn đi, Tiểu Mai ngốc !


Mai chọn áo cưới, phải làm sao nhỉ ? Không biết áo cưới tôi mặc có đẹp như trong mơ không, dù sao tôi cũng là con gái. Còn thằng nhóc, mặc áo tuxedo thì sao. Còn lúc chụp hình, chắc chú rể phải đứng trên bục cao còn tôi không được mang guốc quá.


-Một thằng nhóc làm đám cưới… – Tôi bất giác thốt lên.


-Không phải nhóc !


Ủa. Cái thằng nhóc này, xuất hiện cứ như mà, lần nào cũng làm tôi hết hồn. Ủa, không có ở đây, vậy tiếng nói ở đâu thế nhỉ ? À.


-Trốn đi đâu ! – Tôi mỉm cười.


Nó ngồi ngay ban công trên lầu chứ đâu.


-Không phải nhóc thì là cái gì ? – Tôi chống nạnh hỏi.


-Là… là… ch… – Nó bỗng khựng lại – Là gì cũng được nhưng không phải nhóc !


-Nãy muốn nói gì thế ?


-Ờ. Tôi xin cô…


Tôi mỉm cười.


-Tôi có nói là từ chối đâu, đã làm phước thì làm phước cho tới cùng chứ.


-Chuyện này tôi sẽ cố gắng cho càng ít người biết càng tốt. – Nó hiểu.


-Cám ơn. Có lẽ khỏi… – Chúa ơi, tôi nói cái quái gì thế này. – Ý tôi là dạo này cũng có lắm gã lắm con xem thường tôi, tôi muốn cho chúng biết mặt.


Nó bật cười.


-Ác thật ! Cô có biết vậy là ác lắm không ?


Biết chứ ! Tôi biết mấy ông chú của nó đã từng gán ghép nó với nhiều tiểu thư giàu có nhưng bất thành.


Tôi cũng cười theo.


-Cậu cũng phải ráng dằn mặt mấy ông chú cho biết bản lãnh của mình đi chứ.


-Ừ. – Nó gật đầu. – Cô đúng là một cô gái bản lĩnh.


-Tất nhiên. – Tôi quay lại với vở kịch – Tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt. Trong ngày cưới sẽ là một cô dâu thật dịu dàng. – Tôi đùa. – Cậu cũng thế nhé !


Nó gật đầu, thân mình hơi nghiêng xuống dưới. Giống cái hôm đó.


-Ê, đừng nói với tôi là cậu sẽ… – Tôi chuẩn bị tư thế theo dự đoán.


Quả nhiên. Cơ thể nó đang từ trên ban công xuống dưới, như cái hôm bị gãy cái chân. Dự đoán từ trước, tôi đưa tay ra, đỡ lấy nó.


Đét vào mông nó một cái thật mạnh, tôi hét lên :


-Cái chân hồi bữa chưa tởn sao ?


-Có, nhưng lần này là cố ý đấy. Tôi biết cô sẽ đón mà.


Tôi lúng túng đặt nó xuống đất.


-Đúng là kỳ cục !


-Dạo với tôi một vòng nhé, vợ ! – Nó nắm tay tôi dắt đi.


Vợ. Lâu lắm tôi không nghe nó nói từ này, toàn là cô cô không. Nhớ chết đi được. Sao lại nhớ ? Tiểu Mai ngốc !


Hoa hồng hôm nay tươi thật, nhưng có phải là do hoa tươi hay là lòng tôi vui. Tôi cũng không biết.
Chương X : Thiên ơi cố lên !


Đứng trước cả đống áo cưới, cái nào cũng đẹp mê hồn, tôi không biết nên chọn cái nào nữa.


-Gì cứ đứng trơ ra như thế vậy ? Chọn một cái đi chứ ! – Thằng nhóc huých nhẹ. (Nó chọn cho nó một bộ tuxedo trắng rồi mà không cho tôi thấy, nghe nói khá đẹp)


-Cái nào cũng đẹp cả, chọn cái nào bây giờ ? Hết nhé !


Nó phì cười.


-Tham lam quá ! Có một cái lễ cưới mà cô đòi mặc hết, muốn tổ chức tới năm sau luôn hả ?


-Tại không biết chọn. – Tôi sượng sùng gãi đầu.


Nó nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi bất chợt thở dài.


-Sao vậy ? – Tôi hỏi.


-Cái tướng cô khó chọn đồ thật.


Nó nói cái gì ? Nói vậy chẳng lẽ tôi xấu xí lắm sao ? Ôi cái thân ngốc nghếch. Lo


đi làm mà không chịu soi gương gì hết.


-Cô sao vậy ? – Nó xua tay trước mặt tôi.


Mặt tôi buồn so.


-Tôi biết tôi xấu lắm mà.


-Tôi nói cô xấu hồi nào ? – Nó tức giận nói.


-Hồi nãy. Cậu bảo tướng tôi khó chọn đồ.


-Khó chọn đồ tại cô đẹp quá chứ bộ. – Nói tới đó tự nhiên nó ngưng bặt.


Nó ngượng rồi kìa ! Ôi cái mặt ngượng ngùng dễ thương thật !


Nó quay phắt đi.


Muốn thấy khuôn mặt đó một lần nữa, tôi gặng hỏi lại :


-Hồi nãy nói gì vậy ?


-Nói cô khó chọn đồ. – Nó chối.


-Xạo !


-Thật !


Hai bên một bên xạo, một bên thật một hồi rồi tôi cũng tấn nó vào tường. Thấy nó hết đường, tôi hỏi thêm một lần nữa :


-Hồi nãy nói cái gì vậy ?


-Nói cô…cô…-Nó quay quắt tìm đường chuồn nhưng vô ích, hai bên đường bị tay tôi tấn cả rồi.


-Nói gì ?


-Hai đứa chọn đồ xong chưa ? – Phu nhân gõ cửa. – Ồ, thật bất ngờ !


Lúc này tôi mới định thần nhìn lại. Chúa ơi, mặt nó với mặt tôi chỉ cách nhau được có mấy phân.


-Mẹ ! Chuyện này… – Tôi tính phân giải.


Nhưng bà mỉm cười.


-Coi bộ ta đến không đúng lúc rồi. Thôi để ta ra ngoài cho hai trẻ được tự do. – Rồi bà ra ngoài khép cửa lại.


Còn tôi với thằng nhóc ở trong phòng.


Nó nói.


-Thấy chưa ? Toàn gây hiểu lầm.


-Xin lỗi. – Tôi lí nhí.


-Chọn đi ! – Nó quay qua tôi rồi nhìn đống đồ. – Thôi để tôi chọn cho.


Rồi nó kêu tôi lấy một bộ áo váy trắng từ trong tủ kính xuống. Có lẽ đó là bộ váy đẹp nhất.


-Thử đi ! Tôi ra kia chờ.


-Ừ, chờ tí nhé ! – Tôi cầm bộ váy vào phòng thay thử. – Ra ngoài chút đi ! – Tôi đẩy nó ra ngoài.


Tôi gọi một số bà giúp việc tới giúp. Họ nhanh chóng giúp tôi mặc bộ váy nặng trịch mà vướng víu đó. Tự ngắm mình trong gương, tôi thấy hình như đó không phải là tôi dù tôi chưa hề trang điểm. Trông lộng lẫy hẳn.


-Cám ơn mọi người. – Tôi mỉm cười.


-Thiếu phu nhân đợi đây một lát nhé ! Để chúng tôi gọi thiếu gia tới. – Họ lần lượt ra ngoài.


Tôi ngồi trong phòng chờ thằng nhóc tới ngắm.


Cửa mở, có bước chân.


Tôi quay ra.


-Này cậu xem…


Chưa nói hết câu tự nhiên tôi thấy trời đất tối sầm, ngất đi không biết gì nữa.


Đau quá ! Đầu óc tôi ê ẩm, không biết mình đã ngủ bao lâu nữa. Quái quỷ gì thế này ? Sao không cục cựa được. Tôi mở mắt ra. Tôi đang nằm trong một cái nhà kho bẩn thỉu, gớm ghiếc, còn khắp thân người thì bị trói bằng dây gai. Trước mặt tôi là một tên đang lăm lăm con dao bén ngót.

...
Tags: nhoc to gan daynhoc to gan day
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» [18+] Yesterday – Sexmania
» 7 Ngày Làm Gia Sư
» A Little Love - tình yêu bé nhỏ
» A Love Story Of Teen (Đã Full)
» Ác Quỷ Bên Em (Rin Lala)
» Angel's memory
1234...151617»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON