-Haizzzzzzzzzzzzzz, cuối cùng cũng tìm được, mệt muốn xỉu luôn_Đan Đan thở hắt sau khi tìm được nhà Thiên Lâm Tinh toong!Tinh toong!Tinh toong. -Cháu là Hoàng Linh Đan_Một người phụ nữ già hỏi Đan Đan -Vâng ạ_Đan Đan lễ phép -Vậy, cháu vào đi, cậu chủ đang đợi đấy -vâng_Đan Đan nhẹ nhàng nói Vừa vào đến nhà: -Cô đén muộn hơn tôi nghĩ đấy_Thiên Lâm vừa đọc báo vừa nói -Đi thay quần áo đi -Quần áo gì?_Đan Đan hỏi -Thưa cậu chủ quần áo đã chuẩn bị xong_Người phụ nữ lúc nãy mở của cho Đan Đan kính cẩn nói -Đưa cho cô ta -Đây chẳng phải là đồng phục của người làm sao?Sao lại đưa nó cho tôi_Đan Đan ngạc nhiên -Đúng vậy.Muốn lấy lại sợi dây chuyền thì…cô biết mình phải làm gì rồi chứ?_Thiên Lâm gợi ý -What? Cậu có nhầm không vậy.Tôi đường đường là..là…Tóm lại là cậu bị vấn đề về thần kinh à.Nghĩ sao mà bảo tôi làm ôsin cho cậu zậy_Đan Đan gầm lên Bốp,bốp,bốp -Xem ra cô rất thông minh, biết vậy rồi thì làm việc chăm chỉ nhé_Thiên Lâm vỗ tay châm chọc -Yahhhhhhhhhhhhhhhh, đồ thần kinh…. -Không muốn lấy sợi dây chuyền nữa à?_Thiên Lâm bực bội À, từ bây giờ hãy học cách xưng hô chủ-tớ đi nhé -What, tên đó..tên đó.Ôi, điên mất -Đan Đan, cháu mang cái này lên phòng cậu chủ đi.Àh từ bây giờ cháu cứ gọi ta là bác Kiều nhé, ta là quản gia ở đây_Quản gia Kiều nói rồi hiền hậu mỉm cười nhìn Tiểu Đan -Vâng, cháu biết rồi ạ.Phòng tên điê…nhầm cậu chủ ở đâu vậy ạ?_Đan Đan lẽ phép hỏi -Lên cầu thang, tầng 2, quẹo trái, phòng đầu tiên.Mà Đan Đan, cháu nên học cách xưng hô đi, cậu chủ ghét ai gọi mình là tên điên lắm đấy.À, nói cháu biết điều này luôn, cháu là người làm đầu tiên được cậu chủ đưa về nhà đấy, ta rất ngạc nhiên khi thấy cậu chủ chỉ bực mình trước lời nói của cháu chứ không giận dữ như những lúc người làm vô lễ với cậu ấy, cháu quả là một cô bé đặc biệt! -Vậy ạ, thôi cháu đi đây_Đan Đan mỉm cười nhìn quản gia Kiều, không hiểu sao cô cảm thấy rất vui_một cảm giác rất lạ. Cốc!Cốc!cốc -Vào đi -Để đâu đây? -Gì vậy?_Thiên Lâm mắt vẫn “dán” vào trang sách hỏi -Nghỉ ngơi ăn trái cây đã nè.Tôi không ngờ là cậu ham học dữ vậy đấy_Đan Đan tiến đến gần bên Thiên Lâm, cô đưa nhẹ những ngón tay thon dài của mình lướt nhẹ qua các cuốn sách rồi rút ra một cuốn sách nói về những loài thực vật sống lâu năm -Để đó đi_Thiên Lâm nói -Ừ -Còn đứng đây làm gì vậy? -Trốn việc_Đan Đan chăm chú nhìn vào cuốn sách trả lời -Giỏi nhỉ -Cậu quá khen -Tôi đói rồi -Liên quan gì đến tôi chứ?_Đan Đan nhíu mày nhìn Thiên Lâm -Xuống nấu cơm mang lên đây -Rất tiếc là tôi không biết nấu -Cô không biết nấu?_Thiên Lâm hỏi rồi khẽ nở nụ cười nham hiểm -Ừ -Xuống nấu đi -Đã bảo là tôi không biết nấu mà_Đan Đan bực mình gắt -Vậy đừng nghĩ tới việc lấy lại sợi dây chuyền nhé_Thiên Lâm cười “Tên điên chết tiệt, dám đem sợi dây chuyền ra dọa mình, tức chết đi được.Được rồi, Hoàng Linh Đan mày là ai chứ, là Hoàng Linh Đan đấy.Ông cha ta đã có câu : Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Hoàng Thiên Lâm hãy đợi đấy, tôi nhất định sẽ phục thù’_Đan Đan tự khuyến khích mình -Được rồi, đi đây_Đan Đan ỉu xìu nói
Cốc!Cốc! Cốc: -Cơm xong rồi, cậu xuống ăn đi, tôi không mang lên đây được_Đan Đan nói -Được rồi -Này, sao chỉ có cơm không vậy?_Thiên Lâm hỏi -Thì cậu bảo tôi nấu cơm còn gì? -Cô ăn cơm không ăn kèm thức ăn à? -Có chứ -Vậy tại sao cô không nấu thức ăn!_Thiên Lâm gầm lên -Đơn giản là tôi không biết nấu, sao mà anh ngốc thế -Anh?Cô vừa gọi tôi là anh à?_Thiên Lâm cười, cậu cảm thấy có gì đó vui vui nhưng không hiểu tại sao cậu lại có cảm giác như vậy -Anh? Tôi vừa gọi vậy à?Mà cũng đúng thôi, cậu lớn hơn tôi một tuổi mà_Đan Đan thản nhiên nói.Điều đó khiến Thiên Lâm có chút hụt hẫng -Đi nấu thức ăn đi nếu muốn lấy lại sợi dây chuyền -Khỏi, đây rồi.Tôi đoán thể nào cậu cũng bảo tôi nấu thức ăn nen tôi đã chuẩn bị sẵn rồi -Gì đây. -Không nhìn thấy à? -Cô bảo tôi ăn cơm với muối à? -Chà vừa nói anh ngốc xong sao giờ thông minh vậy -Cô…đi nấu thức ăn nhanh đi_Thiên Lâm hơi gắt -Anh..thôi kệ, nấu dở đừng có trách -Cứ nấu đi 30′ sau: -Xong rồi, canh đến rồi đây.Ngon thì khen nha.Món đầu tiên tôi nấu đó. -Ăn được không đây? -Chắc là được. Nghe vậy Thiên Lâm vừa cầm muỗng lên, múc lấy muỗng canh mắt thì dán lấy Đan Đan: -Phụt… -Ya, có mắt không zậy.Làm ướt hết áo quần tôi rồi nè_Đan Đan gào lên -Cô nấu món gì vậy?_Thiên Lâm bực mình -Canh -Canh kiểu gì vậy? -Thì là canh đó.Tôi thấy các món canh cũng có nước và rau nên tôi nấu theo thôi -Đọc công thức nghe xem -Rất đơn giản, muốn học hỏi à, chắc canh tôi ngon lắm -Đọc đi -Đầu tiên lấy cái xoong, sau đó cho nước và cho rau vào, bắc lên nấu .Rồi cho hành, muối, tiêu, ớt,..v..v..v.. -Cái gì canh mà cho tiêu vào á, cô có biết nấu không zậy -Đi kiểm tra não đi, tôi vừa nói điều đó cách đây chưa lâu mà -Cô… cô cho bao nhiêu muối? -Không nhiều, đẻ nhớ đã…ờ..ừm..khoảng… -A, nhớ rồi hình như nửa bao muối -Cái gì, cô định đầu độc tôi à? -Thì tôi bảo tôi không biết nấu mà, ai bảo cậu cứ mang sợi dây chuyền ra dọa tôi làm cái gì?_Đan Đan ngẩng cao đầu nói, đến đây cô mới sực nhớ: -Làm sao đây? -Chuyện gì? -Nhìn đi tại anh đó, áo quần tôi bẩn rồi thì phải làm sao đây -Quản gia Kiều_Thiên Lâm gọi lớn -Bảo người đi mua một bộ quần áo khác, đò gì cũng được, cho cô ta kìa.Side của cô, đọc đi -Ừ,bla… bla…. -Vậy tôi xin phép -Sai người náu món gì đó đem lên phòng tôi luôn.Còn cô đi theo tôi -Vâng, thưa cậu chủ -Đi theo cậu làm gì zậy?_Đan Đan tò mò -Lên đây_Thiên Lâm gầm lên khiến Đan Đan hơi sợ, cô nàng đành ngoan ngoãn đi theo -Gom quần áo bỏ vào giỏ rồi mang đi giặt đi -Tôi đâu có biết làm_Đan Đan nhăn mặt -Xuống bảo Tiểu Yên chỉ cho, xong rồi để cô ấy phơi, còn cô lên đây -Ok, vậy yên tâm rồi.
-Cảm ơn đã đưa tôi về -Vào nhà đi -Anh về trước đi_Đan Đan năn nỉ -Cô vào nhà trước đi, con gái mà đứng ngoài đường buổi tối là không hay đâu -Anh xem thường Hoàng Linh Đan này quá đấy -Vào đi -Không, anh về đi, không là tôi kêu lên đây -Thôi, thôi được rồi_Nói rồi Thiên Lâm lên xe, cậu lái xe ra khỏi con đường nơi có ngôi biệt thự mà Đan Đan đang sống -Về rồi à?_Tiểu Phong ngồi trên ghế sofa hỏi -Ừ, mệt muốn chết luôn_Đan Đan thở dài mệt nhọc -Sao, tên đó đã bắt bạn của tôi làm gì mà trông bạn tôi mệt mỏi thế kia_Tiểu Tuyết bông đùa -Ôi, Vy Vy và Tiểu Tuyết lại đây tớ kể cho_Tiểu Đan nói -Hắn …bla…bla… -Là thế đó -Thì ra là vậy, tên đó hơi quá đáng nhỉ_Vy Vy nói -Thôi, chắc Tiểu Đan cũng mệt rồi.Mọi người đi nghĩ đi để mai đi học_Tiểu Tuyết giục -Ừ_Tiểu Phong, đan, vy đồng thanh -Chúc mọi người ngủ ngon_Vy Vy nói -Ngủ ngon_Đan Đan vui vẻ -Ừ, ngủ ngon nhé_Tiểu Tuyết đáp -Mơ đẹp_Tiểu Phong thêm vào -Hôm nay làm gì đây_Đan Đan hỏi Thiên Lâm -Dọn phòng cho tôi, gom quần áo cho vào máy giặt và chùi cầu thang. -Còn gì nữa không?_Đan Đan hỏi -Cứ làm đi đã -Biết rồi_Đan Đan ngán ngẫm trả lời rồi đi làm ngay.Hơn một tháng nay ngày nào cũng làm việc nên cô cũng quen rồi, không còn đôi co với Thiên Lâm nhiều như trước nữa. -Báo cáo.Xong oy_Đan Đan nói -Được rồi, xuống nấu gì đó cho tôi ăn đi -Haizzz, anh cũng biết là tôi không biết nấu ăn mà, sai việc gì cũng được, trừ việc này, được không?_Đan Đan nài nỉ -Không, xuống nấu nhanh đi.Ai bảo hơn một tháng nay tôi bảo cô học mà cô không lo học.Hôm nay tôi muốn ăn thử món cô nấu -Anh…đồ đáng ghét.Được rồi tôi sẽ cố gắng_Đan Đan bực mình nhưng sau đó hình như nghĩ ra được cái gì đó nên cô nàng dịu giọng nói -Cốc!Cốc!cốc -Vào đi -Nè_Đan Đan chìa tô mì còn bốc khói nghi ngút ra trước mặt Thiên Lâm mĩm cười. -Gì đây?_Thiên Lâm nhíu mày -Cậu mù à? -Sợi dây.. -Được rồi, đừng đem thứ đó ra dọa tôi.Đây là mì, ăn đi -Ai bảo cô nấu thứ này vậy? -Thì cậu bảo muốn … -Tôi bảo muốn ăn mì hồi nào vậy?_Thiêm lâm tức giận quát lớn khiến Đan Đan cảm thấy sợ -Chẳng phải cậu bảo…. -Mang xuống ngay_Thiên Lâm quát lên -Cậu…_Đan Đan hoảng sợ, cô thực sự sợ hãi, từ lúc cô gặp Thiên Lâm đến bây giờ, cô chưa bao giờ thấy cậu như vậy, khóe mắt cô bắt đầu đỏ hoe, nước mắt cô lăn xuống, cô thực sự cảm thấy uất ức, cô tự hỏi:”Mình đã làm gì sai chứ, tại sao anh ta lại nổi giận với mình”Hức..Hức…Hức…_Nước mắt của Đan Đan bắt đầu tuôn ra_cô đang khóc -Xin lỗi, tôi.. tôi không cố ý_Thiên Lâm vòng tay ôm lấy Đan.Cậu giận mình, trách mình tại sao lại làm người con gái cậu đang ôm phải bật khóc_cậu hối hận.Với Thiên Lâm, cậu muốn người con gái đang ở trong vòng tay cậu luôn mĩm cười, cậu muốn làm gì đó để Đan Đan vui,nhưng cậu lại không biết vì sao bản thân lại hành động như vậy.Nhiều lần cậu suy nghĩ, đã suy nghĩ và suy nghĩ rất nhiều, cậu nghĩ Đan Đan có lẽ là người con gái cậu cần, nhưng rồi cậu lại phủ nhận điều đó, cậu không dám chắc những điều cậu dành cho Đan Đan là tình yêu của cậu hoặc là cậu sợ bị phản bội như trước đây; khi cậu yêu Tiểu My.
-Anh ghét mì à?_Đan Đan hỏi sau khi đã ngừng khóc. Thiên Lâm không nói gì, cậu tiến đến bên cửa sổ, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt,khuôn mặt “handsome” của cậu thoáng nét buồn -Anh ghét mì à?_Đan Đan hỏi lại -Đúng vậy_Thiên Lâm bất giác trả lời.Đan Đan im lặng, cô nhìn Thiên Lâm, ánh mắt cậu ánh lên điều gì đó_có lẽ là tâm sự, cô đoán chắc đó là nguyên nhân khiến Thiên Lâm nổi giận với cô -Muốn biết lí do tại sao tôi lại nổi nóng với cô không?_Thiên Lâm lên tiếng sau một hồi im lặng -Là vì tô mì đó đúng không? Chắc nó liên quan đến một quá khứ nào đó đau lòng của anh…. -Đúng vậy -Tôi có thể chia sẻ không? Người ta thường nói:Nói ra những phiền muộn trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. -Muốn nghe à?_Thiên Lâm hỏi -Ừ -Cách đây 2 năm, có một người con gái, cô ấy là người tôi từng yêu, tên cô ấy là Tiểu Mi… -Anh đã từng rất yêu cô ấy?_Đan Đan hỏi -Ừm_Thiên Lâm buồn bã trả lời.Đan Đan cảm thấy có cái gì đó đè nặng trái tim cô, cô im lặng, lát sau cô lên tiếng: -Vậy bây giờ cô ấy đâu? -Đi theo một tên con trai khác. -Nè, đừng nói với tôi là kí ức mà cô ấy để lại có những tô mì nha _Đan Đan trêu đùa. -Ừ_Thiên Lâm gật đầu -Biết ngay mà, dù sao thì mọi chuyện cũng qua rồi nên quên đi. Còn bây giờ thì cười lên nào, nhìn mặt anh buồn giống như đưa đám vậy đó_Đan Đan gượng cười nói -Có lẽ như thế sẽ tốt nhỉ? – Ừ, như vậy sẽ tốt hơn ….Anh có giận cô ấy không?_Đan Đan tò mò -Có_Thiên Lâm cười nhạt. Đan Đan không nói gì thêm nữa, một khoảng trống bao trùm lấy hai con người ngốc nghếch:một người rõ ràng là yêu người kia nhưng lại không xác định rõ tình cảm của mình, còn một người cũng yêu đối phương nhưng chẳng biết đó là tình cảm của mình.Họ ngồi yên, không ai nói với nhau câu nào bởi giờ phút này mỗi một người mang một tâm trạng riêng nhưng dù là tâm trạng gì đi nữa thì họ cần giành thời gian để suy nghĩ_suy nghĩ về một việc quan trọng của cuộc đời họ. -Nếu anh không thích mì thì tôi xuống nấu món khác vậy_Đan Đan lên tiếng phá vở bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người -Để đó đi, chẳng phải cô từng bảo bỏ đồ ăn thì phí lắm à -Ừ, thì tôi đã từng nói thế nhưng anh bảo anh ghét mì cơ mà? -Cứ để đó, vì là mì do cô nấu nên tôi muốn ăn… -Stop, tôi có nghe nhầm không zậy,Thiên Lâm thiếu gia_Đan Đan ngạc nhiên -Không_Thiên Lâm thản nhiên trả lời -Cậu bảo là:Cậu muốn ăn mì của tôi nấu?_Đan Đan hỏi lại -Ừ -Vậy tôi nấu tô khác cho, tô này mì nở hết rồi, ăn làm sao được nữa_Đan Đan nói rồi nhanh chóng đem tô mì ra khỏi phòng Thiên Lâm ngay Lát sau: -Mì có rồi, nhưng thực sự là anh muốn ăn nó chứ?_Đan Đan hỏi lại -Ừ_Thiên Lâm gật đầu -Làm gì vậy?_Thiên Lâm nhíu mày hỏi Đan Đan -Thử xem anh có ấm đầu không thôi_Đan Đan trả lời -Cô điên à_Thiên Lâm gắt -Không nhưng anh chắc bị ốm rồi, tự nhiên hôm nay “đích thân” ăn mì do tôi nấu, không sợ ngộ độc à?Đan Đan hỏi rồi tiến lại bên chiếc giường ngủ của Thiên Lâm, thả mình xuống chiếc đệm lò xo cao cấp rồi nhẹ nhàng khép hai hàng mi lại -Định trốn việc à?_Thiên Lâm lảng tránh câu hỏi của Đan Đan -Không, tôi có thể nghỉ ngơi một chút mà, phải không/?_Đan Đan khẽ hỏi.Thiên Lâm không nói gì cậu tiến lại tô mì mà Đan Đan đã nấu ăn một cách ngon lành -Ôi chúa ơi!Mấy giờ rồi_Đan Đan hoảng hốt -Dậy rồi à?_Thiên Lâm hỏi -Tôi đã ngủ bao lâu rồi vậy? -Bây giờ là 20h30? -What? 20h30′_Đan Đan hét lên -Vào trong rửa mặt đi, tôi đưa cô về -Xong rồi,ta đi thôi, anh có thể lái xe nhanh hơn thường ngày được không?À không, tôi có thể lái xe của anh được không?_Đan Đan gấp gáp hỏi -Cô biết lái xe ô tô à?_Thiên Lâm ngạc nhiên -Biết , nhanh nào về muộn các bạn tôi sẽ.. thôi không nói nửa nhanh lên nào_Đan Đan nói vội rồi cầm tay Thiên Lâm lôi tuột đi -Phù, còn kịp_Đan Đan nói -Thật không ngờ đấy_Thiên Lâm vẫn không khỏi ngạc nhiên -Chuyện gì?_Đan Đan nhíu mày -Khả năng lái xe của cô -Hj, nếu sau này mà tổ chức đua xe, tôi mà đăng kí tham gia thì anh sẽ còn thấy nhiều hơn thế-Đan Đan mỉm cười -Ồh, cô làm tôi tò mò đấy -Để đến lúc đó sẽ biết còn bây giờ thì mời Thiên Lâm thiếu gia vào xe rồi về nhà cho, không là tôi…_Đan Đan nhìn Thiên Lâm cười nham hiểm -Biết rồi_Thiên Lâm trả lời rồi nhanh chóng leo lên xe ra về.
...