Hắn hứa lèo với em như thế, ít nhất cũng nên gọi điện cho em chứ ko phải chỉ gửi 1 tin nhắn cho có
…
Ngày thứ 3:
4h, em thay đồ, ngồi chờ tin nhắn của hắn
Em nghĩ hắn sẽ liên lạc với em, vì 2 ngày qua hắn đã thất hứa rồi
Thế mà… chờ mãi, chờ mãi, nhưng chẳng có gì
Em tự nhủ: “Chắc đi chơi với đồng bọn vui quá nên quên mất mình rồi! Thôi kệ, con trai mà!”
…
Ngày thứ 4:
Ko liên lạc, và cũng ko 1 lời hỏi thăm
Em cũng chỉ im lặng, ko nt cho hắn
…
Ngày thứ 5:
Sáng sớm, hắn gọi cho em
- Em đang làm gì đấy?
- Em đang ngủ anh àh – dù đang ngủ nhưng thấy hắn gọi, em tỉnh táo ngay
- Giờ em qua anh được ko?
- Được! Mà sao vậy anh?
- Em mang hết quần áo của anh qua luôn nha. Anh cần gấp!
- Em biết rồi. Em đi liền!
Vừa cúp máy, em mừng rỡ chạy ngay đi lấy đồ. Nhưng, nhìn lại, em thấy mình thật là ngốc nghếch.
Tại sao hắn thích thì mặc kệ em, đến khi cần thì lại alo cho em như thế?
Tại sao chỉ cần nghe hắn nói 1 câu là em dẹp hết kế hoạch, dự định của mình để chạy lại với hắn như thế?
Hôm đấy, em có dự định đi khám bệnh. Sau mấy ngày đau vật vã, em thấy ko ổn nên thu xếp đi khám.
Sức khoẻ của em quan trọng hơn mấy bộ đồ của hắn, tại sao em phải dẹp qua hết để chạy lại với hắn như thế?
Hắn từng nói: “Anh rất lo ngại về em. Em là đứa ko biết chăm lo cho sức khoẻ, mà 1 người phụ nữ ko biết lo cho sức khoẻ của bản thân thì làm sao có thể lo cho sức khoẻ của gia đình được”
Vậy là em quyết định, hôm nay, em sẽ ưu tiên cho sức khoẻ của mình
- Alo, anh àh? Chiều nay em qua được ko? Sáng nay em bận rồi
- Bận gì?
- Em đi công việc
Bình thường, khi em nói vậy, hắn sẽ hỏi em công việc gì? đi với ai? blah blah. Cơ mà lần này…
- Ừ, cũng được – hắn mặc kệ, ko hỏi nữa
Hôm đấy, em đi khám bệnh. Ngồi chờ siêu âm mà em sợ đến toát cả mồ hôi.
Dạo gần đây em thấy toàn ung thư này với chả khối u nọ, nên tự nhiên em cứ thấy sợ.
Em nghĩ, lỡ may em bị gì, em sẽ làm thế nào nhỉ?
Em sẽ gọi điện cho hắn ngay chứ? Hắn sẽ chạy đến với em ngay chứ? Rồi hắn sẽ bên em chứ?
Em nhớ có lần, em với lũ bạn ngồi nói chuyện với nhau, bạn em nói “Chị ABC bị ung thư gì gì đó, ko có con được nên anh XYZ bỏ luôn, ko cưới nữa”…
Theo quan điểm của em, yêu nhau thì những khó khăn như vậy sẽ cùng vượt qua được, nên em đem chuyện đó về kể với hắn (đã bảo là chuyện gì em cũng kể với hắn mà!)
- Anh ơi, bạn em nói nếu mình mà bị bệnh thì sẽ ko có ai chấp nhận lấy mình cả. Anh có nghĩ thế ko?
- Cái đó là điều đương nhiên rồi, sao em phải thắc mắc nhỉ?
Em bị đứng hình với câu trả lời đó của hắn
- Tại sao anh lại nói thế? Chẳng lẽ những người bị bệnh thì ko có quyền được yêu thương sao?
- Em làm ơn bỏ cái tình yêu đó qua 1 bên giúp anh đi. Mình là những người khoẻ mạnh thì mình có quyền lựa chọn những người khoẻ mạnh, tại sao lại phải… blah blah
- Nhưng…
- Nếu em nghĩ nhờ có tình yêu mà sẽ vượt qua tất cả thì em lầm rồi nhé. Chẳng ai yêu nhau được cả đời đâu. Người ta sống với nhau lâu dài là do phù hợp, do những ràng buộc như tình nghĩa hay con cái thôi, chứ chẳng phải do yêu đương đâu. Em đừng có mơ mộng hoài như thế
- Vậy nếu sau này em có bị gì ko may thì anh sẽ bên em chứ?
- Sao em toàn nói bậy ko thế? Ko nói chuyện này nữa. Đừng nghĩ lung tung, lo mà học cho tốt đi
Bây giờ, câu hỏi đó là hiện lên trong đầu em.
Lỡ 1 ngày, em gặp chuyện ko may, thì hắn sẽ vẫn bên em chứ?
Tự nhiên, em thấy sợ hãi khủng khiếp.
Ngồi trong bệnh viện mà nước mắt em cứ chảy ra. Em cầu trời, đừng để em bị gì, vì em sợ làm khổ gia đình lắm, và em cũng sợ… hắn sẽ lìa xa em lắm…
Chắc do em hay suy nghĩ nên cứ bị ám ảnh. Cơ mà tóm lại thì hôm đấy khám xong, siêu âm xong thì em chẳng bị gì cả, chỉ rối loạn lung tung tí xíu thôi, uống thuốc vài ngày là hết ạh!
Em thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy buồn nhiều hơn.
Em đau, hắn ko hỏi thăm. Thậm chí em có đi khám hay ko, hắn cũng ko care…
Trưa đấy hắn gọi cho em
- Anh cần đồ gấp nên lát anh chạy qua bên em lấy luôn. Em khỏi xuống.
Mấy ngày ko gặp hắn, bây giờ gặp nhau chỉ để lấy mấy bộ đồ vậy thôi.
- Anh đến rồi, em xuống đưa đồ cho anh đi
Nghe câu đó, tự nhiên em ko thấy buồn nữa.
Cứ mỗi lần sắp gặp hắn, em lại hạnh phúc đến thế đấy ạh.
Cái cảm giác ấy vẫn y như ngày xưa, ngày mà hắn chỉ là niềm vui nho nhỏ của em… Nhìn hắn thôi, em cũng đã hạnh phúc rồi. Dù ngoài mặt lạnh như tiền, nhưng tâm trí em vẫn để ý đến nhất cử nhất động của hắn
Em mở cửa, bước ra chờ hắn
Bạn hắn chở hắn đến. Hắn đi lại phía em, nhìn em, tặng cho em 1 nụ cười xa lạ
Em nói xa lạ vì thật sự em chẳng thấy tí ấm áp nào từ nụ cười ấy cả.
Cái nụ cười mà người dưng trao cho nhau 1 cách xã giao ấy
- Khi nào em về quê?
- Mai em về
- Vậy àh?!?
- …
- Thôi, anh đi nha
ANH ĐỪNG ĐI
Em xin anh, đừng đi
Ở lại với em đi anh
Nắm tay em đi anh… nói với em là anh nhớ em đi anh…
Em chỉ muốn níu tay hắn lại, giữ hắn, ko cho hắn đi, nhưng… em ko làm được…
- Dạ – em trả lời rất nhanh, và sau đó quay lưng đi ngay, ko nói thêm 1 lời nào nữa
Anh àh, anh có biết em buồn đến thế nào ko?
Mấy ngày rồi, anh ko liên lạc với em, thậm chí anh ko cần quan tâm đến việc đã hẹn em, cũng ko cần biết em có chờ đợi hay ko
Nhìn anh, em vờ như chẳng có gì xảy ra, bình thản đến lạnh lùng, nhưng anh có biết trong lòng em đau đến thế nào ko?
Người mình yêu thương đứng ngay trước mắt, vậy mà 1 cái nắm tay cũng ko với tới.
Em ko ngờ, và chưa bao giờ em dám tin, đó là lần cuối cùng em gặp hắn
Chap 34: Email
Anh nói em là người mau chán, nhưng anh còn mau chán hơn cả em
Anh nói em là người ích kỷ, nhưng anh yêu thương bản thân mình còn nhiều hơn em
Anh nói em ko nên ham chơi, hãy nghĩ đến sự ổn định, còn anh thì càng lúc càng muốn vùng vẫy, bảo vệ sự tự do của chính mình
Anh nói em hành động phải nghĩ đến cảm giác của anh, đừng làm tổn thương anh, nhưng người tổn thương bây giờ ko còn là anh nữa. Chỉ có 1 mình em thôi.
Anh nói nhìn em khóc, anh thấy khó chịu lắm. Còn bây giờ, anh dửng dưng đến vô tình, nhìn em khóc anh chẳng biết thương, thậm chí anh còn là nguyên nhân khiến em khóc
Anh nói “dạo này anh làm em tổn thương nhiều”, em cười vào câu nói đó. Em xem trọng những người hiểu mình đang nói gì, biết mình cần làm gì, chứ ko phải những người chỉ biết mở miệng ra nói, rồi quên mất như anh
Anh nói anh khác em, anh ko thể đặt mình vào vị thế của em để suy nghĩ, bây giờ thì em mới nhận ra rằng, anh luôn luôn có cách biện minh cho mọi hành động của mình. Căn bản là, anh ko muốn nghĩ cho em thôi.
Đôi khi em tự hỏi
Người ta yêu nhau thế nào nhỉ?
Có phải lúc nào mở miệng ra cũng “yêu là phải thực tế thế này, thực tế thế kia”?
Phải làm thế này mới là yêu? Phải làm thế kia mới là người lớn?
Có phải do em suy nghĩ quá trẻ con, suốt ngày mơ mộng 1 tình yêu ko thực tế?
Hay em đòi hỏi quá nhiều từ anh? Anh ko đủ khả năng quan tâm đến em? Việc khiến em yên lòng làm anh thấy quá sức lắm sao? Có người nói với em “Khi đã thật lòng thương nhau, dù có thời gian hay ko, dù công việc bộn bề thế nào, dù áp lực cuộc sống ra sao, thì họ vẫn có cách quan tâm nhau”, vậy cách anh quan tâm em là thế nào? Ko nói chuyện cũ, chuyện mới là: Ngày anh đi, anh biết em đang đau thế nào. Vậy 4 ngày nay, anh hỏi thăm em được mấy câu? Anh có gọi cho em ko? Hay có nhắn 1 tin tử tế nào hỏi thăm em ko? Nghĩ lại em thấy đúng, có lẽ là em đòi hỏi quá nhiều từ anh rồi!
Yêu là giúp nhau tốt hơn, có thêm động lực để cố gắng? Hay yêu là tạo áp lực cho nhau, bắt buộc phải đạt được cái này thì mới tiếp tục, phải có cái kia thì mới bên nhau, còn ko thì “nghỉ nház”?
Nếu 1 ngày em gặp chuyện ko may, việc đầu tiên em nên làm là chia sẻ với anh, hay biết thân biết phận tránh xa anh ra, để anh tiếp tục đi con đường riêng của anh?
Anh có thật sự là người xứng đáng để em tin tưởng? Lỡ may (hay lỡ xui?) sau này mình lấy nhau, anh có thể là người chồng biết yêu thương em, cùng em vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống? Anh có thể là người cha mẫu mực cho con em noi gương học tập?
Em lại càng ko biết có ai yêu nhau mà cứ mong chờ 1 tương lai ko có nhau như anh ko? Có ai yêu nhau mà ngại ngùng, ko muốn công khai tình cảm? Thật sự anh xem em là người yêu, là người anh muốn quen nghiêm túc, là người anh muốn nắm tay đi đến cuối con đường, hay chỉ là quen qua đường, quen cho vui, chẳng hề mong có 1 kết thúc tốt đẹp?!?
Em chán rồi
Chán việc lo sợ, vừa cố gắng gìn giữ tình cảm của 2 đứa, vừa cố gắng lo cho tương lai của mình
Chán việc suốt ngày tự hỏi, liệu bây giờ anh có còn thương em? Tại sao anh lại đối xử với em như thế?
Chán việc mang tình cảm ra phân tích cho hợp lý để đàm phán, thương lượng, thuyết phục, nài nỉ… với anh
Chán việc bên nhau thì yên tâm, nhưng cứ ko thấy thì lại lo nghĩ đủ điều
Chán việc cứ phải dặn dò anh làm thế này, thế kia, nhắc đi nhắc lại mà anh chẳng thèm bận tâm tí nào
Chán việc nghe anh đưa hết lý do này đến lý do khác. Làm đúng cũng có lý do, làm sai cũng có lý do, lúc nào cũng có lý do
Chán sự vô tâm đến lạnh lùng của anh. Nhiều khi nghĩ, em thậm chí còn ko bằng bạn anh, muốn gặp cũng khó. Anh giữ chữ tín với bạn, còn với em, anh ko cần
Chán việc cứ phải nghĩ cho anh, “anh hành động như thế thôi, nói như thế thôi, chứ trong lòng anh ấm áp lắm”. Thật ra, ấm hay ko anh là người hiểu rõ nhất.
Em chán cả việc phải chấp nhận 1 điều: ANH LÀ CON NGƯỜI KO BAO GIỜ BIẾT NHẬN LỖI VÀ XIN LỖI. Nói sai thì cãi, nói đúng thì ừ, rồi từ tai này lọt sang tai khác, chẳng có lời nào động lại trong đầu
Em cũng chán cả việc nói đi nói lại cái vấn đề nhãm nhí này rồi.
Em mệt rồi
Em thật sự mệt rồi.
Anh nói anh thấy vẫn ổn, tại sao em cứ suy nghĩ mãi? Ừh, tất nhiên là anh phải thấy ổn rồi, vì người phá vỡ ko bao giờ là người cảm thấy tổn thương, vả lại, có khi nào anh nhìn lại tình cảm của mình đâu mà biết là nó ổn hay ko.
Em mặc kệ anh
Em cũng mặc kệ chuyện của anh với em
Tốt xấu thế nào, em đếk quan tâm nữa
Thích thì yêu, chán thì nghỉ, tuỳ anh
Em cũng chẳng hơi đâu bắt anh xây dựng lòng tin với em, cũng chẳng cần anh quan tâm theo kiểu “anh ơi, em đau, anh hỏi thăm em đi”
Em chẳng tốn thời gian vào việc chờ đợi tin nhắn, hay điện thoại của anh nữa. Nhảm nhí vô cùng. Cái trò tình cảm đó chỉ phù hợp cho cái bọn loi choi, dư hơi dư sức đi thử lòng nhau. Mình là người lớn rồi, yêu cũng nghiêm túc 1 tí
Em bây giờ, cho anh thoải mái, tự do tự tại. Anh thích 1 tuần ko nt cho em cũng đc, 1 tháng ko gọi cho em cũng đc, 1 năm ko gặp em cũng chẳng sao, chỉ cần đến lúc tự thấy bản thân mình ko yêu nữa thì làm ơn nói ngay là đc rồi.
Em cũng vậy, bây giờ em yêu, nhưng em cứ nhắm mắt mặc kệ anh, anh ko thích quan tâm, em ko quan tâm nữa; anh ko thích đòi hỏi, em ko bắt anh phải thế này thế kia nữa; anh ko muốn vun đắp tình cảm, em cũng bỏ liều nó luôn; anh chỉ thích cảm giác có người yêu, em cho anh cảm giác đó; anh muốn thoải mái tự do, nt gọi điện gặp mặt ai, em cũng ko cần anh giải thích nữa; đến lúc tình cảm của em bị anh làm cho chai sạn, đến lúc cả 2 cảm thấy mình sống chả cần liên quan đến nhau nữa, tự khắc cái gì đến cũng sẽ đến thôi
...