- Ừh
Cái ừh của hắn lại càng khiến em đau hơn.
Yêu thương của em ko giữ hắn được, chỉ có sự áy náy của hắn mới khiến hắn ngồi cạnh em thôi
- Vậy thì em ko cho anh ở đây nữa, phải để anh áy náy thật nhiều, để anh bứt rứt, khó chịu thật nhiều…
- …
Dù lời nói dứt khoát là thế, nhưng em chỉ muốn ôm chầm lấy hắn, bám chặt vào hắn, để hắn ko bao giờ xa rời em, để hắn mãi mãi chỉ là của em thôi. Em mặc kệ tất cả, em ko cần biết gì nữa, em cũng ko cần nghĩ gì nữa, em chỉ cần hắn thôi.
Em chỉ cần hắn thôi!
Nếu phải trừng phạt tất cả những kẻ bội bạc ở trên đời này thì chẳng còn ai có thể tha thứ được
Thế mà… hắn ngồi đó, bên cạnh em đấy, nhưng em ko đưa tay níu hắn được.
Giữa em với hắn có 1 khoảng cách quá lớn…
Em càng muốn lại gần hắn thì hắn lại càng cố chạy ra thật xa… thật xa… đến mức em ko còn khả năng chạm vào hắn nữa
Em chỉ muốn giấu anh đi một nơi đâu…
… nơi riêng mình em biết
để tình mình còn mãi trong em vẹn nguyên
– Em có hối hận vì đã yêu anh ko? – hắn thì thầm hỏi em
- …– em chỉ biết khóc, ko nói được câu nào
Anh,
Em đã ko trả lời anh, nhưng hôm nay, em sẽ trả lời
Em ko hối hận
Em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu thương anh
Em chỉ thấy hối tiếc vì đã níu kéo anh
Vào ngày tốt nghiệp đó, đáng lẽ em ko nên khóc, đáng lẽ em ko nên van xin anh, đáng lẽ em ko nên yếu đuối đến thế.
Nếu ngày đó em chấp nhận chia tay thì có lẽ mọi chuyện đã đơn giản hơn bây giờ nhiều…
Nhưng anh àh,
Em đã ko làm được như thế,
Em đã ko mạnh mẽ được như thế,
Em đã vứt bỏ tự ái, bỏ cả cái tôi của mình rồi,
Em đã níu kéo anh, đã ko cho mình cái quyền được buông tay người mình yêu thương rồi
Em đã làm tất cả rồi…
Giờ có hối hận thì còn tác dụng gì nữa đâu?
Em ko muốn là người chỉ biết quay đầu nhìn lại rồi hối tiếc…
Em chỉ muốn nhìn thẳng vào hiện tại và hướng đến tương lai mà thôi
Anh ơi, em đã làm tất cả rồi, hối hận hay ko em ko quan tâm nữa,
Em hiện tại và em tương lai vẫn muốn bên anh, như vậy chưa đủ sao anh?
Chap 30:
Hắn chỉ ngồi bên cạnh em, nhìn em khóc, nhìn em đau đớn mà chẳng làm gì cả, thậm chí đến 1 cái vỗ về, 1 lời xin lỗi, 1 câu giải thích hắn cũng tiếc với em
Nhìn hắn như thế, em càng thấy mệt mỏi hơn. Dù em có nói gì đi nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì…
- Chia tay thì cũng chia tay rồi. Bây giờ em có nói gì cũng vô ích thôi
- Em muốn trách thì cứ trách. Em nói gì anh cũng nghe
- Nghe thì ích gì? Anh muốn em chửi anh hả? Làm vậy thì được gì?
- Làm vậy em sẽ thấy thoải mái hơn
- Nếu anh muốn em thoải mái thì anh đã ko liên lạc với cT rồi. Thậm chí em đã cố tình để anh giải thích, nhưng anh mặc kệ tất cả. Anh còn chưa mở miệng ra xin lỗi em. Anh làm vậy là muốn em thoải mái sao? – em tự nhủ mình đừng trách hắn nữa, nhưng vào lúc đó… thật sự em ko thể kìm nén được
- …
- Mấy ngày em về, anh hoàn toàn ko hề gọi điện, cũng ko thèm nt cho em. Em lo sợ, em gọi cho anh thì anh khó chịu, còn nói em nếu ko có gì quan trọng thì đừng gọi cho anh, để rồi anh chủ động đi liên lạc với cT hả?
- …
- Tại sao? Tại sao anh làm vậy với em? Tại sao vậy anh? Tại sao vậy? – em khóc càng lúc càng to hơn
Em giận hắn. Nhưng càng giận thì lại càng thương.
Em thật lòng ko biết tại sao yêu thương trong em lại to lớn đến thế, lớn đến mức bị chà đạp như vậy, bị xem thường như vậy, bị đối xử như vậy, thế mà em vẫn yêu thương…
- Anh nói với em đi. Tại sao 2 tuần e về, anh ko liên lạc với em? Anh ko muốn quen em nữa phải ko anh? – em năn nỉ hắn trả lời
- Ko phải, chỉ là tự nhiên anh ko muốn liên lạc thôi. Anh ko nghĩ điều đó lại khiến em khó chấp nhận đến thế
- Lúc trước quen em, anh gọi điện mà em ko bắt máy thì anh đã khó chịu, bực bội trong người rồi. Còn bây giờ, anh nghĩ sao khi nói “tự nhiên a ko muốn liên lạc thôi”? Anh nghĩ nó bình thường đến thế hả anh?
- Anh ko biết nữa, tự nhiên anh thấy vậy thôi…
Hắn áy náy vì làm em đau khổ, nhưng hắn ko hề biết tại sao em lại đau như thế. Suy nghĩ trong hắn bây giờ cứ như 1 đứa trẻ con, ngu ngơ, vô tư 1 cách tàn nhẫn.
- Tại sao anh lại chủ động liên lạc với cT?
- Thì cũng tại ở nhà nói anh chia tay mà làm vậy thì kì lắm, phũ quá, với lại 2 nhà có quen biết nhau, anh cư xử như thế là ko tốt
- 1 năm nay đã ko tốt rồi, 1 năm nay ai nói gì anh cũng mặc kệ rồi, 1 năm nay anh đã dứt khoát rồi, tại sao bây giờ lại thay đổi như thế hả anh?
- Thì cũng phải đến lúc thay đổi thôi – hắn cứ vô tư trả lời như thế
- Nếu anh muốn xoa dịu mối quan hệ đó, tại sao anh ko bàn với em trước? Mình đã thoả thuận dù có bất cứ chuyện gì cũng phải nói, ko được giấu, ko được tự ý làm mà anh!
- Tại lúc đó tình cảm của anh với em đang ko tốt
Lời hắn nói quá mâu thuẫn nhau, mâu thuẫn đến mức em chẳng muốn mổ xẻ từng chi tiết để mà trách hắn nữa. Bản thân hắn, hắn ko hề thấy mình sai 1 chút nào cả.
Tình cảm ko tốt? Ko tốt là do ai? Do hắn hay do em? Mà tại sao lại ko tốt?
Từ cái ngày tốt nghiệp, hắn hoàn toàn trở thành con người khác. Em biết hết, em cảm nhận được hết, nhưng em vẫn cố gắng gìn giữ tình cảm của 2 đứa.
Mấy hôm đó em ko để xảy ra bất cứ điều gì khiến hắn khó chịu, tại sao giờ hắn nói tình cảm ko tốt?
Sáng đó hắn còn chở em ra ga, tại sao hắn nói lúc đó tình cảm ko tốt?
Tự nhiên khi em về quê, hắn ko liên lạc với em nữa mà lại chủ động nhắn tin với ex, rồi bây giờ hắn nói lúc đó tình cảm của 2 đứa ko tốt là sao?
Chẳng thà hắn về nhà, bị gia đình trách mắng, ép buộc thì em ko nói làm gì. Đằng này hắn lại đang ở SG, ko có 1 tác động nào hết, tự nhiên hắn cầm đt ra chủ động liên lạc với ex, thử hỏi làm sao mà em chấp nhận được?
- Nhắn tin hỏi thăm được rồi, tại sao còn phải hẹn cf nữa hả anh?
- Hẹn thôi chứ chưa đi mà! Hôm đó anh phải vào lại SG gấp nên huỷ hẹn với nó rồi.
- Huỷ hay ko thì cũng như nhau cả thôi
- Sao mà như nhau được. Anh đâu có gặp nó đâu!
Em kể đến đây, ko biết mấy thím có hiểu cho suy nghĩ của em ko?
Đối với hắn, hẹn nhưng ko gặp thì coi như ko hẹn, chả có chuyện gì xảy ra nên em ko cần quan tâm.
Còn theo em, vấn đề nằm ở chỗ là hắn đã hẹn với ex rồi, chỉ là do có việc đột xuất nên mới phải huỷ hẹn thôi. Hôm đấy mà hắn còn ở ĐL thì đã gặp rồi. Vậy nên, gặp hay ko gặp thì cũng như nhau. Biết đâu lần này ko gặp, lần sau hắn về lại gặp thì sao?!?
Chỉ có bấy nhiêu thôi nhưng em giải thích đến gãy cả lưỡi mà hắn vẫn ko hiểu được.
- Cuối cùng thì anh với nó có gặp nhau đâu mà em căng thẳng đến thế?
- Vậy khi nào em mới nên căng thẳng? Chờ đến lúc 2 người gặp nhau sao? Hay chờ đến lúc 2 người lên giường với nhau? – nói ra câu đó em cũng thấy hơi quá đáng, nhưng thật sự em ko còn cách nào để giải thích cho hắn nữa.
- Có đến mức vậy ko? – hắn bất ngờ với câu nói của em, có lẽ vì em ko phải là đứa dễ dàng buông ra những câu như thế
- Có! Anh nghĩ đi, tại sao lúc em gọi cho AX thì anh nổi điên lên, nói em ko xứng đáng với lòng tin của anh, còn bây giờ anh hẹn cT đi cafe mà anh nói như chẳng có gì thế?
- Đúng là anh đã phản ứng hơi quá đối với chuyện của em với AX, nhưng anh thấy anh với con T đâu có gì đâu – vẫn lại 1 câu trả lời vô tư đến ko tả nổi
Hắn của em ngày trước suy nghĩ thấu đáo đến từng chi tiết. Mọi vấn đề, hắn đều đưa lên bàn cân, cân đo đong đếm, mổ xẻ phải trái đúng sai, xem xét ở mọi khía cạnh. Vậy mà đến bây giờ, hắn nhìn nhận mọi thứ đơn giản ko khác nào 1 đứa con nít lên 3.
- Chỉ cần anh nói em huỷ hoại lòng tin của anh, làm tổn thương anh, thì em đã tự dằn vặt mình đến chết đi sống lại rồi, em còn năn nỉ, còn xin lỗi, còn hứa sẽ xây dựng lại lòng tin cho anh. Thế mà bây giờ, trong cái hoàn cảnh ngược lại, anh chỉ ngồi đó, nhìn em, ko 1 câu xin lỗi, cũng chẳng 1 lời giải thích…
- …
- Em gọi cho AX là vì có việc gấp, vậy mà anh nói em đã phá huỷ hết lòng tin của anh, nói em ko xứng đáng với anh,… Bây giờ anh chủ động liên lạc với cT, rủ cT đi café, còn trêu đùa nhau nữa…
- …
- Em làm anh đau có 1 đêm, em đã thấy mình tệ hại đến mức nào. Còn anh, anh làm em đau đến hơn 1 tháng rồi, vậy mà anh vẫn dửng dưng như chẳng có gì…
- …
- Anh có nhớ ko anh? Anh có nhớ anh đau đến thế nào ko anh? Anh có nhớ anh thất vọng đến thế nào ko anh?
- …
- Nếu anh nhớ, thì anh phải biết rằng, em bây giờ đang đau gấp trăm lần anh lúc đó.
Chap 31: Yêu lại từ đầu
- Đi uống rượu với em đi
- Hả? – hắn ngạc nhiên
- Đi đi, tự nhiên em muốn uống rượu
- Uống bia đi
- Ko! Bia ko say, mà uống nhiều mệt lắm. Uống rượu đi
Ko hiểu tại sao mà lúc đó em chỉ muốn đi uống rượu thôi. Thím nào từng quá đau lòng đến mức hi vọng rượu có thể giúp mình hết buồn chắc sẽ hiểu tâm trạng em lúc đó. Tự nhiên cứ muốn uống rượu thôi
- Thôi, uống rượu mệt người lắm em
- Nhưng em muốn uống. Em thấy chán. Em thấy stress. Em cần phải làm gì đó…
- Hút thuốc đi – hắn đề nghị – Hút thuốc xả stress tốt lắm
- … – em hơi lưỡng lự. Trước giờ, em khuyên hắn bỏ thuốc lá, bây giờ em mà hút thì khác nào làm hắn hư thêm – Thôi, bỏ đi, rượu cũng ko, thuốc cũng ko, chẳng có gì giúp ích được hết
…
Em buồn, em giận, em ko tài nào hiểu được hắn, nhưng em cũng mệt rồi, em cũng chẳng muốn trách móc hắn làm gì nữa. Em muốn hắn tự hiểu hắn đã làm sai điều gì, hắn đã khiến em tổn thương đến thế nào, nhưng… hắn ko cảm nhận được điều đó.
Mọi lời nói của em ko thể động đến trái tim của hắn được.
Em khóc, hắn cũng chỉ thấy áy náy chứ ko hề thấy có lỗi.
Lâu nay em đã cố gắng rất nhiều, em bỏ qua mọi giận hờn vu vơ, em chấp nhận những câu nói, hành động vô tình của hắn, em bất chấp tất cả, em tự mình nắm lấy tay hắn, ko cho phép mình được mệt mỏi… Em chỉ mong đến 1 lúc hắn bình tâm trở lại, lúc đó hắn sẽ bên em như ngày xưa, sẽ yêu thương em, quan tâm, suy nghĩ cho em như ngày xưa…
Và hôm đó cũng vậy.
Dù nói chia tay rồi, dù hắn gật đầu đồng ý rồi, nhưng em vẫn ko cho phép mình được xa rời hắn.
Con người ai cũng phải mắc lỗi, em đã từng phạm sai lầm, từng khiến hắn đau khổ, dằn vặt vì em, thì tại sao lúc này em lại ích kỉ, nghĩ cho bản thân mình như thế?
Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 852×415.
Giận hờn đó, đau khổ đó, khóc lóc đó, nhưng em vẫn cố tình mở đường cho hắn
- Tại sao anh ko xin lỗi em? Tại sao anh ko giải thích? Chỉ cần anh nói xin lỗi thôi, em sẽ bỏ qua tất cả, tại sao anh ko làm thế hả anh?
- Vì anh thấy mình ko xứng đáng. Anh đã làm em tổn thương như vậy rồi, giờ xin lỗi thì có ích gì chứ?
- Em mặc kệ. Tại sao lại vì chuyện quá khứ mà nói xứng hay ko? Nếu trong tương lai anh ko làm thế nữa, nếu trong tương lai anh mang lại hạnh phúc cho em thì anh phải tự tin là mình xứng đáng chứ
Hắn im lặng, suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng nói
...