Phòng này là phòng nghe nhìn, bên trong ngoại trừ sofa, TV, loa, thiết bị âm thanh khác ra, còn có một kệ chứa đầy CD, không biết là tuyển tập nhạc, hay phim ảnh, nói không chừng là cả hai loại.
Phòng thứ ba hình như là phòng của anh ta, toàn bộ phòng lấy màu xanh làm màu chủ đạo, giường màu xanh đậm, ga giường nhàu nhĩ chứng tỏ anh ta không có thói quen dọn giường sau khi ngủ dậy.
Phòng thứ tư bị khóa, phòng thứ năm là căn phòng cô đã ngủ tối qua.
Mạnh Thiên Bình đứng trước phòng bị khóa trái, nhíu mày hoài nghi. Vì sao mấy phòng kia không khóa cửa, mà chỉ khóa phòng này, bên trong có gì bí mật sao? Két sắt? Tác phẩm nghệ thuật vô giá? Hay là xác chết?
Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện mấy tên yêu râu xanh, nghi ngờ vì sao một người đàn ông có điều kiện tốt như anh ta còn muốn trả tiền mua người kết hôn, bỏ ra một đống của chỉ vì diễn một tuồng kịch? Dù cho anh ta không trả tiền, vẫn sẽ có một đống phụ nữ xung phong tranh cướp cơ hội giúp anh ta mới đúng.
Cô càng nghĩ càng thấy khủng bố, càng nghĩ càng thấy kinh hoàng.
Nếu Dịch Tử Xá thật sự là một tên biến thái, là kẻ giết người, là một tên yêu râu xanh chính hiệu….
Trợn mắt, Mạnh Thiên Bình bỗng nhiên dùng sức lắc đầu, đưa tay tự gõ cho mình một cái.
Cô rốt cuộc đang miên man ở đâu đó? Có tất yếu tự dọa mình như vậy không? Nếu anh ta đúng là yêu râu xanh thì cô đã chết oan chết uổng từ tối hôm qua lúc bất tỉnh nhân sự rồi, làm sao còn êm đẹp đứng ở đây mà suy nghĩ vớ vẩn?
Hít sâu một hơi, cô lại ngúc ngoắc đầu lần nữa, muốn loại bỏ mấy ý tưởng loạn thất bát trong đó, dời sự chú ý của mình sang căn phòng hoa lệ phía trước.
Phòng này lớn thật, không một trăm thì cũng tám mươi bình*, đây gọi là nhà giàu đó ư? Thật là trăm nghe không bằng một thấy, cuối cùng cô cũng biết tới.
Đột nhiên, cửa lớn truyền đến một tiếng 'bíp', nhạc vang lên, cửa lớn bị mở ra kêu 'cạch', một bà thím đi vào.
Tình huống xảy ra bất thình lình, Mạnh Thiên Bình sợ quá trợn tròn hai mắt, không biết làm sao đứng cứng đờ tại chỗ.
Người đó là ai? Là mẹ của Dịch Tử Xá sao? Cô phải tự giới thiệu thế nào? Bọn họ có thiệt nhiều chuyện còn chưa nói rõ nha.
"Bà chủ, bà tỉnh rồi?". Thấy cô, bà thím mỉm cười thân thiện.
Mạnh Thiên Bình ngạc nhiên.
Bà chủ?
Hả, thím ấy kêu cô là bà chủ? Chắc là đúng chứ, hiện tại ở đây ngoại trừ cô ra, đâu còn ai khác.
"Xin hỏi thím là?". Cô miễn cưỡng 'gặp biến không sợ' mở miệng nói.
"Tôi là người phụ trách quét dọn, bà chủ cứ gọi tôi là chị A Thanh là được".
"Chị A Thanh?".
"Đúng". Chị A Thanh nhếch miệng gật đầu. "Buổi sáng ông chủ gọi điện nói tôi chiều nay đến quét dọn, nói đừng đến sớm sợ sẽ ầm ỹ làm phiền tới giấc ngủ của bà chủ, làm tôi sốc luôn, vì tôi chưa từng biết ông chủ kết hôn lúc nào, còn tưởng 'bà chủ' là mẹ ông chủ kìa. Nhưng nhìn bà chủ còn rất trẻ, so với con gái tôi đang học đại học nhìn còn trẻ hơn". Chị ta nói, vừa nói vừa lanh tay lanh chân bắt đầu quét dọn.
Mạnh Thiên Bình còn đang suy nghĩ có nên nói với chị ta chuyện của mình không, liền nghe chị A Thanh này 'a' lên một tiếng. "Đúng rồi, ông chủ có dặn, nói bà chủ gọi điện thoại cho ông ấy".
"Tôi biết rồi, cảm ơn chị". Cô nhân cơ hội xoay người về phòng gọi điện thoại, miễn cho không cẩn thận lại nói gì đó không nên.
Trở về phòng, đóng chặt cửa, cô lấy di động trong túi xách ra, mới nhớ chuyện di động hết pin. Hoàn hảo thân là nhân viên kế toán nên cô rất mẫn cảm với các con số, dễ dàng tìm ra số điện thoại di động của Dịch Tử Xá.
Cô cầm lấy điện thoại bàn ở đầu giường, nhấn số gọi cho anh.
"Alo, tôi là Mạnh Thiên Bình đây". Điện thoại vừa thông, cô lập tức thông báo thân phận cho anh biết.
"Chờ tôi một chút". Cô nghe thấy giọng anh, tiếp theo nghe thấy anh nói ở đầu bên kia. "Hội nghị tạm thời tiến hành tới đây, ngày mai lại tiếp tục".
Cô sợ tới mức trố to hai mắt, không nghĩ tới mình đã quấy rầy anh ta đang họp.
"Alo?". Giọng anh trở lại điện thoại.
"Thật xin lỗi, tôi quấy rầy công việc của anh sao?". Cô vội vàng giải thích. "Tôi không biết anh đang họp, chị A Thanh nói tôi là anh muốn tôi gọi cho anh, cho nên….".
"Ăn cơm chưa?". Anh đột nhiên ngắt lời cô.
"Hả?". Cô hơi ngây người, phản xả thành thật đáp. "Chưa ăn".
"Tôi cũng chưa ăn, nên cùng đi ăn cơm đi".
"Hả?".
"Tôi về đón cô, chắc cỡ hai mươi phút sau sẽ đến trước cổng, cô chuẩn bị đi". Nói xong, anh cúp máy.
Mạnh Thiên Bình cầm ống nghe trong tay ngẩn ra, sau đó mới mơ màng bỏ điện thoại xuống.
Anh nói cô gọi cho anh, là muốn cùng ăn cơm trưa?
Ừm, không đúng, nếu ăn cơm xong mới gọi điện cho anh ta thì có lẽ anh ta sẽ không nói muốn cùng ăn cơm. Cho nên, rốt cuộc anh ta nói cô gọi cho anh ta là vì cái gì?
Quên đi, vẫn nên sửa soạn nhanh ra ngoài, đáp án rồi cũng công bố thôi.
Hôm nay giao thông giữa trưa tốt không ngờ, đáng lẽ tốn gần ba mươi phút, hóa ra chỉ cần hai mươi phút đã tới nơi, Dịch Tử Xá nhịn không được nhíu mày.
Khuyết điểm của anh là thiếu kiên nhẫn, vì vậy vừa rồi anh cố ý nói thời gian ngắn hơn để bản thân khỏi phải chờ lâu.
Căn cứ vào kinh nghiệm của mình thì không có cô gái nào hẹn với anh mà tới đúng giờ, bét nhất phải tới trễ năm tới mười phút, nhiều nhất là nửa giờ, nhiều hơn thì anh không biết, vì lâu hơn ba mươi phút anh sẽ bỏ chạy lấy người.
Không biết cái cô Mạnh Thiên Bình này sẽ bắt anh chờ bao lâu đây?
Dịch Tử Xá vừa nghĩ vừa chuyển xe vào lề đường, không nghĩ tới
lên tiếng trả lời cô.
- Vào đi! – Tiếng nói khàn khàn đặc trưng của Thiên Hoàng vang lên khiến Linh thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, cô đẩy cửa bước vào.
Thiên Hoàng không ngẩng mặt lên nhìn cô em gái của mình. Những ngón tay dài vẫn lạch cạch trên bàn phím máy tính như để giữ cho mình sự yên tĩnh và kiên trì với công việc. Một lúc lâu sau, Thiên Hoàng mới hờ hững hỏi:
- Em tới đây làm gì?
Linh đáp:
- Em tới đây để hỏi anh.
- Hỏi gì?
Linh chần chừ một hồi lâu rồi nói:
- Anh sắp quay lại Mỹ à?
Thiên Hoàng vẫn không hề nhìn Linh, đáp:
- Ừ. Thì sao?
Lần này, Linh không thể bình tĩnh được nữa. Cô đi tới, đưa tay tắt phụt màn hình máy tính. Sau khi nhận lấy một ánh nhìn hết sức lạnh lùng của Thiên Hoàng, cô mới cố chấp vênh mặt lên hỏi lớn:
- Tại sao phải quay lại? Anh không đi ngăn cản đám cưới của hai người đó sao?
Thiên Hoàng vẫn hờ hững nói:
- Hai người nào?
- Kim Ngân và Đức Trung.
- Anh không quen.
- Anh…
Linh không biết phải nói sao cho Thiên Hoàng hiểu nữa. Cô thấy mình đúng là một con người mâu thuẫn. Trước kia thì cô chỉ mong anh trai cô hãy tránh xa Kim Ngân ra, mong hai người họ hãy buông tha cho nhau. Nhưng khi thấy Kim Ngân sắp tổ chức đám cưới với Đức Trung, trong lòng cô lại có gì đó nổi lên, như là không cam tâm.
Đúng thế, là cô không cam tâm. Người ngoài cuộc như cô đã không cam tâm, vậy sao anh cô lại có thể cam tâm cho được? Cảm giác những gì đang diễn ra trước mắt tựa như một bộ phim dài tập. Có cao trào, có khúc mắc và có những thứ khiến người ta phải khó chịu. Cô là người ngoài, có thể không hiểu được những ý tứ, những tâm tư của người trong cuộc…Nhưng cô thực sự vẫn muốn họ được hạnh phúc.
Tình yêu là vĩnh cửu.
Thù hận chỉ là nhất thời.
Không có ai vừa yêu vừa hận được. Cũng chẳng có ai hận mãi được người mình yêu. Đó là những lời nói nước đôi. Tình yêu là thứ thiêng liêng và chân thành, tuyệt đối sẽ không để chút gì đó u tối xen lẫn vào làm mất đi dư vị của nó. Và Linh tin, anh trai cô nhất định vẫn còn yêu Kim Ngân.
Linh thở dài, đặt bàn tay mình lên vai của Thiên Hoàng rồi nhẹ nhàng nói:
- Chẳng phải là anh đã biết chuyện của mười năm về trước rồi ư? Sao anh vẫn cố chấp như thế?
Thiên Hoàng không trả lời câu hỏi của Linh, anh chỉ nói:
- Bao giờ thì em về lại Mỹ? Nghe nói là tuần sau phải không? Vậy tuần sau anh sẽ đi cùng em nhé?
- Anh – Linh cau mày nói – Sao anh lại phải làm như vậy? Em tưởng hôm đó anh đã nói hết mọi chuyện cho chị ấy biết rồi?
Thiên Hoàng thở dài, anh cũng đặt bàn tay mình lên tay cô, nắm nhẹ. Sau đó ánh ngửa đầu ra sau và nói:
- Không được đâu, đó là hạnh phúc mà cô ấy đã chọn.
Linh bỗng lặng người không nói gì nữa. Chính xác là không biết phải khuyên anh cô như thế nào. Chuyện tình yêu thật khó đoán, số phận vốn đã an bài. Cô chỉ là người ngoài cuộc, đâu có quyền thay đổi tất cả mọi chuyện? Huống hồ, những chuyện đó đã được tạo nên từ mười năm. Số thời gian dày đặc như bụi mù ấy có thể thao túng được tình cảm của những người xung quanh cô. Tất cả, đều không thể thoát ra khỏi phạm vi của nó.
Linh thở dài nhìn Thiên Hoàng, trong lòng không ngừng trào lên những đợt sóng nhỏ. Cô thấy có gì đó đang âm thầm luồn chảy trong tim. Như là một thứ tình cảm thương xót và tiếc nuổi.
Nếu còn có duyên, họ chắc chắn sẽ còn gặp lại.
( truy cập để đọc nhiều truyện hay khác )
Chương 26.
Làn khói thuốc màu xanh xám vờn nhẹ trong không khí, một người đàn ông đang mặc bộ đồ chú rể ngồi trên chiếc ghế da màu đen. Anh lắng nghe tiếng người ồn ã ở bên ngoài, rồi lại đắm chìm trong sự im lặng trong căn phòng này. Bất giác, môi khẽ nở một nụ cười.
Hay thật, vậy là anh đã sắp có vợ rồi. Anh sẽ không phải tối ngày tìm cách tránh mặt bố mẹ nữa. Và hai năm sau, anh sẽ cho họ một đứa cháu nội. Họ sẽ rất vui mừng cho xem!
Nhưng người anh cưới là ai đây? Cô là một người con gái rất xa vời. Là một người khác anh. Là một người mà anh sẽ không bao giờ với tới. Hôn nhân đối với anh đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Không hạnh phúc, không thiêng liêng, không lãng mạn…Tất cả, đều chỉ thoáng qua như một lần chớp mắt.
Đức Trung nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, nó im lìm nằm đó như chờ đợi anh gọi cho một người. Anh mím môi, rồi cuối cùng cũng mở danh bạ tìm số điện thoại của Kim Ngân và nhấn nút gọi.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Thời gian cứ thế trôi qua trong sự chờ đợi. Anh không cảm thấy hồi hộp, nhưng dường như lại có một thứ gì đó đang đè nén lên trái tim, khiến anh thấy nặng nề vô cùng.
- Alo!
Bất ngờ, Kim Ngân bắt máy làm Đức Trung khẽ giật mình. Anh đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Em…không sao chứ?
Ở đầu giây bên này, Kim Ngân khẽ mỉm cười. Cô ngắm mình trong gương, nhìn bộ trang phục mà mình đang mặc, rồi nhìn cả nét mặt của chính mình. Sau đó, cô đáp:
- Sao là sao? Em ổn mà.
- Vậy hả? Còn ba tiếng nữa thôi, anh muốn hỏi em một câu.
- Được, anh hỏi đi!
Kim Ngân biết Đức Trung sẽ không hỏi ngay. Anh nhất định sẽ do dự một hồi lâu. Và cô cũng đoán được câu mà anh sắp hỏi.
Một thoáng im lặng trôi qua, Kim Ngân vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Cô với tay lấy đôi guốc được chuẩn bị ở gần đó, rồi xỏ vào chân cho mình. Mọi người đã ra ngoài hết, chỉ còn mình cô trong này. Nếu bây giờ cô bỏ trốn thì cũng chẳng ai biết, nhưng tại sao cô lại phải bỏ trốn? Cô sắp lấy chồng rồi, chồng cô là người đàn ông thập toàn thập mỹ, là người khiến cho rất nhiều phụ nữ phải mơ ước. Tại sao cô lại phải bỏ trốn khỏi anh?
...