watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 08:55,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 6459

Thứ mà định mệnh gọi là tình yêu


» Đăng lúc: 08/03/15 14:58:07
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Nói rồi, anh mỉm cười, hai tay lại ôm chặt tôi vào lòng.
– Khoan! Tôi chưa… – Tôi tưng hửng nói to khi mình không hoàn toàn chấp nhận ý kiến đó.
– Suỵt!! Cô bé không có ý kiến phản đối! – Anh nói rồi cười một cách quyền lực



trước mặt tôi.
Còn tôi? Tôi thở dài trong sự mệt mỏi.


- Cô bé, thay đổi cách xưng hô, được không? – Anh đề nghị, trong khi tôi đang nhìn chăm chú khung cảnh xung quanh.
– Hả?
– Bây giờ cô bé phải gọi tôi bằng anh, tôi cũng phải gọi cô bé bằng em. – Anh đề nghị một cách trẻ con.
– Không! Nhất định là không! – Tôi chăm chỉ phản đối.
– Rất tiếc, cô bé không được quyền phản đối ý kiến của… anh. – Anh cười, cố gắng thay đổi mình. Tôi thì chỉ biết gật gù mà vâng lời thôi.
– Mà này. – Tôi lên tiếng hỏi khi trong đầu đột ngột có ý tưởng. – Anh học được mấy cái cách nói chuyện này ở đâu vậy?
– Trong chương trình tivi hôm qua í! – Anh thú nhận một cách trẻ con.
– Chương trình gì? – Tôi hỏi gặng lại.
– Hình như là… “Những trò tán gái của một Casanova”. – Anh gãi đầu mà cố nhớ lại.
Hửm? “Những trò tán gái của một Casanova”? Trời ơi. Trong cơn ngạc nhiên, không hiểu vì sao cái tính người chăm sóc của tôi lại nổi lên. Tức giận, tôi đẩy anh về phía sau.
– Ai cho anh xem mấy cái chương trình tivi thế hả? Anh đã..
< Bốp.>
Tôi chưa nói dứt câu thì cái tiếng va chạm đâu đó vang lên. Giật mình, tôi tìm kiếm trong nỗi tò mò. Và câu trả lời của nó làm tôi hốt hoảng.
Là anh..
Là do tôi đẩy anh về phía sau, làm đầu anh va vào tấm kính dày.
– Yi Jung? Anh không sao chứ?
Tôi quýnh quáng hỏi anh, anh thì không trả lời, chỉ ngồi ôm chặt đầu. Nó càng làm tôi hoảng sợ hơn.
– Em xin lỗi, anh không sao chứ?
Tôi ngồi xuống trước mặt anh, tay cứ run run đặt lên mặt anh mà hỏi, sợ rằng chuyện gì không may sẽ đến với anh.
Bất ngờ, trong khi tôi đang còn loay hoay với cái đầu anh thì trong chốc lát, anh ngước mặt lên đặt lên môi tôi một nụ hôn..


- Đây cũng là một trò tán gái đó! – Anh cười tinh quái khi tôi cố đẩy anh ra.
Anh nói, nói xong thì lại cười, trong khi tôi đang hoàn toàn cứng cả người. Anh gạt tôi? Không hiểu sao ngọn lửa tức giận lại bùng nổ trong tôi, nó khiến tôi muốn quát lên, muốn đánh anh, thật nhiều.
– Yi Jung? Anh dám gạt em?
Anh không nói gì, chỉ cười lêu lêu tôi.
– Anh chết chắc!
Tôi định đánh anh, nhưng may mắn lúc đó thì vòng quay đã hết giờ, cánh cửa bật mở, và anh nhanh chóng phóng ra.
– Em giỏi thì đánh anh! – Anh vừa nói, vừa chạy đi.
– Yi Jung, anh đứng lại đó. Em mà bắt được anh thì anh đừng hòng sống với em!
Tôi thét lên sau lưng anh…
Cuối cùng thì màn đêm lạnh cũng buông xuống.
Sau một ngày mệt mỏi, tôi cùng anh ngồi phịch xuống một chiếc ghế. Anh thì ngồi nhìn mọi người, trong khi tôi cứ lục mấy món đồ được miễn phí trong ngày hôm nay.
– Em kiếm gì thế?
– Ưm. Xem lại hôm nay đã được miễn phí những gì… – Tôi cười.
– Vậy sao. Đố em, hôm nay anh thích nhất món gì? – Anh đặt câu hỏi.
– Làm sao em biết chứ!
Tôi đáp, trong khi đang liếc anh trẻ con. Anh cười, tay thò vào túi, lấy ra một cái hộp nhỏ. Làm tôi ngạc nhiên.
– Cái gì vậy?
Anh không nói gì, chỉ mở chiếc hộp ra trước mặt tôi. Là một món quà nhỏ, sáng lấp lánh trong màn đêm cùng những ánh đèn.
– Yi Jung?
– Em thích không?
Tôi bật cười. Là nhẫn, một cặp nhẫn đơn giản nhưng nó mang cho tôi cảm giác hạnh phúc.
– Cái này cho em này!
Anh lấy ra một chiếc, đeo vào ngón tay áp út của bàn tay trái cho tôi. Nó làm tôi há hốc ra vì ngạc nhiên.
– Đẹp không?
– Đẹp quá! – Tôi trầm trồ. – Vậy còn anh? Anh không đeo hả?
Anh cười, tay chỉ vào sợi dây chuyền xích bạc trên cổ, chiếc nhẫn còn lại đã được luồn vào sợi dây từ lúc nào rồi.
– Anh không phải như em, không thể đeo nhẫn lung tung được.
– Vậy sao?
Tôi cười một cách hạnh phúc khi nhìn vào chiếc nhẫn trong ngón tay mình. Tự hỏi rằng, giấc mơ đẹp này có tồn tại mãi mãi không?


- Cô bé, suốt ngày hôm nay thì em đã tin anh chưa? – Anh lên tiếng hỏi, và tôi biết anh đang hỏi về vấn đề gì.
– Chút chút thui! – Tôi chu môi ra mà nhận xét.
Rồi tôi bật cười, làm anh cười theo.
Có điều gì đó trong cơn gió lạnh này khiến tôi đỏ mặt, hình như là do tay anh. Anh đưa tay thật nhẹ chạm vào mặt tôi, nó làm trái tim tôi đập mạnh. Khẽ ngước mặt xuống để thoát khỏi tay anh, nhưng tôi không thoát khỏi nụ hôn ấm áp của anh.
Anh hôn tôi, thật dịu dàng và ngọt ngào. Tôi cảm nhận được tay anh đang dần ôm chặt lấy người tôi, rồi trong vô thức, tay tôi cũng luồn vào tóc anh.
Tất cả diễn ra như trong giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào mà có lẽ cả đời này tôi không dám mơ đến…


CHAP 13: BÊN CẠNH ANH


- Ắt xì!!!
Tôi đưa tay bụm miệng khi hắt hơi lần thứ ba liên tục. Chán thật, cảm mất rồi!!
– Ắt xì! – Vừa nghĩ, lại tiếp tục hắt hơi kèm theo mấy tiếng ho.
– Cô bé, em không sao chứ? Bệnh rồi à?
Anh cất tiếng hỏi, trong khi tay đang cầm cái máy game và nhìn tôi. Tôi trả lời, vừa lắc tay, vừa dùng tay còn lại vỗ ngực để ngăn lại mấy tiếng ho.
– Không sao, chắc cảm rồi!! – Dứt tiếng, tôi lại ho xồng xộc lên.


Tôi cứ ngồi trên ghế sôpha sau lưng anh vừa hắt hơi, vừa ho. Có lẽ vì vậy mà cuộc chơi của anh bị gián đoạn; anh tắt cái máy game, quay người lại nhìn tôi một hồi lâu.
– Anh! Ngồi đó đi, đừng lại gần em!! – Tôi phản đối ngay lập tức khi thấy anh đứng dậy bước đến bên tôi.
– Sao vậy? – Anh hỏi lại.
– Em sẽ lây bệnh cho anh mất! Ngồi yên đó đi!!
Mặc cho tôi có nói thế nào, anh cũng bước lại gần tôi, miệng cười nụ cười đắc thắng. Tay thì đưa lên nhéo mũi tôi một cách tinh nghịch.
– Em đúng là cô bé mà! Đi ngoài lạnh có một chút đã cảm rồi.
– Yà!! Đáng ghét thật! – Tôi quát, tay đánh mạnh vào tay anh đang cứ lắc cái mũi tôi, nó làm tôi cảm giác ngứa mũi. – Tại ai chứ? Trời lạnh như vậy còn đòi đi dạo.. Để bây giờ…
Nói chưa kịp dứt câu thì tôi lại hắt hơi thật mạnh, làm chiếc mũi dường như muốn văng ra.
– Anh lại kia ngồi đi, không là bị lây bệnh gáng chịu đó.
– Vậy sao? – Anh cười. – Nhưng mà bị bệnh cũng có người chăm sóc, cũng sướng mà em.
– Ai chăm sóc anh chứ? – Tôi nhăn mặt phản đối.
Anh lại cười, rồi ngồi phịch xuống ngay trước cái ghế tôi đang ngồi, tay chống cằm gác lên ghế, nghiêng đầu lên nhìn tôi đang khổ sở vì hắt hơi.
– Anh nghe lời em đi, lại đằng ghế kia ngồi. – Tôi đánh trống lãng khi nhận ra rằng anh nhìn mình chăm chú, nó khiến tôi hơi ngại.
– GaEul… – Anh lại kêu tôi, nhưng không phải là “cô bé”.
– Ắt xì!!
Cái hắt hơi đánh bật tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Vội lấy khăn lau mũi, tôi quay sang nhìn lại anh bằng một cái nhìn đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
– Anh… Anh mới kêu tên em hả?
Anh gật đầu, lại mỉm cười.
– Anh nhớ lại điều gì hả? – Tôi hỏi trong vui mừng.
– Ưm… chút chút thôi. – Anh chậm rãi trả lời. – Cũng chỉ là loáng thoáng qua vài chuyện thôi.


Tôi thở dài, vẻ mặt hơi thất vọng. Mệt mõi, tôi ngã người ra sau để dựa vào lưng ghế. Anh cũng xếp hai tay lại để lên ghế, ngã đầu xuống rồi thì thào.
– GaEul… GaEul… GaEul… – Anh cứ như trẻ con tập đọc, cứ kêu tên tôi đều đều theo nhịp.
– Yi Jung này, sao anh cứ kêu tên em hoài vậy? – Tôi thắc mắc.
– Bởi vì.. – Anh mỉm cười. – Bây giờ anh thấy tên em rất đẹp, rất dịu dàng, rất ngọt ngào… giống em vậy đó.
Tôi bật cười trước những lời nói nịnh nọt. Một cách trẻ con, tôi bĩu môi liếc mắt nhìn anh.
– Anh xạo quá!
– Vậy em tin không?
Ngay lập tức, tôi ngã người sang bên phải để có thể áp lưng nằm xuống, và có thể nhìn thấy rõ mặt anh.
– Tin! – Tôi trả lời một cách chắc nịch làm anh bật cười.



– Hồi tối, anh có hơi trằn trọc. Và anh nhớ lại một chuyện. – Anh ngập ngừng. – Về em.
Tôi khẽ đặt tay mình lên má anh, nhìn anh rồi mỉm cười.
– Chuyện gì?
– Anh cũng không rõ lắm.. Nhưng anh nhớ rõ nhất là lúc JanDi nghe điện thoại của em gọi, rồi cô ấy bảo anh đến rước em.
Tôi bắt đầu nhăn mặt mà suy nghĩ về hồi ức mà anh kể. Rồi trong đầu bắt đầu loé lên… Tôi nhớ rồi!!
– Thì ra là anh đến rước em. Hèn gì mà lâu thế!! – Tôi nheo mắt một cách nham hiểm, sẵn tay nhéo vào má anh một cái rõ đau.
– ĐAU!! – Anh hét toáng lên.
– Rồi rồi, em xin lỗi. – Tôi cười trừ, tay thì cứ gãi nhẹ lên chỗ nhéo lúc nãy. – Anh kể tiếp đi!
Giận dỗi, anh quay người lại, không thèm nói với tôi nữa, hình như miệng lầm bầm một câu gì đó, trong khi tay thì đang suýt xoa má.
– Yi Jung? Anh sao vậy? – Tôi lên tiếng.
– Không sao hết.
Anh nói to làm tôi chợt giật mình, biết anh đang giận lắm, tôi mới lên giọng năn nỉ.
– Em xin lỗi!!!
Anh vẫn yên lặng, không thèm quay lại nhìn tôi lấy một lần. Xem ra anh giận thật rồi, khó khăn rồi đây. Tôi thầm nhủ trong lòng; gắng chống tay ngồi dậy, tôi lết người lại gần anh, ôm chầm hai tay qua cổ anh từ phía sau, thủ thỉ vào tai anh.
– Yi Jung, em xin lỗi! Em sai rồi.
– Em còn biết xin lỗi anh sao? – Đến bây giờ, anh mới chịu quay lại nhìn tôi.
– Biết chứ!! – Tôi bật cười. – Em xin lỗi anh lần này là lần thứ 3 rồi đấy! Tha lỗi nhá?
Anh quay mặt lại nhìn tôi trong với thái độ vừa giận dữ vừa nghiêm chỉnh một hồi lâu. Còn tôi chỉ biết nhìn lại anh, và cười trừ. Cuối cùng rồi thì anh cũng mỉm cười, hôn lên má tôi một nụ hôn như cơn gió thoảng qua.
– Hỏi xem làm sao anh có thể giận em chứ?
– Anh giận nãy giờ đó. – Tôi chu môi ra mà trả lời.
– Giả bộ với em thôi. – Anh cười. – Giận em rồi thì ai chăm sóc anh đây?
Tôi cũng cười trước câu trả lời của anh rồi dựa hẳn đầu mình lên vai anh mà gục xuống. Căn bệnh trong người đã thật sự đánh bại tôi, nó làm con người tôi trở nên uể oải.
– Em sao vậy?
– Em chỉ buồn ngủ thôi… – Tôi cố gắng nhướn mắt mà trả lời.
– Có cần anh cho mượn vai để ngủ không? – Anh ranh mãnh hỏi tôi.
– Thôi khỏi. – Tôi quyết không chịu thua anh, cũng tinh nghịch trả lời lại. – Anh không cho mượn em cũng đã gục đầu lên rồi.
– Ừh nhỉ?
Anh gãi đầu khi nhận ra điều đó là sự thật. Ngay sau đó, anh nhướng người về trước làm tôi vuột tay, người ngã xuống nằm dài, một nửa trên ghế, một nửa dưới sàn nhà.
– Anh làm gì vậy? – Tôi tức giận hỏi khi cố gượng người dậy.
Anh lại không trả lời, quay người lại, rồi lại dùng tay đè đầu tôi xuống để nằm lên đùi anh, nhìn tôi mỉm cười:
– Em mà ngủ trong tư thế lúc nãy sẽ bị nhức cổ đấy! Như thế này tốt hơn không?
– Ưm.. Rất ấm, ngủ ngon rồi. – Cho đến bây giờ tôi mới nhận ra được ý tốt của anh, tôi xoay đầu lại cho thoải mái rồi lại ngước lên nhìn anh.
– Cảm ơn anh.
– Về điều gì? – Anh ngạc nhiên hỏi lại.
– Về tất cả những gì anh làm cho em.
Anh lại cười lần nữa, rồi cúi người xuống, đặt lên môi tôi một nụ hôn.
– Chỉ cần em thích, anh làm gì cũng được.
– Có thật không? – Tôi nghiêng cái đầu hỏi lại, hai tay áp lên má anh.
– Nó tuỳ thuộc vào em thôi, cô bé ngốc à!!
Anh trả lời, miệng cười rồi lại hôn tôi…


- Anh này. – Tôi lên tiếng đề nghị. – Anh kể tiếp câu chuyện lúc nãy đi. ...

Tags: thu ma dinh menh goi la tinh yeuthu ma dinh menh goi la tinh yeu
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Hôn Ước Quý Tộc
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Thử Yêu Côn Đồ
» Hotgirls Siêu Quậy
» Em Cứ Chạy Đi!! Chạy Mệt Thì Quay Về Với Anh
1234...141516»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON