hiện lên mặt mình: nó đang đỏ ửng cả lên.
– Cô bé sẽ lại đến chứ hả? – Anh nhìn tôi hỏi khi tôi định bước xuống giường.
– Tất nhiên! – Tôi cười nhẹ. – Anh ngủ đi, trưa tôi đến.
Tôi vuốt tóc anh để anh yên tâm. Anh cũng đành xụ mặt xuống mà chấp nhận.
– Ngủ đi! Không tôi không đến nữa đó.
Tôi dặn dò thật kĩ rồi bước nhanh ra khỏi căn phòng, trong khi trái tim cứ đập rộn lên vì những hành động của anh.”
< Keng… >
– Chào mừng quý khách!
Theo quán tính, tôi quay lại gật đầu chào khách.
– Đây là nơi cô bé làm việc hả?
Giọng anh vang lên nơi cánh cửa. Giật mình, tôi ngước mặt lên nhìn. Đúng là anh rồi!
– Yi Jung?
Anh chỉ cười, vẫy vẫy tay chào tôi.
– Sao anh đến được đây? – Tôi ngú ngớ hỏi.
– Nhớ cô bé quá nên gọi điện thoại cho JiHoo kêu người dẫn tôi đến gặp cô bé. – Anh tinh quái cười.
Trong khi tôi đang há hốc ra vì ngạc nhiên. Thì anh bật cười, lại là nụ cười ngọt ngào của ngày trước..”
“…- Này, trả lời nghiêm chỉnh câu hỏi của tôi. – Tôi làm mặt hình sự nhìn anh khi anh đang ngồi chơi game trước tivi.
– Ưm…
– Tại sao anh kêu tôi bằng cô bé? – Tôi nhăn mặt hỏi. Đơn giản là vì câu hỏi này cứ lấp lửng trong đầu tôi mãi, hôm nay tôi nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Tôi ngồi cạnh anh, đợi anh trả lời. Còn anh thì ngồi thản nhiên bắn game, nó làm cơn tức giận trong người tôi nổi lên.
– Này, thái độ gì thế hả? – Tôi quát.
– Vì cô bé dễ thương.
Câu trả lời của anh ngay lập tức làm tôi nhũn cả người ra. Tôi ngồi phịch xuống, nhìn anh một cách khó hiểu.
– Cái gì cơ?
Rồi anh bỏ máy game xuống, quay người lại nhìn tôi, miệng cứ nói liên tục.
– Vì cô cứ như cô bé. Nè, mặt thì tròn, mắt thì to, môi cứ chu ra như đứa trẻ. – Anh vừa nói vừa diễn tả khắp mặt tôi. – Da trắng. Còn nữa, cô mập như đứa trẻ í. – Dứt lời, anh dùng hai tay bẹo má tôi.
Cuối cùng thì anh cũng lòi cái đuôi ra. Mập? Tôi mập ư? Máu trong người lại sôi cả lên, tôi cố gắng nuốt nước bọt để hỏi câu cuối cùng.
– Anh thấy tôi mập nên kêu bằng cô bé?
– Ừm..
Anh bật cười to trước câu trả lời của mình, nó làm tôi tức điên lên. Ngay lập tức, anh đứng lên chạy đi.
– Nè! Anh đứng lại đó. – Tôi thét lên vì giận, cũng chạy theo anh. – Tôi mà bắt được anh, anh chết chắc với tôi!
Tôi cứ cắn chặt môi vì cơn giận dữ trong mình, tuy chạy, nhưng trong đầu tôi thì suy nghĩ cách mà trừng phạt anh, cái tội dám nói tôi mập. Yà, điên cả lên mất rồi!!!”
—
– Thưa cô, đã đến rồi!
Ông tài xế lên tiếng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Đưa mắt ngó nghiêng, tôi thấy chiếc xe đã đậu lại trước cổng của khu giải trí Shinwa, khu giải trí với diện tích rộng và nổi tiếng nhất Hàn Quốc.
– Yi Jung? – Tôi khẽ lay đầu anh. – Yi Jung, đến nơi rồi. Thức dậy đi.
Anh gãi gãi đầu trong cơn mê ngủ khiến tôi bật cười.
– Không thức là về đấy! – Tôi hù doạ.
– Không!! Thức rồi mà.
Ngay lập tức, anh bật ngồi dậy với tinh thần cực kì vui vẻ. Nó làm tôi cười,
ngay cả ông tài xế cũng cười.
– Đi thôi cô bé!! – Anh nhanh chóng chạy ra khỏi chiếc xe. Trên môi đã nở nụ cười háo hức.
– Này!
Tôi cũng chỉ biết nói to theo anh khi anh đã chạy trước mất rồi. Không biết đâu đó trong gió, cái cảm giác vui vẻ lại lấp đầy lòng tôi…
CHAP 12: BẠN TRAI MỘT NGÀY
- Đây là card của cô. Chúc cô vui vẻ!
Người bán vé đưa cho tôi hai tấm card. Tôi thì gật đầu cảm ơn rồi hấp tấp chạy theo anh, anh đã hoà người vào dòng người đông đúc mất rồi!
- Cô bé, chơi trò này trước đi!
Anh đề nghị sau một hồi tìm kiếm trò chơi.
– Hửm?
– Cái đó đó!
Anh đưa tay lên chỉ, tôi thì nhìn theo. Ôi trời, nó cao ngút quá, nhìn lên thôi cũng mỏi cả cổ rồi. Huống chi mà leo lên ngồi cho nó xoay, sống lưng tôi đã bắt đầu lạnh.
– Anh thật sự muốn chơi hả? – Tôi hỏi cho chắc chắn trước khi quyết định.
– Ừm!!
– Nếu muốn thì cứ chơi. – Tôi đáp, trong khi đôi mắt vẫn còn tìm kiếm đỉnh của trò chơi này.
Ngay lập tức, anh chụp tay tôi chạy đi.
- Wow! Trên này đẹp thật!
Tôi lên tiếng trầm trồ khi vòng quay quay được 1/3 quãng đường. Ngồi ở đây có thể thấy được toàn khu vui chơi, nó đẹp đến nỗi tôi phải há hốc ra mà nhìn.
– Cô bé thích không? – Anh lên tiếng hỏi khi tôi quay lại nhìn.
– Thích chứ!
Tôi cười, trong khi anh chỉ nhìn tôi, gương mặt đang suy nghĩ điều gì đó.
– Anh đang nghĩ gì vậy? – Thấy lạ, tôi đứng lên bước lại gần anh, đặt hai tay lên vai anh mà hỏi.
– Hửm.. Gì thế? – Anh giật mình khi hai tay đặt lên vai anh.
– Anh đang suy nghĩ gì thế? Không sao chứ?
Anh cười, đầu lắc lắc, nhưng hình như anh đang giấu tôi điều gì đó. Không chịu thua, tôi quyết hỏi lại.
– Này! Có thể…
– Cô bé cho tôi hỏi một câu được không? – Tôi chưa kịp nói dứt câu thì anh ngước mặt lên nhìn tôi.
Tôi gật đầu.
– Có phải tôi giống người cô bé yêu lắm phải không?…
—
Câu hỏi của anh cứ đâu đó vang lên bên tai tôi một cách máy móc. Tôi trở nên ngập ngừng trước mặt anh, môi cứ run lên, không thể nói nên lời. Tại sao anh lại hỏi như vậy? Đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ xa xăm..
Trái tim tôi lại đập mạnh, nó lại nhói lên một cách đau đớn. Loạng choạng, tôi bước lùi vài bước để có thể ngồi xuống chiếc ghế. Càng lúc, nó càng đau, một cách không thể nào kìm chế được. Thói quen, tôi đặt hai tay mình lên ngực, nơi trái tim đang quặn lên, bóp chặt trong giây lát, mắt khẽ khép hờ để cơn đau qua đi. Cứ nghĩ cơn đau này sẽ không tái phát nữa khi tôi đã hơn một năm uống thuốc, nhưng rồi hôm nay nó lại quay trở lại, trở lại để hành hạ tôi.
– Cô bé? Chuyện gì vậy?
Hình như anh đã thấy hành động của tôi. Ngay lập tức, anh phóng tới bên tôi, hai tay lay nhẹ vai tôi trong cơn hỗn loạn. Tôi không nói gì, chỉ biết đưa tay còn lại nắm lấy tà áo anh mà nghịt mạnh xuống, chờ đợi cơn đau đi qua.
.. Cuối cùng cơn đau cũng qua, tôi thở phào trong cơn nhẹ nhõm. Ngước lên nhìn anh, anh đang nhìn tôi trong gương mặt lo lắng.
– Cô bé, không sao chứ? Chuyện gì vậy?
– Không sao. – Tôi biện hộ. – Bệnh cũ tái phát thôi. Mà… tại sao anh hỏi vậy? – Nói một hồi tôi cũng lòng vòng lại cái chủ đề cũ.
Anh nhìn tôi, ngập ngừng. Cái nét trẻ con lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, để lại một gương mặt nghiêm nghị, một tính cách y hệt ngày trước, ngày anh còn là một playboy.
– Hôm qua, tôi có xem lại mấy cái quyển album cũ trong tủ.
– Rồi sao? – Tôi hỏi với nét mặt ngạc nhiên quá độ.
– Tôi thấy hình cô bé… chụp với một người con trai… giống hệt tôi. – Câu trả lời ngập ngừng của anh rồi cũng đến hồi kết thúc.
– Cái gì cơ?
Tôi có nghe lầm không? Hình của tôi chụp cùng anh? Hồi nào chứ? Tôi tự nghĩ trong đầu với nỗi ngạc nhiên đang tràn kín cả đầu.
– Tại sao anh nghĩ đó là tôi?
– Hình cô bé rất nhiều, dường như đầy cả quyển album. Ngay cả trong chiếc điện thoại cũ JiHoo đưa cho tôi cũng toàn là hình cô bé. Nếu cô bé không tin, cô bé có thể xem.
Anh vừa nói, tay đưa ra chiếc điện thoại. Tôi không thể tin vào tai mình nữa, đành đánh liều một lần. Tôi nuốt nước bọt để giữ bình tĩnh, tay cứ dần dần đưa ra cầm lấy cái điện thoại…
Mắt tôi đã ngân ngấn nước mắt rồi, bây giờ cũng chỉ biết dùng tay còn lại đưa lên miệng mà ngăn tiếng nấc thôi. Tự hỏi rằng có phải khóc vì xúc động không, hình của tôi, không biết từ lúc nào đã đầy kín cả máy anh. Những tấm hình mang hình ảnh hằng ngày của tôi, không biết từ bao giờ, từ bao giờ…
Cuối cùng, tôi cũng không ngăn lại được tiếng nấc của mình, nước mắt cũng rơi.
– Yi Jung, anh ngốc lắm. Anh biết không? – Tôi thều thào trong xúc động và nỗi nhớ anh. Nó làm cho nước mắt tôi rơi một cách không tự chủ.
– Tất cả là sự thật phải không?
Anh hỏi, tôi thì khóc, khóc cho đến khi cảm giác muốn được yêu anh chiếm đầy tâm hồn thì mới ngước lên nhìn anh.
– Tôi ước rằng, tất cả điều này không phải là sự thật.
Tôi vừa nói, vừa chạy đến ôm chầm lấy anh. Ôm lấy gương mặt của anh, ôm lấy tất cả, tất cả thuộc về anh.
– Nếu như có một điều ước, cô bé có ước tất cả điều này không phải là sự thật không?
Anh cất tiếng hỏi khi không còn nghe tiếng nấc của tôi nữa.
– Có, bao nhiêu điều cũng ước rằng là có.
– Tại sao?
– Vì tất cả những điều này đều là thứ hạnh phúc bong bóng nước mỏng manh. – Tôi buông hai tay ra khỏi người anh, bước lùi lại một bước khỏi anh. – Thà không có còn hơn là có mà không giữ được nó, không giữ được người tôi yêu trong trái tim mình.
Rồi tôi bật cười một cách gượng gịu, quay mặt sang hướng khác. Giống như một lần nữa trốn tránh thứ hạnh phúc anh trao.
– Vậy tại sao, cô bé không giữ lại thứ tình yêu bong bóng nước này, trong ngày hôm nay? – Anh lên tiếng đề nghị.
– Tôi không thể.
– Tại sao?
– Bởi vì anh không hề yêu tôi, anh không phải là So Yi Jung yêu Chu GaEul này. – Tôi nói trong nỗi thất vọng.
– Đúng, tôi không phải là So Yi Jung hoàn hảo yêu Chu GaEul. – Anh nhìn tôi một cách yêu thương. – Nhưng tôi là một Yi Jung yêu cô gái luôn được tôi gọi bằng cái tên “cô bé”.
—
Tôi quay sang nhìn anh, nhìn bằng một ánh mắt hoàn toàn khó hiểu. Ngạc nhiên? Hạnh phúc? Hay đang rung động trước lời nói của anh?
Nó làm người tôi như tan ra trong ngọt ngào. Nó là sự thật? Tôi tin được không? Nó có làm tôi đau khổ nữa không?
– Anh đang nói gì vậy? – Tôi lên tiếng phá huỷ cái không gian còn đầy ấp lời anh nói.
– Tôi yêu cô bé.
Anh cười, một nụ cười khiến tôi có cảm giác mặt mình đỏ cả lên. Không được! Tôi tự dùng hai tay bịt mắt mình lại để khiến trái tim mình không bị lỗi nhịp.
- Không tin!
Tôi nói to sau một hồi suy nghĩ, lời yêu đâu thể nói muốn nói là nói. Chắc chắn anh đang gạt tôi. Lườm anh rồi thì tôi bước đến gần, búng vào mũi anh một cái thật đau.
– Anh đang gạt ai thế? Gạt tôi thì chắc không thành công rồi! – Rồi tôi cười một cách tự hào.
Cười chưa hết nụ cười thì tôi có cảm giác bị ai đó kéo giật tay về phía trước. Trong tích tắc, tôi đã ngã gần như nguyên người vào lòng anh.
Quyết không tha cho tôi, anh ngay lập tức ôm lấy người tôi, tay còn lại dùng tay bịt mũi tôi.
– Vậy để tôi chứng minh cho cô bé thấy. – Anh cuối người xuống thì thào vào tai tôi.
– Ôi trời, buông tôi ra. – Tôi vùng vẫy một cách quyết liệt để thoát ra khỏi anh, nhưng hình như là vô vọng.
– Cô bé trả lời đi, rồi tôi buông ra.
– Được rồi, anh muốn làm gì thì làm. Buông tôi ra. – Cuối cùng tôi cũng chịu thua trước anh.
Anh cười, bỏ tay ra khỏi mũi tôi. Còn tôi thì thở lấy thở để, cũng may là chưa chết ngộp.
– Này, sao không buông tay ra khỏi người tôi đi chứ? – tôi quát to khi anh cứ một mực ôm chặt lấy tôi.
– Nói cho cô bé nghe, tôi sẽ chứng minh cho cô bé thấy là tôi không nói dối . Và cô bé đã bảo muốn làm gì thì làm, vậy thì tôi sẽ làm… – Anh nói một hồi rồi suy nghĩ, hình như anh cũng chưa biết nên phải làm gì. – Sẽ.. Ưm.. Sẽ làm bạn trai của cô bé trong vòng một ngày. ...