Bà Lương ngước lên, lo lắng hỏi:
_ Sao rồi hả anh? Bình nói thế nào? Lam có sao không? Anh nói đi!
_ Bình tĩnh đi em! – Ông Thịnh cố lấy giọng thật nhẹ – Cũng không có gì lớn lắm. Lam nó không sao đâu… Nó không còn ở Hải Dương nữa, đến Hà Nội rồi.
Bà Lương hấp tấp:
_ Thế anh có biết…
_ Không! – Ông Thịnh lắc đầu – Không một ai biết cả. Thằng Bình cũng rối lắm.
Bà Lương ngồi bất động rồi oà khóc như trẻ con. Vậy là bà mất đứa con gái rồi ư? Nó biến mất trong chốn phồn hoa đô hộ này… Nhỡ như có gì xảy ra? Rồi đời nó cũng như đời bà thì sao? Ôi, lúc đó bà sẽ chết mất!
Ông Thịnh dịu dàng:
_ Lương… Anh tin bé Lam không sao đâu. Nó là một con bé cứng rắn và biết cách sống lắm. Anh sẽ cho người đi tìm nó, được chứ?
_ Vâng, em cám ơn anh.
Hình ảnh bé Lam lầm lũi đi vào chốn bảo bùng khiến con tim bà nổi cơn đau. Bà không thể sống yên nếu con gái bà khổ sở ngoài đời được!
————-
Lam rụt rè bước vào một vũ trường lớn. ở đây chưa ồn ào lắm nên Lam không thấy hết được quy mô của nó. Có một vài người đang lau dọn. Lam lại gần một cô gái, hỏi nhỏ:
_ Chị ơi… cho em hỏi một chút!
Cô gái cởi mở:
_ Em hỏi cái gì?
_ Em muốn tìm chủ vũ trường…
_ à! Bà chủ hả? Em đến xin việc ư? Vậy thì ngồi đây chờ chị đi gọi nhé?
Cô gái bỏ đi cung với nụ cười khích lệ. Một vài cô gái khác cũng nhìn Lam vẻ tò mò, vẻ như thầm đánh giá. Lam ngó xung quanh tỏ vẻ lạ lẫm. Cô khẽ cười thầm trong lòng. Có lẽ ai cũng tưởng là một cô gái quê ra kiếm việc…Và vẻ ngơ ngác của Lam làm hài lòng người chủ đang đứng ở đằng xa. Bà ta lại gần, và tự nhiên ngồi xuống ghế. Lam vội đứng dậy, chào bà ta. Đó là một người phụ nữ ngoài ba mươi, người gầy thon, khuôn mặt xinh đẹp một cách sắc so mặn mà. Đặc biệt Lam ấn tượng nhất là đôi mắt được kẻ chì rất đậm của bà ta. Trông có vẻ rất lạnh lùng, tàn nhẫn.
_ Sao? Cô định xin việc?
Lam nhìn thẳng vào mắt bà ta, thẳng thắn gật đầu:
_ Vâng ạ!
Người đàn bà nhếch môi:
_ Cô khá lắm! Vậy cô muốn làm gì? Người như cô rất lí tưởng đấy!
Lam cười nhẹ:
_ Cám ơn bà đã quá khen! Thực ra trước khi vào đây tôi đã xem qua thông báo. Bà cần một người pha chế rượu, đúng không?
Người đàn bà thoáng sửng sốt. Bà nhìn lại Lam. Cái vẻ ngơ ngác như biến mất, thay vào đó là sự tự tin, bản lĩnh. Lam rắn rỏi:
_ Tôi muốn công việc pha chế rượu, được không ạ?
Người đàn bà mỉm cười:
_ Đó là việc của nam giới. Liệc cô có làm nổi không? Cô có đủ kinh nghiệm và đủ nhanh không? Quán tôi đắt khách lắm.
Lam gật đầu đầy tự tin:
_ Tôi làm được, xin bà cứ thử việc…
Người đàn bà tỏ vẻ háo hức muốn thử tài Lam. Bà ta gật đâu và dẫn Lam vào quầy. Bà ta gọi thêm một người nữa, có lẽ là một tay sành rượu.
Bà ta nói:
_ Cô hãy pha một loại rượu làm hài lòng ta và người này!
_ Dạ! – Lam gật đầu. Cô lướt nhìn những lô rượu các màu sắc và các loại tên. Cô hơi nhíu mày. Không ngờ thế giới của … rượu lại phong phú thế. Cô chỉ muốn chấm dứt sự nghiệp ca hát bèo bọt thôi mà! Không ngờ chỉ vì tính nổi hứng bất ngờ cộng với con người kiêu ngạo đã làm cô đến mức này. Giờ không làm được thì còn mặt mũi nào?
Lam quyết tâm rồi, không thể thất bại được. Với lại việc pha chế rượu an toàn hơn là hát. Cô lấy đại một chai rượu xuống. Màu rượu đỏ sậm, mùi hăng hắc. Mới ngửi qua Lam đã thấy choáng. Chắc là rượu mạnh rồi! Cô đọc tên của nó và thấy quen… Hình như xưa kia cô có biết qua thành phần của nó. Lướt mắt qua lần nữa, Lam chọn loại rượu có màu vàng sậm. Thành phần của nó có vẻ hợp với loại đỏ kia. Màu hòa trộn thanh xanh dịu dàng, vị cũng dịu dịu và thơm mát. Lam trộn hai thứ đó và cho thêm một chút nước thơm. Cuối cùng cô rót ra hai ly, gắp vài viên đá vào.
Người đàn bà chú ý quan sát từng hành động của Lam. Tuy có hơi chậm nhưng có vẻ rành về rượu. Đón lấy ly rượu trên tay, bà ta hóm hỉnh:
_ Màu rượu được đó! Xem vị như thế nào?
Cả hai uống một ngụm, rồi thêm ngụm nữa. Người đàn ông cười tươi:
_ Thật lạ! Vị thơm và dịu lắm!
_ Nó hợp với màu của rượu. Tôi thích màu xanh và dùng nó cho ngày xin việc. Màu hy vọng mà! – Lam thuyết trình.
Người đàn bà im lặng không nói. Bà quan sát Lam từ đầu đến chân. Lam trân mình, đứng im chịu ánh mắt sắc đó. Được một lúc, bà ta mới lên tiếng:
_ Tuy có còn chậm nhưng tôi sẽ nhận cô. Hy vọng màu xanh đó đem đến cho cô may mắn về sau. Nếu cô làm không nổi, thì cô sẽ bị đuổi việc ngay đấy.
_ Dạ, tôi hiểu.
_ Thời gian làm việc là từ 7h tối đến 12h đêm. Cô làm được chứ?
_ Vâng! – Lam gật đầu.
_ Lương tháng là triệu rưỡi. Cô có gì phàn nàn không?
_ Không ạ!
Người đàn bà có vẻ hài lòng về sự ngoan ngoãn của Lam. Bà ta nở một nụ cười:
_ Cô gọi tôi là chị Kiều An. Mọi người đều gọi thế! Còn cô tên gì?
_ Dạ, gọi là Huyền ạ! Ngọc Huyền!
_ Tối nay Huyền đến làm nhé?
Lam gật đầu và xin phép ra về. Có vẻ gay go đây. Cô Lam sao mà biết hết các loại rượu mà pha chế. Như cốc rượu vừa nãy cũng do may mắn thôi. Làm thế nào bây giờ? Lam vò đầu bứt ta suy nghĩ. Lúc ngẩng lên Lam mới nhận thấy mình đang đứng trước thư viện quốc gia. Trong đầu cô nãy ra một suy nghĩ và cô vội vã gọi xe ôm. Lam phải trở về nhà trọ lấy thẻ thư viện mới làm. Không ngờ cái việc hứng chí lúc rỗi rãi lại có ích thế!
Vào được thư viện rồi, Lam rụt rè hỏi người thủ thư:
_ Chị ơi! Cho em hỏi chút!
_ Chuyện gì thế? Người thủ thư có vẻ khó chịu.
Lam hỏi một hơi:
_ Em đang cần những quyển sách nói về rượu và cách pha chế… Chị có thể cho em mượn tất cả không?
_ Đợi đấy!
Lam chờ một chút thì cô thủ thư đi ra, đặt trước mặt cô hai quyển sách dày cộp như quyển từ điển. Lam le lưỡi nhìn và không quên cám ơn.
Đặt nó xuống bàn, ngắm nghía một chút, Lam tặc lưỡi:
_ Phải cố thôi!
Phía đối diện, một người con trai tròn mắt nhìn cô rồi nhìn nhan đề quyển sách. Lam cau mày:
_ Có gì lạ đâu? Chả lẽ con gái không được tìm hiểu về rượu?
Người con trai khẽ lắc đầu:
_ Dĩ nhiên là quyền tự do nhưng vẫn thấy lạ!
Lam hích mũi lên:
_ Kệ tui!
Lam lật sách và chú ý đến từng loại rượu. Người con trai cũng chú ý vào quyển sách của mình. Cả hai ghi ghi chép chép rất nhanh cứ như ngấm ngầm tranh đua vậy.
Cuối cùng Lam cũng ghi được những thứ cần thiết. Cô gom sách lại và nhìn đồng hồ. Đã hơn một giờ rồi. Người con trai cũng thu sách. Cả hai cùng đi lên phía quầy.
Lam nói nhẹ:
_ Em trả quyển sách.
_ Em cũng vậy nữa. – người con trai nhanh nhảu.
Cô thủ thư mỉm cười nhìn anh:
_ Đông Phi thấy sách này hay không?
_ Dạ hay ạ! – Đông Phi gật gù khiến cô thủ thư sung sướng.
Lam lấy thẻ, đi ra. Cô vươn vai, thở khoan khoái. Tối nay sô sẽ trổ tài cho người ta xem… Hà, hà… Có học có hơn!
_ Cô lạ lắm đấy!
Lam quay phắt lại, nhíu mày:
_ Lại là anh à?
_ Tôi là Đông Phi, còn cô?
Lam bặm môi:
_ Sao tôi lại phải nói tên cho anh biết nhỉ?
_ Vì như thế mới là lịch sự chứ? – Đông Phi nháy mắt – co bé biết tên tôi rồi mà.
Lam bực bội:
_ Vất sọt rác cái tên của anh đấy! Đúng là đồ rửng mỡ, vô duyên.
Lam bỏ đi một nước. Đông Phi khẽ mỉm cười. Anh thấy thích thú với cô gái gai góc này. Hay thật! Con gái mà có thể say mê rượu đến mức quên cả thời gian!
Buổi tối Lam làm cật lực mà vẫn không xuể số yêu cầu của khách. Tuy nhiên họ vẫn vui vẻ chờ đợi vì người pha chế rượu là một cô gái, hơn nữa, lại là một cô gái tuyệt đẹp. Lam không để ý đến những ánh mắt ngưỡng mộ ấy. Cô chăm chú vào công việc. Lúc đầu còn tính toán lượng pha nhưng sau làm theo bản tính. Cô thích nó thế nào thì nó sẽ thế ấy. Rượu mà! Lạ miệng sẽ ngon hơn.
Đứng mỏi rã rời suốt từ 7h đến12h, Lam dường như không còn sức để đi về nữa mặc dù nhà trọ của cô ở gần đấy. Lam nghiệm ra rằng, công việc có liên quan đến sắc đẹp đều dễ dàng hơn công việc tay chân cứng cáp nhiều. Rồi bất chợt Lam thấy thương thân mình lạ. Giá mà rũ bỏ được hết tất cả thì Lam sẽ thanh thản biết bao! Giá mà tâm hồn Lam còn trinh nghuyên như ngày nào thì bây giờ…
Một nhân viên đưa Lam về vì tiện đường, anh ta có vẻ phục cô lắm. Lam tin anh ta là người tốt lại thật thà nữa. Ánh mắt anh ta lúc nào cũng sáng ngời – đấy là đôi mắt của một tâm hồn yêu đời, yêu người. Ra còn nhiều người bình thường quanh Lam đang yêu cuộc sống đến mức giản dị, giản đơn. Lam thử cho mình một chút hơi thở mát lạnh của sương đêm vào đáy lòng. Chà! Có vẻ mát lạnh và dễ chịu. Lần đầu tiên sau gần hai năm Lam có cảm giác này. Tâm hồn cô thư thái và trẻ trung lại. Ước gì bấy giờ có người ấy ở đây để được chia sẻ… Chắc hẳn anh sẽ vui lắm!
Lam đi vào giấc ngủ dễ hơn mọi hôm. Trong mơ Lam hoàn toàn là người hạnh phúc. Và kì lạ hơn Lam trở nên hiền lành yếu đuối, hay cười nhưng cũng dễ khóc. Và anh, con người mạnh mẽ ấy luôn ở vên cô, dỗ danh, an ủi, thông cảm, yêu thương. Nhưng chẳng khi nào Lam thấy rõ khuôn mặt rạng rỡ của anh!
Tôi tình cờ gặp hai người con gái trong công viên vào ngày đầu tiên tôi đặt chân lên Hà Nội. Một cô gái khóc còn cô kia thì dỗ dành. Tôi không cố ý nghe chuyện của họ nhưng nó cứ lọt vào tai tôi, rõ lắm. Câu chuyện đại loại là thế này. Cô gái đang khóc ấy yêu một anh chàng trong một lớp học thêm tiếng Trung. Nhưng anh ta lại chỉ yêu bạn thân của cô. Cô bạn ấy lại tỏ ra hờ hững, kiêu kì. Người con trai không lọt được vào trái tim của cô gai ấy đâm ra bất cần và làm đau khổ rất nhiều cô gái khác. Và cô gái khóc ấy dù biết nhưng không thể cưỡng lại được sự cuốn hút từ người con trai. Bây giờ trở nên bẽ bàng vì bị từ chối và bị người bạn thân khinh bỉ. Tôi thật không tin lại có người đùa bỡn tình yêu như thế. Tôi cố lắng nghe địa chỉ của cô gái tại lớp học. Tôi có ý định sẽ cho người con trai đó biết thế nào là sự nhục nhã khi bị từ chối. Và tôi đã làm được. Này, anh đừng nhìn tôi như thế. Dù tôi có biến thành quỷ thì tôi cũng không như cô gái mà anh yêu đâu. cái cô gái kiêu kì, luôn thích mình hơn kẻ khác ấy. Anh đừng ngắt lời tôi, để tôi nói hết đã… Tôi xin vào lớp học thêm với dáng vẻ một cô gái rụt rè, tóc lúc nào cũng bù xù, mắt đeo kính cận và có làn da ngăm đen. May mắn cho tôi là lúc tôi đến chỗ có mỗi Kiều Trang ở đó, còn anh
thì chưa đến. Tôi lân la dò hỏi và ngồi cạnh Trang. Tôi nhận thấy trong mắt cô ta ánh lên sự mỉa mai, cô ta kinh tôi thì đúng hơn. Nhưng anh có biết vì sao cô ta cần tôi ngồi cạnh không? Vì cô ta đẹp, và càng đẹp hơn khi ở bên cạnh tôi. Tôi mặc kệ, rụt rè làm quen và cô ta ban nó như ban ơn. Lúc sau thì anh tới, anh ngạc nhiên và tức giận khi thấy tôi. Nhưng vì lịch sự anh lặng thinh ngồi xuốn cạnh. Kiều Trang đon đã:
_ Đây là Lam, còn đây là Hưng, bạn mình!...