_ Bà nội thế nào hả anh?
Vũ Nam tưiơ cười:
_ Bà khoẻ lên rồi… Bà bo, bà còn muốn nhìn cháu dâu nữa.
Lam nhíu mày:
_ Cháu dâu?
Vũ Nam lấy từ túi áo vest ra một hộp nhỏ vuông được bọc nhung. Lam đoán đó là một chiếc nhẫn cầu hôn. Cô không ngờ mối quan hệ này lại kết thúc nhanh thế!
Vũ Nam vẫn vô tư đặt chiếc hộp vào tay Lam, nói với vẻ hạnh phúc lẫn mong chờ:
_ Tặng em đấy! Mong em hãy nhận lời từ món quà này!
Lam chẳng ngạc nhiên hay sửng sốt trước chiếc nhẫn tuyệt đẹp của Nam. Cô đóng ngay lại, thở dài:
_ Em không thể nhận nó được đâu!
_ Sao? – Nam sửng sốt – Em và anh đã yêu nhau như thế rồi còn gì. Em cũng cần phải thoát khỏi môi trường này thôi!
Lam đặt hộp quà xuống bàn, lặng lẽ ngồi im. Đôi mắt cô vô hồn khiến Vũ Nam bồn chồn. Anh nắm tay cô, dỗ dành:
_ Anh biết em chưa muốn ràng buộc sớm nhưng anh không muốn mất em… Dù gì em cũng đã 20 tuổi rồi… Em lại xinh đẹp thế này, bao nhiêu người đàn ông…
_ Đó không phải là vấn đề chính yếu! Nếu anh tin tưởng em thì không có vẫn đề gì! – Lam nghiêm mắt nhìn anh – Em tin anh còn lí do gì đang giấu em!
Vũ Nam cười gượng. Lam luôn nhìn rõ tâm can anh. Cô rất sâu sắc chứ không hời hợt như những cô gái anh quen. Và vì thế mà anh thấy yêu cô hơn rất nhiều.
Anh cất giọng trầm:
_ Em nói thế thì anh không giấu nữa… Anh muốn cưới em sớm để ba mẹ anh đừng ép anh vào điều không thích. Em biết đấy, gia đình anh rất giàu, ba mẹ anh lại có tư tưởng phong kiến, gia trưởng. Ông bà muốn anh phải cưới một cô gái môn đăng hộ đối…! – Nam ngừng một chút để quan sát Lam, rồi tiếp – và ba anh đã bắt anh đi xem mắt cô gái ấy, một cô gái đẹp, con nhà giàu.
_ Vậy thì quá tuyệt rồi còn gì! – Lam khiêu khích – Tương lai anh đang rộng mở trước mắt anh đấy.
Vũ Nam lắc đầu, trách móc:
_ Sao em nói thế? Em thừa biết anh thật lòng với em mà. Chỉ có em mới cho anh thấy một tình yêu thật sự. Anh đã thẳng thừng từ chối lời bố mẹ và tuyên bố sẽ đưa em vào đó để ra mắt.
_ Họ sẽ không chấp nhận em đâu! – Lam chua chát – một cô gái giang hồ không học thức như em làm sao dám “chòi mâm son”…
Vũ Nam tròn mắt nhìn Lam. Anh không tin Lam của anh lại có thể hạ thấp mình như thế. Lam thường rất tự tin và kiêu hãnh cơ mà!
Lam cười nhạt:
_ Em lại là đứa con bị bố mẹ bỏ rơi nữa chứ! Em không có gốc gác lẫn gia đình… Em chỉ có tấm thân đã vấy bẩn. Anh chấp nhận được nhưng gia đình danh giá của anh thì không.
Vũ Nam ôm lấy khuôn mặt cua Lam trong lòng hai bàn tay, anh phận bua:
_ Không đâu! Em là cô gái tuyệt vời, làm sao ai có thể chê được. Anh sẽ không làm em khổ nữa. Hãy đồng ý đi, Lam nhé!
Lam chớp mắt, giọng nhão ra:
_ Không thể!
Nam buông thõng tay, thất vọng. Khi đáp máy bay ra đây anh đã mơ tưởng đến nụ cười rực rỡ của Lam với hạnh phúc mà anh đem đến. Rồi anh sẽ có một gia đình hạnh phúc, tươi vui! Chưa bao giờ anh lại nghiêm túc với ước mơ như thế. Vậy mà Lam lại phản ứng nhạt nhẽo và xa lạ…
Lam hiểu tâm trạng hụt hẫng của Nam nhưng cô có yêu đâu mà nhận lời. Đối với cô, Vũ Nam như một người bạn để cô có thể nấp sau anh, chống chọi trước những cặp mắt “háu đói” của bọn khách phòng trà… Cô muốn chấm dứt ở đây để bước sang một đoạn đời mới… Và cô tin rồi Vũ Nam cũng sẽ được hạnh phúc với cô gái yêu anh trọn vẹn!
Lam hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói;
_ Em sẽ không đi hát nữa!
Nam nhướng mày, ánh mắt anh lại bừng lên những tia hi vọng. Song Lam đã dập tắt nó ngay:
_ Em sẽ làm lại từ đầu và vì thế phải chấm dứt tất cả những gì liên quan đến nó… trong đó có cả chuyện của chúng ta…
Vũ Nam sửng sốt, anh như muốn nhảy dựng lên vì bất ngờ. Lam không đợi anh nói, cô chậm chạp cất lời:
_ Em không trong sạch như anh nói và nghĩ đâu. Điều đầu tiên em dối anh là em không phải 20 tuổi, em chỉ mới 18 tuổi…
_ Sao? – Nam lặng đi, rồi vớt vát – Không sao! Anh có thể bỏ qua mà. Nhưng xin em…
Lam vẫn lạnh lùng;
_ Trước khi quen anh, em đã có rất nhiều mối quan hệ… Em chủ động làm quen với họ và chủ động chia tay, khiến họ đau khổ…
Lần này thì Nam hoàn toàn sụp đổ. Mắt anh mở trừng trừng nhìn Lam vẻ kinh hãi. Nhưng Lam không hề xao động. Dường như mối xúc động của anh không làm cô quan tâm:
_ Em cũng muốn chúng ta chấm dứt ở đây… Cám ơn anh vì những gì anh đã mang lại cho em…
_ Cô im đi! – Nam hét lên. Anh bật dậy một cách bực tức – Cô có biết cô là hạng người nào không? Hình như cô là kẻ vô lương tâm thì phải? Cô dày xéo lên những tấm lòng chân thật…
Cô quả là… độc ác…
Lam lạnh lùng:
_ Em còn ác hơn nhiều… Anh thì em còn kính nể chứ người khác thì em còn tàn nhẫn hơn nữa…
Đôi mắt Vũ Nam trở nên ngây dại. Anh không còn đủ bình tĩnh để kiềm chế hành động của mình, nên anh đã tát Lam một cái đau điếng. Lam hơi xoay người đi, song không kêu ca một câu nào.
Vũ Nam càng điên lên, anh gằn giọng:
_ Tôi không ngờ cô lại thế… Tôi thật là còn ngu dại lắm… Một con bé vắt mũi chưa sạch dạy khôn cơ đấy? Cô đang làm tổn thương lòng tự trọng của tôi… Thôi, được rồi! Để thoát khỏi cô, tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, cô toại nguyện
rồi chứ?
Lam khẽ gật đầu:
_ Vâng! Em cám ơn anh. Anh lúc nào cũng rất bao dung. Thật sự thì em coi anh như một người bạn tốt, không bao giờ coi anh như bọn con trai đáng ghét ấy!
Vũ Nam mỉa mai:
_ Cám ơn! Vĩnh biệt nhé!
_ Khoan, còn cái nhẫn…
Vũ Nam quay lại ở ngưỡng cửa, anh lạnh lùng:
_ Tặng cô coi là kỉ niệm một chiến thắng… Nếu không thích thì vất đi.
Tiếng đóng cửa mạnh không làm Lam bận tâm. Cô cười nhẹ, nhưng nụ cười chua chát và đắng cay quá đỗi. Một kết thúc có hậu cho cả hai đấy chứ? Nam đã nhận ra bộ mặt độc ác, vô lương tâm của cô và rồi anh khinh rẻ cô… Lần đầu tiên khi chia tay, cô không phải là người ngạo mạn mắng nhiếc đối phương. Giờ cô lại như một khẻ bại trận với trái tim chảy nước đá lạnh. Hình như cô thấy thương cho Vũ Nam quá. Cô biết anh thât lòng với cô và thật lòng muốn cô cùng anh xây dựng một tổ ấm. Cô đã gây lỗi với anh… Thật sự cô ác quá!
...