_Vâng?
_Tiểu thư vừa giẫm phải giày tôi đấy!
"Rầm…" Hình tượng trong tim nó bị sụp đỗ. Tên này đẹp trai mà nhỏ mọn. Nó bắt đầu thay đổi thái độ để chọi lại cái thái độ hách dịch của người đang đứng trước mặt nó. Tỏ vẻ khinh thường nó đáp:
_Xin lỗi, chẳng qua lúc nãy tôi mất đà nên vấp phải, mong công tử bỏ qua cho!
_Xin lỗi? Nếu trên đời này cái gì cũng có thể giải quyết bằng từ xin lỗi thì đâu cần pháp luật để làm gì? Câu xin lỗi của tiểu thư đâu thể làm sạch giày tôi nhỉ?
"Sặc… tên hách dịch. Ta đây đã hạ mình xin lỗi mà ngươi còn dám nói thế. Đúng là đồ điếc không sợ súng. Được lắm ngươi sẽ biết tay ta!"
_Chẳng qua chỉ là một cái đạp chân nhẹ… đừng nói là công tử đây cảm thấy đau nhức chân đấy nhé? Nếu không thì một chuyện nhỏ như thế mà công tử cũng chấp nhất há chẳng phải người bụng dạ nhỏ hay sao?
_Tiểu thư đây có học thức chắc cũng biết rõ có lỗi thì phải biết sửa lỗi, tôi chỉ muốn chứng minh cho mọi người ở đây biết rằng tiểu thư không phải là người đến điều luật cơ bản nhất của con người cũng không biết.
"Ặc… tức chết mất, tức chết mức… tên này là con nhà ai thế? Có biết là ngươi đang đụng đến con gái của Tể Tướng quá cố không hả?"
_Vậy chẳng hay công tử muốn tôi sửa lỗi như thế nào?
_Phiền tiểu thư lâu sạch giày hộ tôi!
"Chết tiệt… ngươi là tên nhỏ mọn nhất ta chưa từng thấy, chỉ đụng nhẹ đến giày ngươi thôi mà ngươi dám sỉ nhục ta đến thế này ư? Đồ kiêu căng, láo toét. Được lắm nếu như ta vào trường mà gặp mặt ngươi thì ngươi đừng trách". Vừa lúc nó đang bối rối thì quản gia vội vàng chạy đến nói nhỏ với nó:
_Tiểu thư, có chuyện rồi. Phu nhân gọi người về ngay!
"Sặc… từ chuyện này đến chuyện kia, làm sao đây?" Gương mặt nó từ màu đỏ giận dữ chuyển sang màu xanh sợ hãi. Nó còn bị sock khi nhìn thấy cô tiểu thư kia cười thỏa mãn trước hoàn cảnh của nó. Chợt mắt nó dừng lại tại chiếc khăn trắng trên túi áo của quản gia, chiếc khăn làm nó liên tưởng đến ly rượu đang cầm. Nó nhìn ly rượu và một ý tưởng lóe lên trong đầu nó, nó khẽ nhết miệng.
_Quản gia cho tôi mượn chiếc khăn một chút!
_Dạ đây thưa tiểu thư.
_Chẳng hay tôi giẫm phải chân nào của công tử?
Tên công tử đó ra vẻ nghi ngờ nhưng vẫn đưa một chân của hắn ra. Nhanh chóng nó đổ ít rượu trong lý của nó lên chiếc giày rồi thả cái khăn lên. Nó dùng gót giày của nó để di chiếc khăn khắp giày hắn ta. Hắn ngạc nhiên nhìn gót giày nó rồi rụt chân lại. Nó mỉm cười thỏa mãn:
_Tôi đã sửa lỗi xong rồi đấy, cảm ơn công tử đã giúp tôi sửa lỗi, tôi đi trước đây! Đi thôi quản gia!
_Này con nhỏ kia! Chết tiệt thật.
Nó có thể cảm nhận được cơn tức giận của hắn bùng nổ và hắn la lớn khiến mọi người đổ dồn mắt về hắn. Nó vẫn làm lơ bỏ đi mặc cho hắn đứng đó xấu hổ vì lời văn tục vừa rồi của mình.
Lúc này nó căng thẳng ngồi thấp thỏm trong xe:
_Chẳng hay phu nhân gọi ta có việc gì thế?
_Tiểu thư đừng lo lắng quá, chẳng qua phu nhân giận vì tiểu thư tự ý bỏ đi thôi ạ.
Nó thở phù nhẹ nhõm:
_Vậy mà ta cứ tưởng… mà quản gia, lúc nãy ta xử xự như thế có quá không?
Quản gia im lặng hồi lâu rồi nói:
_Chắc chẳng có vấn đề gì đâu ạ!
Nó thầm mãn nguyện, chẳng ai làm nhục được nó đâu. Nó là con gái của Tể Tướng quá cố cơ mà…
*********
_Con ngồi đi! – giọng phu nhân lạnh lùng khiến nó sợ nổi da gà. Nó ngồi xuống nhẹ nhàng đáp:
_Vâng thưa mẹ!
_Đêm nay con đã đi đâu đấy?
_Con chỉ đi dạo quanh phố thôi ạ.
Phu nhân nhìn nó vẻ nghi ngờ. Cũng phải thôi, trước giờ nó đâu có rãnh rỗi đến mức đi lòng vòng phố một mình. Nhưng bà cũng cho qua chuyện đó và vào vấn đề chính:
_Được rồi, ta chiều con lần này.
_Sao ạ?
_Ta cho phép con vào trường Hoàng Gia với danh nghĩa là con TRAI của Tể Tướng quá cố. – Bà cố ý nhấn mạnh từ trai để nó nhận biết rõ về thân phận của mình. Nó hơi bất mãn nhưng cũng chấp nhận vì từ giờ nó sẽ được học ở nơi mà chỉ có quý tộc và những người giàu có mới được đặt chân vào.Phần IX: Bị khử
Từ khi nó gây chuyện với Hoàng Tử nó chẳng màn gì đến cuộc thi nữa. Nhưng nó luôn cảm nhận được ánh mắt của Eun Hye nhìn nó. Nói đúng hơn Eun Hye không phải là cái đuôi nữa, mà là một cọng lông đúng hơn, nhổ nó ra thì nó sẽ mọc lại, cắt nó thì nó mọc nhanh hơn chỉ khi đợi cho nó tự rụng đi.
Dần dần mọi người cũng quen với sự xuất hiện của nó, không còn ánh mắt tò mò luôn nhìn theo nó nữa. Nhưng nó luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Chiều hôm đó nó có tiếc học bơi. Nó không biết bơi… một người hoàn hảo từ đầu đến chân như nó lại vướn phải môn bơi lội. Một phần lý do là vì nó không thể mặc đồ bơi, phần kia là một cái gì đó đang len lỏi trong đầu nó rằng: "Đừng nhảy xuống nước".
Nó ngao ngán ngồi trên ghế nhìn những học sinh khác đang tập bơi. Nó nghĩ về Hoàng Tử và hành động của Hoàng Tử ngày hôm ấy. Nó lại nghĩ đến tên Thái Tử thúi đó. Rốt cuộc họ là những con người như thế nào?
Rồi nó lại lắc đầu, chuyện về 11 năm trước do Hoàng Hậu kể lại làm nó suy nghĩ nhiều hơn…
Mãi nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, nó quên mất là giờ học đã kết thúc. Nó đứng dậy đi ngang qua thành hồ thì chợt có một bàn tay từ phía sau bịt miệng nó lại. Theo phản xạ tự nhiên nó thụt cùi trỏ về phía sau thì có một bàn tay khác giữ cùi trỏ nó. Bị bất ngờ nó chưa kịp phản ứng sao thì kẻ đó đã giữ trọn tay chân nó.
"Láo toét! Tên khốn nào dám đụng vào ta?"
Thầm nghĩ thế dùng hết lực đá vào chân kẻ đang đứng sau nó. Không may tên đó cũng mất đà và ôm nó ngã nhào xuống hồ.
Mới đầu tên đó còn giữ nó nổi trên mặt nước, nhưng một thoáng sau hắn ta nhấn đầu nó xuống. Nó không thể bơi, nó cố chống cự tên đó nhưng vô ích, nó bắt đầu khó thở.
"Cứu! Cứu!"
Rồi trong đầu nó hiện lên hình ảnh của con bé Yu Ri:
"Một con bé khác đang đứng đối diện với Yu Ri chỉ tay vào mặt nó:
_Chính bố mày giết chết Hoàng Thượng!
_Không phải… – con bé sợ hãi lùi lại, đằng sau nó là hồ nước.
_Còn chối, đó là cái giá mày phải trả cho những tháng ngày mày cướp mất anh Yoon Min và anh HinDu. Mày chết đi đồ con của sát nhân! – nói xong con bé kia đẩy Yu Ri xuống hồ…
_Ặc… cứu… ặc… – Yu Ri cố cự quậy nhưng càng cố nó càng chìm nhanh hơn…"
Nó lại khóc…
Nó cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực nào nữa, bàn tay nó buông dần, đôi mắt nó liệm dần…
"Sẽ không có ai đến cứu mày đâu Han Ji Min! Mày bị cả thế giới này ruồng bỏ rồi…" Đó là ý nghĩ sau cùng trước khi nó liệm hoàn toàn…
…
"Han Ji Min!"
"Han Ji Min!"
Nó cảm thấy ai đó tát vào má nó, khốn kíp lên đến thiên đường rồi mà còn muốn đánh nó sao?
_Han Ji Min!
Mắt nó lờ đờ mở ra, nó nôn hết nước hồ bơi và ho sằng sặc… nó lên đến thiên đường rồi sao?
_Han Ji Min!
Nó nhìn lên trước mặt nó
"Hơ hơ… chết rồi mà cũng bị tên này ám!!!"
Nó nhìn kĩ lại cảnh vật xung quanh: hồ bơi. Nó đang ở trong hồ bơi, nó chưa chết. Phải Han Ji Min này không thể chết ở nơi như thế này được. Rồi nó lờ mờ nhớ lại lúc nó sắp chết… nước mắt nó trào ra. Nhanh chóng nó gạt ngay nước mắt nhìn thẳng vào hắn:
_Thái Tử cứu tôi sao?
Tên đó đang lo lắng nhìn nó chợt đổi sang thái độ ngượng nghịu, quay mặt đi không nhìn nó:
_Tỉnh rồi thì mau về nhà đi!
Hắn thả nó ở đó rồi bỏ đi một mạch, nó chẳng hiểu thái độ đó là gì cả nhưng khi nó gượng ngồi dậy thì tất cả đã rõ. Áo nó bị gỡ ra mấy nút trên cùng để lộ băng quấn ngực…
"OMG!!!"
Nó tái mặt, run sợ. Không ngờ bí mật suốt mười mấy năm của nó bị lộ tấy chỉ sau mấy phút bị nhấn nước. Lỡ như tến đó rêu rao với mọi người há chẳng phải làm mất mặt họ hàng nhà nó sao? Chắc chắn rồi… từ khi vào trường đến giờ nó luôn chỉa súng vào tên đó, đến kẻ ngu si còn biết trả đũa huống hồ chi tên Thái Tử thúi đó?
Trong lúc nó đơ ra ngồi đó suy nghĩ những chuyện xấu nhất có thể xảy sắp tới, nó không hề biết rằng tên Thái Tử thúi đó đang đứng ngoài cửa tim đập mạnh, dùng tay bịt miệng không nói lên được lời nào, chỉ cảm thấy má mình nói hổi…
Phần X: Kẻ thù thật sự
Sau vụ nó bị nhấn nước, đêm nào nó cũng mơ thấy ác mộng về con bé Yu Ri. Nó khổ sở ngăn dòng nước mắt của mình. Và cũng từ hôm đó nó làm một bộ mặt khác với tên Thái Tử thúi kia. Nó luôn giúp đõ quan tâm = bộ mặt xoay chuyển 180 độ, và tên Thái Tử kia không lấy làm khó chịu cũng chẳng tỏ thái độ gì càng khiến nó bất an.
Còn Hea Mi sau vài tuần nhập viện lại tiếp tục trận chiến với cái đuôi kiêu ngạo. Nó chỉ biết thở dài ngao ngán lướt nhanh mỗi khi đụng mặt hai cái đuôi. Còn về phần Hoàng Tử, anh ấy vẫn lạnh nhạt với nó, cứ như chưa từng quen vậy, nó chỉ biết thất vọng bỏ đi.
_Thái Tử Min! Anh cũng ở đây à? – Nó bước vào sân Tennis mỉm cười với tến đó. Hắn quay lại nhìn nó rồi lại quay đi chẳng nói lời nào.
"Hứ, đã có lòng chào hỏi mà ngươi dám đối xử với ta như thế. May cho ngươi là ngươi biết bí mật của ta, nếu không ta đã bầm mi ra trăm mảnh cho con chó ngoan nhà ta ăn rồi."
Nhưng nó đâu biết biểu hiện của tên đó lại mang một ý nghĩa khác… phải… anh ấy thích chị ấy đấy các bạn ạ! Lúc anh ấy quay người đi không nói là vì muốn giấu cái mặt đỏ như gấc đang ngất ngây vì nụ cười của nó. Nó lại cố làm thân một lần nữa:
_Thái Tử và tôi là một đội nhé?
_Tùy công tử…
Hắn nói nữa câu rồi đưa đưa mặt sát vào nó cảnh cáo:
_…tôi cũng không thích công tử giở trò banh xoáy đâu đấy…
Chợt nó nhìn thấy mặt hắn dần dần đỏ lên, thấy mình bất ổn, hắn liền xoay đi vớ cây vợt:
_Xuống sân đi, Tea Kill và Joong Huk đấu với tôi và công tử Ji Min!
Nghe được lệnh của hắn, hai người đó mặt xanh lét. Cũng phải thôi, nó là vô đối rồi, gặp tên Thái Tử kia trình độ cũng đâu có kém, hai tên đó đánh xong cú này bảo đảm không chọt cũng què. Nhưng ngoài hai đứa đó ra cũng chẳng còn tên nào có trình độ
khá khẩm hơn cả.
Nó tự tin cầm chặt cây vợt đợi hai tên kia phát bóng.
_Cậu đứng đằng sau đi! – tên Thái Tử liếc nhìn nó
_Không, cậu đứng đằng sau mới đúng.
_Buồn cười vừa thôi, tôi chưa bao giờ đứng sau cả?
_Vậy thì bây giờ đứng cho biết hơhơhơ… – Nó cười đắc ý. Hắn không thể thắng "võ mồm" với nó đành đi ra đằng sau vẻ rủ rượi. Cả sân Tennis xì xào bàn tán ầm ĩ lên:
_Thái Tử đánh sân sau kìa!
_Cậu công tử Ji Min này lợi hại thật…
…
Nó đắc ý tung những đòn trả đẹp nhất, cú nào nó cũng đỡ thật ngoạn mục. Tên Thái Tử kia chẳng có dịp được đánh trái nào, chỉ biết chóng vợt xuống đất giận dỗi. Cứ như hắn ta chỉ là vật trang trí trên sân cho đẹp thôi. Nghĩ đến đoạn đó, hắn tức tối bỏ vào sân chờ. Chưa có tên nào dám đối xử với hắn như thế.
_Thái Tử Min anh ấy sao thế?
_Tôi không biết…
Nó quay lại nhìn tên đó bước vào sân chờ ngạc nhiên:
_Thái Tử sao thế? Bỏ cuộc à?
_Ngươi im đi… nên nhớ… đừng chọc giận ta… nếu không… – hắn nhướng mày khiến nó giật thốt vội chạy lên sân chờ:
_Này này… bình tĩnh tí… hơhơhơ – nó cười trừ.
_Cậu cũng biết điều đấy. Tôi chưa tính số với… cô… hôm dạ hội đâu… – hắn cố ý nhấn mạnh từ "cô" khiến nó xanh mặt.
"Hớ? Hắn nhớ cả đêm đó sao? @@" (Anh này thù dai =">">)...