- Ko nói thì..em xuống đây…em đi ngủ nhen…tối h canh anh mệt gần chết…lại bị u đầu nữa chứ. – pó tay cô em…lém lĩnh thấy sợ luôn
– Lại anh nói nè, nhanh – Tôi vẫy nó lại
– Gì…nói đi…- Nó đứng ngoài cửa thò đầu vô
– Lại đây, nhanh
nó ngại ngùng tiến lại…chắc lâu rồi nó ko thấy tôi ” hiền ” vậy
– Sao…nói đi
– Đau chỗ nào đưa anh coi
– Ko sao..hết đau rồi…
tôi đưa tay vén mái tóc nó lên…tội nghiệp hôm qua đánh chửi nó thế mà h nó lại chăm sóc mình vậy…thấy ân hận vô cùng…
– Anh xin lỗi..cô nhen…hôm qua..anh mệt nên…
– Thôi…cứ hành hạ người ta rồi xin lỗi…
– Thôi mà…hôm nào anh đền cho…nhen- Tôi bẹo má nó một cái
– Quỷ…đau em…nhớ nhen…bữa nào ko đền là biết tay tui.
– Uhm…mà nói anh nghe đi…hôm qua anh nói gì
– Đó…dụ dổ người ta ko à
– Thôi mà..nói đi anh thương…anh đền cho
– Thì…cứ kiều như là…xin lỗi rồi…cầu xin người ta…thấy tội nghiệp dã man…ông anh ơi là ông anh…bị người ta bỏ phải ko
– Ko phải đâu…chuyen này khi nào cô lớn tui kể cho…h nói cô cũng ko hieu đâu
– Nữa…cứ xem thhường…hơn người ta có 1 tuổi mà làm lớn lắm
– Thôi…để bữa khác đi. h anh mệt lắm…thôi xuống ngủ đi…mệt rồi phải ko
– Ko kể tò mò h sao ngủ được.
– Thôi nghe lời đi…anh thương…đi đi..mai anh khỏe anh dẫn đi ăn. chịu ko
– Nhớ nhen…mai mà ko đi tui kéo đi đấy…gớm! thất tình gì mà liệt giường…sợ ông luôn…- Tôi phát một cái vào mông nó…nó vội nhảy đi ngay…thấy hiền làm tới
…
cuối ngày…tôi đã khỏe lại hơn rất nhiều…thoát khỏi cái ống kim tiêm trong tay, tôi mừng ko sao kể…nghe mẹ nói giữa đêm hôm phải chạy đi sang nhà hàng xóm nhờ xem bệnh dùm tôi.
may là chỉ bị hạ đường huyết hay huyết áp gì đấy…ko phải đi viện…
nằm một mình cả ngày…may mà có con mèo lên ngồi tán dóc…ko thì chắc tôi chịu ko nổi…h mới thấm thía cảm giác cô đơn…quả thật ko ai có thể gọi là ” sống ” nếu đơn độc trên thế giới này…nghĩ lại những gì mình đã làm
tất cả các sự kiện đã qua.. mỗi sự kiện…đều dẫn đến nhiều lối đi…và tôi đã chọn sai lối…để h đây mang theo mình những nỗi niềm ko biết nói cùng ai…ko thể nào giải bày…và phải chịu đựng chính cạm bẫy của mình. dục tình dẫn con người ta đến những
bến bờ khoái lạc bằng những con thuyền đầy mật ngọt và rượu ngon…và cũng đưa con người ta đến những nhà ngục tù đày bằng những con thuyền đầy nước mắt…
…bị đánh thức bởi bàn tay mẹ…tôi tỉnh dậy…vuốt ve trên trán tôi, chắc mẹ đang xem thử nhiệt độ cơ thể tôi co gì bất thường ko…tôi giả vờ ngủ…và bất chợt nắm lấy tay mẹ cắn một cái…
– Khỉ…dậy chưa…mẹ bưng cháo lên cho ăn nhen
– Thôi…để con xuống…nằm trên đây hoài uể oải quá…
– Uhm…vậy đi rửa mặt đi…à.đừng tắm nhen, con đang yếu ko được để nhiễm nước đấy
– Biết rồi…mà con nói nè má…chuyện con bị thế này..ko được nói cho ai nghe hết…nghen.
– Ơ..chuyện nhà mình mà…sao lại đi nói cho ai
– Thì con nói vậy thôi…vì má cứ hay đi nói cho cô ng…con ko thích đâu
– Uhm…tại lúc trước…anh toàn đặt tôi vào tình huống khó xử…nên tôi mới nhờ cô…sau này có gì phải nói cho má biết nghe chưa…đau ốm hay thiếu thốn hay buồn điều gì..phải nói hết…ko được giấu
má…con mà làm sao má sống nổi ko…
– Thôi…lại sướt mướt…ai biểu..cứ ép con đi đạp xích lô chi..hhehe
– Uhm…giận dai quá…thôi ko đạp nữa…được chưa…
…nhìn nụ cười dịu dàng của mẹ dành cho tôi…tôi cứ tự hỏi…làm sao tôi có thể giận mẹ đươc..ko hiểu lúc trước mình nghĩ gì mà lại lạnh nhạt với mẹ…có lẽ h ăn năn cũng chưa muộn…nhớ có lần cô nói với tôi
ko ai yêu tôi hơn mẹ…điều đó ko còn gi phải bàn cãi…thế mà đã có lúc tôi nghi ngờ tấm lòng mẹ dành cho tôi…mà nhắc đến cô..tôi lại thấy buồn…nhớ lại đêm đó…dù sao thì cô cũng nói đúng…một người sâu sắc và
ân cần như cô…luôn suy nghĩ những điều đúng đắn mà một kẻ nông nổi thức thời như tôi chắc còn lâu mới hiểu ra…em xin lỗi đã làm cô khóc…có lẽ em ko xứng đáng với một người hoàn hảo như cô…
vừa bưng tô cháo lên…tôi nhận được điện thoại của búp bê…có lẽ bây h tôi cần bình tâm lại…tôi quyết định tắt máy…để mai tính.
…
– T…t ơi… – Giữa một cuộc chiến đẫm máu từ một chiến trường khốc liệt nào đó trong sâu thẳm cơn mơ…khi tôi đang đau đơn với những vết đâm trên trên người…một giọng nói dịu dàng..ấm áp…nào đó…văng vẳng..từ xa..rồi lại gần.giọng nói ấy..đó là thứ âm thanh
mà tôi thèm khát…được nghe…đi theo sự dẫn dắt của giọng nói ấy..tôi đi qua những cánh đồng…những con suối…trên thảo nguyên…chợt tôi thấy mình nằm dưới tán cây lớn..dịu mát trong không gian…tôi nằm đó..giang hai tay ra…cảm nhận làn gió thổi vi vút từ những ngọn đồi xa xăm.
- T..ơi – Và tôi biết giọng nói ấy đến từ đâu…trên tán cây..cô đang ngồi vắt vẻo trên cành cây kia..trên tay cầm một thứ quả đỏ mọng…nước quả thấm lên môi cô..đôi môi xinh xắn tươi đẹp…tôi cười..và nhắm mắt lại…vì tôi biết đây chỉ là một giấc mơ..giấc mơ đẹp..
và chọt từ trên cây..cô nhảy xuống..nhẹ nhàng như một cây bồ công anh…kéo tôi dậy…cô cười…
– Đi theo em…nhanh nào…và cô chạy đi…tôi cũng vội chạy theo…trước mặt tôi là một bàn tiệc…toàn những món ăn ngon…cô đẩy tôi lại ghế…ấn tôi ngồi xuống…cô đưa tôi cái cốc gỗ…nhưng nó ko có gì cả…chợt mưa rơi…những hạt mưa to như hạt ngọc…nhưng chúng ko trong như pha lê..mà
lại mang màu đen và nhớt…chúng bám lên tóc..lên mặt cô…lên chiếc váy trắng tinh khôi cô đang mặc…và cô đang chìm trong màu đen…tôi vội ôm cô..xiết chặc cô lại..ko cho cô tan biến theo cơn mưa từ địa ngục…nhưng dần dần tôi cũng tan biến…
– Cô ơi…tôi nắm lấy mảnh cuối cùng của cơ thể cô…cô ơi – Tôi hét lên – Đừng mà…ở lại với em cô…em…xin cô…ở lại đi…
– T…ơi…tỉnh dậy đi…cô đây mà…cô đây…
- ở lại…đi…em ngủ một chút…em sẽ dậy…cô dừng đi đâu…em chỉ ngủ chút thôi…
– Uhm…cô ngồi đây mà…cô ko đi đâu hết… bàn tay cô nắm chặt lấy tay tôi…
khi đôi tay ấy…chạm vào tôi..hơi ấm tràn ngập tâm hồn…tôi khóc…hình như tôi vẫn còn mơ…nếu cô ko phải là giấc mơ…thì xin ở bên em…mãi mãi…
…có giọt nước nào đó…ấm nóng…lăn trên má tôi…hình như ko phải là nước mắt của tôi…mở mắt ra…khi những tia sáng yêu ớt của ngọn đèn hành lang chiếu vào mắt tôi…tôi chết lặng…đó chính là cô…và..có phải cô đang khóc vì tôi ko nếu vậy..thì tôi còn niềm hạnh phúc nào hơn nữa…
– Cô… – Tôi nghẹn ngào…- Em…xin lỗi
– Đừng..nói vậy…t…cô mới phải xin lỗi – Cô gục đầu lên ngực tôi…
– Ko…đừng khóc…là em..ko hiểu cô…do em…
– Ko mà…h…ng…hối hận lắm…ng…nặng lời…làm t…ra nông nỗi này…mà..t…sao lại khờ vậy..ng nói t phải cố học…tức là ng muốn t tạm gác lại chuyện mình…để học…chứ ng ko có ý là t phải học đến mức độ ko ăn ko uống phải ngất như vậy…
– Ko..t…chỉ muốn quên chuyện buồn đi…thôi..t cứ nghĩ học sẽ giúp t…quen được chuyện tối đo…nhưng mà..t đã sai..làm sao t quen được ng…được những lời ngu ngốc mà t nói với ng…là t sai…
..cô xiết chặc lấy tay tôi…có lẽ ko còn cấn lời nói để diễn tả cảm xúc của hai trái tim…tia nắng cuối cùng của buổi chạng vạng cũng đã tắt…hai con người…nắm chặt lấy tay nhau…ko còn ranh giới đạo lý giáo điều nào có thể chia rẽ họ
…sau này tôi mới biết…chính con mèo đã gọi điện cho cô…trong cơn mơ..tôi đã gọi tên cô…cầu xin…nài nỉ cô…nhưng mãi đến sau này nó còn làm tôi..rợn gai ốc khi tiết lộ rằng…ngay từ lần đầu cô sang nhà tôi…khi tôi và cô nằm cùng trên giường…nó đã nghe trọn vẹn cuộc tranh luận…và đã biết chúng tôi yêu nhau
điều đó quá ư là…đáng sợ ghê gớm với nó…và nó đã quyết định giữ bí mật cho tôi…
sáng nay..búp bê ko tới…có lẽ em còn giận tôi vì thái độ dững dưng từ hôm qua…em ko biết rằng tôi đang cần một người để tâm sự khi đang ngồi một mình trong căn phòng trống…từ lúc nghĩ đến trường đại học
tôi luôn ước cuộc sống của mình sẽ thay đổi…một căn nhà trọ ở một thành phố xa xôi nơi chỉ có mình tôi tự do thoải mái. thích ăn thích chơi thích ngủ lúc nào cũng được…nhưng..h đây…khi căn nhà không còn tiếng
mẹ…tiếng mèo hay búp bê…hay cô giáo…thì tôi mới thấm thía cảm giác của một kẻ đơn độc.
…bấm dt lên…ko có tin nhắn hay cuộc gọi nào…
…nằm xuống nệm…tôi cố để tâm trí trống rỗng…nhưng ko thể được…bao nhiêu điều cần phải nghĩ…nhưng ko biết phải bắt đầu từ đâu…đêm qua cô đến…chỉ
khóc…chỉ xin lỗi rồi về…ko còn những lời chia sẽ hay cảm thông…chỉ có những giọt nước mắt
đẫm đôi mi…tưởng chừng gặp lại cô tôi sẽ nhẹ nhõm hạnh phúc…nhưng h đây lại càng buồn và lo hơn…cô là người đã quen nghĩ cho người khác nhiều hơn là cho bản thân…tôi sợ cô sẽ bỏ tôi ra đi chỉ vì nghĩ cô đã hại tôi ra nông nỗi này…ko được…phải đi tìm cô
phải ngăn cô lại trước khi cô ra quyết định nào đó…hãy thoát ra khỏi những ý nghĩ vô thưởng vô phạt này và hành động đi…
…ánh nắng..h như một phép màu nhiệm…làm mắt tôi sáng hơn và tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều…làn gió biển ngoài kia…thổi tung ***g ngực…thôi thúc tôi dành lấy những gì thuộc về mình…một ngày nào đó..tôi sẽ cùng cô…thoát khỏi những bó buột của thực tại..
vượt qua những đại dương để đến nơi mà chúng tôi có thể ôm chặt
lấy nhau dù là trong ánh nắng ban ngày trước con mắt của thế gian hay trong những nơi tăm tối nhất
…
nhấc đt lên…tôi hồi hộp chờ tín hiệu của cô…
– Alo…t..hả – Giọng cô làm tôi mừng khôn xiết
– Dạ..cô có nhà ko…em đang ở trước nhà cô nè
– Trời! sao…đau mà ko ở nhà nghỉ sang đây làm gì!
– H lỡ sang rồi…làm sao đây!
– Thôi..đứng đó đi…chờ cô chút…cô ra liền
…
bước chân vào khoảng sân quen thuộc…tôi chợt nhớ lại những sáng tôi đứng chờ cô ngoài cửa…điệu bộ thập thò lấm lét ngó nghiêng chờ cô ra…những ngày tươi đẹp..vô ưu
– Cười..gì vậy. – Cô nhìn tôi
– Ko…nhớ lại những sáng em chờ cô ngoài cửa…sợ má cô gần chết.
– Hihi…má cô làm gì t mà sợ…có tật giật mình…mà hồi đó…mấy bà hàng xóm đi thể dục…cứ kêu má cô là có thằng nào sáng nó cứ cầm cái cây gì đứng rình mò trước cửa nhà bà…chắc là ăn trộm..hihi
– Uhm! ăn trộm con gái nhà người ta mà…hehe…phải sáng nào cũng dụ dỗ mời được như bây h....