“Chúng tôi là bạn bè bình thường, không có quan hệ gì hết!”, tôi kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô ta.
“Lâm Xuân Vũ, có phải cậu đang hẹn hò với Nam Trúc Du không đấy?”, lại một cô khác lên tiếng.
“Sao có thể thế được? Tôi không hẹn hò với Nam Trúc Du!” , tôi lớntiếng phản bác. Hài, thôi được, nghĩ lại hôm cái tên đó lớn tiếng “Chúng ta hẹn hò nhé” khiến cho tôi có chút chột dạ.
“Chị cả, cậu đã dùng cách gì để khiến Nam Trúc Du trở thành bạn trai của cậu thế?”, một đứa khác lại lên tiếng.
“Tôi đã nói rồi, Nam Trúc Du với tôi chỉ là bạn bè bình thường!”, cái tên ấy quả thực không phải là bạn trai của tôi. Mặc dù tôi thừa nhậnrằng mình có đỏ mặt, tim có đập nhanh trước lời tỏ tình của anh ấy,nhưng mà tôi đâu có gật đầu, vì vậy đương nhiên Nam Trúc Du không phảilà bạn trai của tôi rồi!
“Lâm Xuân Vũ, tôi cảnh cáo cậu, hãy tránh xa Nam Trúc Du ra…”, một đứa nào đó lên tiếng uy hiếp.
Chỉ có điều, cô ta chưa kịp nói hết thì đã gặp phải cái lườm sắc lẻmcủa tôi, thế nên lập tức im bặt, không dám tiếp tục khoa trương nữa.Tránh xa Nam Trúc Du ra? Tại sao chứ? Cái con ranh này cho rằng mình làcái gì của Nam Trúc Du? Tại sao tôi phải nghe lời của cô ta chứ? Hơnnữa, điều quan trọng là tôi kông muốn tránh xa Nam Trúc Du!
Tôi thích cái cảm giác ở bên cạnh Nam Trúc Du.
Mỗi khi ở bên cạnh Tùng Bình, vì sự lỗ mãng và ngốc nghếch của cậu ta nên tôi phải gồng mình tỏ ra mình là chị lớn để ngăn chặn những hành vi khoa trương quá mức của tên này. Còn đối với hội trưởng Mậu Nhất, mặcdù anh ấy có thể khiến cho tôi cảm thấy rất vui vẻ, rất xao xuyến nhưnglúc nào tôi cũng có cảm giác căng thẳng, thậm chí căng thẳng đến mức mệt mỏi. Còn với Nam Trúc Du, khi ở bên cạnh anh ấy cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Lúc nào Nam Trúc Du cũng khiến cho tôi cảm thấy thư giãn, nhẹnhõm, làm cho tôi có cảm giác mình như một công chúa cần được bảo vệvậy.
Nam Trúc Du đối với tôi mà nói chính là ánh sáng mặt trời vào thángba. Dưới ánh mặt trời, tôi có thể ngẩng mặt đón gió xuân, cơn gió nhẹnhàng như hơi thở phả qua mặt, khiến cho toàn thân cảm thấy dễ chịu, nhẹ nhõm như chợt bừng tỉnh khỏi giấc ngủ dài mùa đông.
Mấy ngày hôm nay, tôi cứ nghĩ, có phải là vì nguyên nhân này nên lúc ấy, khi mà Nam Trúc Du tỏ tình với tôi, mặc dù không đồng ý nhưng tôi cũngkhông lên tiếng từ chối.
“Chị cả, cậu và Nam Trúc Du quen nhau ở đâu vậy? Hai người đã hẹn hòđược bao lâu rồi?”, không biết là đứa con gái thứ mấy lại tiếp tục lêntiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
“Tôi nói rồi, tôi hoàn toàn không…”, tôi ngẩng đầu, không thể nén nổi cơn giận đang ngùn ngụt bốc lên trong đầu thì đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt chờ đợi của cô bạn cùng bàn Lâm Miêu Miêu, rõ ràng là câu hỏi vừarồi là của Lâm Miêu Miêu rồi.
“Tôi đâu có…”
“Đừng nói với tôi là cậu và Nam Trúc Du không hề hẹn hò với nhau. Cậu lừa người khác thì được, nhưng lừa làm sao được tôi? Nếu không cậu nóiđi, đây là cái gì?”, Lâm Miêu Miêu khua khua mảnh giấy trong tay, nói:“Nhìn xem trên giấy này viết gì đi… người nhận: Tiểu Vũ, người gửi: Nam! Chị cả à, đừng cho rằng tôi là con ngốc, chữ Nam này chẳng phải là NamTrúc Du sao?”
Hả, anh chàng Nam Trúc Du này gửi thư cho tôi từ lúc nào vậy nhỉ?
Tôi đứng dậy, nhanh tay cướp lấy mảnh giấy trong tay Lâm Miêu Miêu.
Hài, nhưng mà cái anh chàng này, đây là thời đại gì rồi mà còn dùng phương pháp đưa thư của người thời cổ như thế này nhỉ?
Tôi vừa lẩm bẩm vừa mở tờ giấy ra đọc. Trên giấy là vỏn vẹn một câu: “Tan học, gặp em ở nơi lần đầu tiên mình gặp mặt!”
Nơi đầu tiên mình gặp mặt? Nhớ lại cái buổi trưa âm u đó, trên conđường mê cung kì lạ kia, một chàng trai đẹp dịu dàng như hoa đào thángba đã xuất hiện từ phía sau tôi, người ấy đã nói bằng một giọng kiênquyết sẽ cố gắng hết mình để làm bạn trai thế thân cho tôi.
Trong lồng ngực tôi chợt dâng lên một cảm giác rất ngọt ngào.
Tôi không nén được liền khẽ nhoẻn miệng cười.
“Còn nói là không phải nữa? Chị cả, cậu có cần tôi cho mượn tấm gương để nhìn cái bộ dạng của mình lúc này không?”, Lâm Miêu Miêu nhìn tôi,khó chịu hét lên, “Xin cậu đấy, lúc này trên mặt cậu đã hiện ra dòng chữ ‘Tôi yêu rồi’ rõ rành rành kia kìa!”
Hừ, tôi không thèm để ý đến cái con ranh Lâm Miêu Miêu này nữa. Cứnghĩ đến việc tan học có thể gặp được Nam Trúc Du là tâm trạng của tôilại vô cùng hồi hộp, chẳng có hứng thú tranh cãi với cậu ta nữa.
“Lâm Xuân Vũ, em có nghe bài giảng của tôi không hả? Những bài trong đềthi này tôi đã giảng hết cả rồi, thế mà tại sao em chỉ được có 30điểm?”, trong giờ số học, cô giáo lớn tiếng phê bình tôi.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng bào chữa thì cô giáo đã nói tiếp:
“Lâm Xuân Vũ, hôm nay sau giờ học, em phải làm lại tất cả
những bài tập trong đề thi này cho tôi. Làm đúng mới được về nhà!”, giáo viên số học kiêm giáo viên chủ nhiệm tàn nhẫn đưa ra tuyên bố này vớitôi, “sáng sớm mai tôi sẽ đến lấy bài!”
Hả, nhìn đi nhìn đi! Điều duy nhất mà tôi biết lúc này là cô giáo chủ nhiệm đang phạt tôi, hơn nữa…thượng đế ơi, cho dù có làm đến sáng maithì tôi cũng không thể làm xong đống bài này, mà cho dù có làm hết thìcũng không thể đúng hết được!
Xem ra cuộc hẹn mong chờ đã bị cô giáo chủ nhiệm độc ác phá tan tành rồi!
Để Nam Trúc Du không phải chờ lâu, đợi đến khi các học sinh đều đã ra về, tôi liền chạy ra con đường mê cung để tìm Nam Trúc Du.
“Như vậy sao, thế thì hết cách rồi!”, nghe xong những điều tôi nói,Nam Trúc Du thất vọng nhìn tôi, khẽ nói: “Thế Tiểu Vũ về lớp trước đi,không cần phải tiễn anh nữa đâu!”...