kiểm soát trong tài khoản. Minh không nói với Tuấn Anh rằng thu nhập của cậu đủ để sống “rủng rỉnh” trong thời điểm hiện tại, anh sợ cậu nhóc sẽ lại đòi được ở một mình. Dẫu sao anh cũng đã rất mất công thuyết phục bố mẹ cậu cho phép cậu ở lại Việt Nam dưới sự quản lý của anh, vì thế chừng nào giữa anh và Zenka còn mối liên hệ này thì cậu không thể nhanh chóng thoát khỏi anh và cũng không thể không ở cùng với Huyền. Minh rất yên tâm với khả năng tự lập của em trai nhưng lại lo lắng vì tính bất cần đó, việc cho cậu ở cùng một người khác là để kiểm tra khả năng chăm sóc chính mình và quan tâm tới người xung quanh của Tuấn Anh, nhưng khi thấy thái độ bực tức của em, anh lại thấy phân vân liệu mình có thật sự có một quyết định đúng. Sáng nay, Huyền cũng đã gọi cho anh, cô bé ca cẩm hồi lâu về tính cách khó chịu của Tuấn Anh, về việc anh không nên để cô ở cùng người khác giới như thế, anh phải mất một lúc thuyết phục rằng với những điều kiện tốt nhất có thể đó thì nơi đó thực sự rất hợp với cô ấy, và thật ra thì cô cũng không phải chạm mặt Tuấn Anh nhiều. Thế nhưng khi cô nhóc nói về chuyện thật ra cô không thấy ghét Tuấn Anh như lúc đầu anh thấy Huyền là một người dễ tha thứ cho người khác hơn là thù dai nên anh lại cố gắng khuyên cô chịu khó ở đó một thời gian.
– Đâm lao thì phải theo lao vậy! – Minh tự nhủ.
Về tới nhà, Loan cũng lo lắng hỏi thăm tình hình, anh chỉ trả lời vắn tắt cho cô biết kèm theo tiếng thở dài:
– Ngày xưa, thằng bé hiền lắm, mà bây giờ anh vẫn thấy nó thật ra hiền khô, không hiểu tại sao nó lại cư xử khó chịu như thế nữa!
– Em nghĩ anh không nên lo lắng làm gì, có thể vì em ấy không quen với điều kiện mới, anh cứ thử phải sống với một người lạ khi không được chuẩn bị tâm lý xem, không khác gì đâu, nhất là với người khác giới nữa. Xã hội Việt Nam mang tính phong kiến nhiều, cho dù chúng ta sống thoáng nhưng Tuấn Anh thì lại không phải loại người buông thả, cợt nhả với phụ nữ, thằng bé lại thờ ơ với con gái nữa. Em nghĩ chúng ta cứ kiên nhẫn quan sát xem sao. – Loan khuyên nhủ.
…
Quay về nhà khi mới 4 giờ sáng, Tuấn Anh lại vùi mình vào công việc, cậu phải gửi gấp thiết kế sân khấu cho bên quản lý để cho party tối ngày kia. Biết tính cậu không thích những party của đám ăn chơi lêu lổng nhưng anh Trung chủ quán lại thấy tiếc vì cậu khá đa tài nên không dễ để không dùng cậu vào đúng nơi đúng việc. Mất hơn một tiếng ngồi ôm máy tính để hoàn thiện thiết kế thô đã chuẩn bị từ trước một cách hoàn chỉnh, Tuấn Anh send tới anh Thành – quản lý – đợi duyệt. Anh Thành chấp nhận thiết kế của cậu và nói sẽ chuyển ý tưởng cho đội trang trí. Ngáp dài một tiếng, cậu vươn vai đi vào nhà bếp. Mở ngăn tủ lạnh Tuấn Anh giật mình với đám thực phẩm “đầy rẫy” trên các ngăn tủ, thịt các loại, vài gói xúc xích, giò, chả và vài thứ linh tinh khác, cậu lẩm bẩm:
– Sức ăn của cô ta ngang với heo hay sao mà mua lắm thế này? Hay cô ta có khả năng tiêu thụ vào hàng đặc biệt.
Có tiếng bước chân đi tới gần, Tuấn Anh quay lại:
– Chào anh, anh dậy … à quên, anh về sớm thế?
Nilk xuất hiện ở của trong chiếc váy hồng, nước da trắng của cô được ánh nắng mai chiếu vào dầy lấp lánh, cô mỉm cười chào roomate một cách thân thiện nhưng vẻ mặt của anh ta thì thật khó hiểu:
– Cô nhồi tủ lạnh nhiều quá đấy!
– Tại tôi thấy trong đó ít đồ quá, mà tôi thi không thích đi chợ thường xuyên.
– Liệu cô có ăn hết không?
– Tôi tưởng con trai thì thường ăn nhiều nên mới mua mà. – Nilk phân bua.
– Không cần, cô tự ăn hết đi!
– Thế thì ăn dần thôi, có gì đâu mà anh phải khó chịu. Tôi sẽ đi mua cái gì đó về ăn sáng rồi đi học đây.
– Cô không định “báo cáo” với gia đình là mình đang ở đâu sao? – Zenka hỏi trong lúc đang thoăn thoắt làm bếp.
– Để sau tính!
– Có lẽ thế cũng tốt, không phải lo bữa ăn cho cái bụng voi như cô chắc bố mẹ cũng chưa lo tới nỗi phải đăng tin “tìm trẻ lạc”.
– Này anh, mới sáng ra đừng gây sự vì mấy việc lặt vặt chứ, tôi đang “mát” tính, nếu mà để tôi nóng tính thì anh cứ liệu đấy! – Nilk vặc lại.
– Cô cứ lo đi học đi, nhưng tôi bảo cho mà hay, cái chân cô mà cứ cố nhét vào đôi giầy cao cỡ chục phân cô vất ngoài cửa ấy thì không thấy dễ chịu được đâu, chịu khó đi đồ bệt cho lành. Không lết về được tới nhà thì mệt!
– Anh thật sự là thích gây sự đấy sao?
– Cô đi đi cho nó đỡ ồn!
– Đã thế tôi sẽ không đi, đằng nào thì anh cũng đang làm gì đó, tôi ngồi đây đợi vậy!
Zenka chép miệng ngao ngán, lôi bánh mỳ ra “tự xử”.
– Anh nấu gì mà không thèm trông thế kia.
– Cháo. Ăn bánh rồi đi học đi. – Zenka chìa bánh cho Nilk, cô nhìn lại anh với vẻ tinh nghịch.
– Anh định đuổi tôi đi cho khuất mắt chứ gì?
– Nuốt không trôi mất thôi! – Cậu châm biếm – Còn 5 phút nữa tới 6 giờ rồi kia kìa.
Giật mình, cô chạy một mạch vào phòng để thay đồ.
– Bực chết đi được, đã không trêu tức được anh ta còn bị anh ta “chơi” cho một vố nữa! – Nilk kêu lên – Thù này nhất định phải trả!
Chạy ra tới của thấy Zenka đã đứng đó, lườm cho anh ta một cái thế là cô bị anh ta chặn lại:
– Vất ví ở trên bàn.
Đã vội lại còn quên đồ nên Nilk càng quýnh quáng hơn. Cố nhét chân vào đôi giầy, cô thấy đau khủng khiếp, hôm qua đi chơi bằng dép lê nên cô quên khuấy mất việc phải mua gì đó khác để đi. Ngước lên, thấy anh ta vẫn đứng đó thản nhiên, cô càng muốn đi nhanh.
– Cỡ chân của cô là bao nhiêu?
– 36.
– Đứng nguyên ở đây.
– ĐỂ LÀM GÌ? – Nilk xẵng giọng hỏi lại.
Zenka không trả lời cô, lát sau quay ra với một đôi giầy bệt màu sữa.
– Đi tạm!
– Sao anh lại có đồ của phụ nữ thế?
– Của mẹ tôi. Nhanh nhanh rồi biến đi, đừng có vừa đi vừa phá, đồ cũ nên độ bền không đảm bảo.
Xém chút nữa là cô không bắt kịp xe bus, thở phào nhẹ nhõm khi tới trường sớm đúng như dự định. Huyền thích tới trường vào thời gian này vì sự yên tĩnh của nó, như thế cô có thể hoàn thành ý tưởng đang dang dở của mình.
Về tới nhà, Nilk ngồi phịch xuống ghế, cô chưa hài lòng lắm với cách phối màu của mình nên quyết định sẽ thử lại vào sáng hôm sau. Thấy bụng hơi cồn cào, cô mò vào bếp, 6 giờ chiều, giờ này chắc anh ta đã đi làm từ lâu, Nilk thấy vui mừng vì không nhìn thấy Zenka ở nhà, cô thấy thoải mái vô cùng. Đặt đôi dép đi trong nhà hình khỉ Yoyo xuống nền, cô bắt đầu nhảy nhót khắp phòng.
– Tự do MUÔN NĂM!
Trong nhà bếp cô thấy có một bọc nhỏ trên bàn, mở ra thì thấy đó là cháo.
– Ái chà, anh ta để phần mình hay sao, hay là anh ta nghĩ mình không nấu được gì nên phải để phần? Thôi kệ, cứ ăn thôi, có gì thì cảm ơn anh ta sau vậy!
Chỉ một loáng, bát cháo đã được “tiêu thụ” xong, mở tủ lạnh thấy có cơm rang, cô mang ra “thủ tiêu” nốt. Sau đó, Nilk ung dung ngồi xem tivi. Đúng lúc đó có người mở cửa bước vào nhà. Ngó xem đó là ai thì Zenka vội vã bước vào:
– Ở nhà một mình mà không chịu khóa cửa, nhỡ trộm vào thì sao?
– Tôi còn thức mà!
Zenka nhanh chóng đi vào bếp, lát sau anh quay ra
– Cái bọc ở trên bàn đi đâu rồi?
– À, cái đó thì tôi ăn rồi, anh để cho tôi phải không?
– Cô đang NẰM MƠ đấy à? Đấy là đồ của tôi, tôi có phần cơm cho cô trong tử lạnh rồi còn gì?
– Tôi … tôi lỡ ăn hết mất rồi!
– Cả cơm nữa sao?
Cô gặt đầu ngượng nghịu.
– Ôi, liệu anh Minh có biết là anh ấy đang nuôi voi không nhỉ? – Zenka vỗ trán – Nếu là hôm nào khác thì không sao, đúng hôm mình bận, mình quên thì cô ta lại … Bất lực thật! Sao cô lại tự tiện thế không biết? – Cậu gắt gỏng
– Tôi biết là tôi sai, tôi xin lỗi, anh có nhất thiết phải mắng người khác như thế không?
– Tôi không có thời gian để đi ra ngoài ăn nên phải chuẩn bị đồ, thế mà …
– Được rồi, tôi làm lại là được thôi chứ gì? Mệt với cái loại khó tính, nhiễu sự như anh.
– Cô có biết làm cái gì đâu mà khoe thế?
– Nấu cháo thì tôi nấu được, tôi chỉ biết nấu mấy thứ lặt vặt thôi, anh đi đi, lát nữa tôi sẽ mang đến tận nơi cho anh.
– Tôi đi kiếm gì khác cho lành vậy!
– Không được! Tôi đã quyết định chịu trách nhiệm rồi, anh cứ đợi đi!
Zenka lắc đầu, bước đi, ngay lập tức anh bị gọi giật lại:
– Anh làm việc ở đâu?
– Bar New Sign số 177 đường G.
– Này – Nilk ngoảnh đầu ra – Anh không phải là trai bao đấy chứ?
– Này cô, cô có suy nghĩ gì thế?
– Tại tôi không biết anh làm gì ở đó.
– Tôi chỉ chơi nhạc ở đó thôi! Nếu cô có tới thì tới trước 10 giờ, tôi sẽ dặn người ra đón.
Anh ta đi mất, bỏ lại Nilk một mình, cô bắt tay vào việc nấu cháo, có thể không hợp khẩu vị như anh ta muốn nhưng ít ra nó cũng làm cô bõ tức lúc này. Mặc kệ anh ta muốn và kể cả là sẽ nói gì, cô quyết định sẽ nấu-cháo-theo-cách-của-mình. Cô trút tới 4 thìa muối, 2 thìa bột ớt, 2 thìa hạt tiêu và thêm đủ thứ linh tinh vào nồi cháo lõng bõng cho hả dạ. Sau đó, cô bỏ vào hộp, gói qua loa, khóa cửa và bước ra ngoài.
Cơn mưa rào buổi chiều đã thổi bay cái nóng oi ả của mùa hè, đường phố như được ướp trong làn mước mưa. Dường như cảm thấy bầu không khí này thật thoải mái Huyền hít thở một cái thật sâu, lát sau xe bus tới, những chuyến xe cuối cùng trong ngày luôn khá vắng vẻ. Huyền mở to đôi mắt mơ màng của mình nhìn theo ánh đèn đường hắt lên rồi trôi đi trên những ô cửa. Xuống xe, cô lưỡng lự không biết nên vào hay gọi Zenka ra ngoài. Một cậu bartender trẻ trong chiếc áo chemise trắng chạy tới bên cô, nhanh chóng xác nhận chuyện mang đồ ăn tới cho Zenka của Huyền và cậu cũng rất nhanh cầm lấy túi đồ của cô gửi cho anh.
– Anh Zenka có dặn nếu có ai mang hộp đồ ăn gì tới thì nhận giúp anh ấy – Cậu nhanh chóng giải thích.
– Vậy mình về đây!
– Chị có thể vào trong một lát được không ạ? Anh Minh cũng nhắn mời chị vào trong.
– Thôi, mình nên về thôi.
– Anh ấy nói có việc quan trọng gì đó. Mời chị vào trong!
Thấy thái độ khá thành khẩn của cậu bồi bàn, Huyền miễn cưỡng bước vào trong và chỉ đi vài bước cô đã tới nơi Minh đang ngồi, cô cúi đầu chào anh.
– Ái chà, anh không ngờ là em tới thật, anh cứ tưởng là Zenka nói đùa.
– Anh ta bảo với anh là em tới đây ạ?
– Ừ, thằng bé làm một chân guitar ở đây, làm việc thường xuyên cho quán này, chủ quán là người quen của anh, nhưng lâu lâu anh lại tới đây kiểm tra.
– Em tới một chút rồi sẽ về thôi ạ!
– Tới đưa đồ ăn cho nó hả?
– Vâng!
– Anh thấy buồn ghê, từ trước tới nay Zenka chỉ ăn đồ nó tự nấu hoặc tham gia nấu thôi đấy. Anh có nấu cho nó thì nó cũng đòi tham gia cho bằng được. Thấy GHEN TỴ quá!
– Không đến mức đó đâu ạ, tại em không cẩn thận ăn mất bát cháo của anh ta thôi.
– Vậy là em gọi nó bằng tên Zenka sao?
– Anh ta bắt không được gọi bằng tên thật, còn tự tiện gọi em là Nilk nữa, em thì chỉ muốn gọi anh ta là chích chòe thôi!
– Thằng bé đâu đến nỗi đáng ghét như thế đâu, nó hiền mà.
– Chỉ có anh nghĩ vậy thôi, anh ta đúng là đáng ghét!
– Zenka có thói quen ăn cháo những lúc làm việc căng thẳng, nó làm việc gì cũng nhanh, rất tập trung vào công việc nhưng vì thế nên nó không muốn ăn gì cả, tính nó bất cần nên anh phải bắt ép mãi nó mới tập thói