Thiệu Vân đưa bàn tay lên nắm lấy tay con gái rồi bà nói:
- Vui. Chỉ cần nhìn thấy con hạnh phúc là bà mẹ này cũng là người vui nhất trên thế gian rồi.
Nhân Mĩ lại như muốn khóc. Tại sao tất cả lại luôn quay lưng về phía cô như vậy? Cuộc sống sao mà cực khổ.
- Ken không phải con của Kiên mẹ ạ! – Nhân Mĩ biết mình cần phải nói điều này cho mẹ.
- Kiên đã nói rồi.
Nhân Mĩ nạgc nhiên:
- Anh ấy nói?
- Phải! Nó là một người tôt. Nó nói cho dù Ken có là con của ai thì nó cũng sẽ là một ông bố kiêm một ông chồng tốt nhất thế gian này.
Thiệu Vân nói đến đây chợt bật cười rồi lại tiếp:
- Thằng đó quả là rất ngốc đúng không?
Nhân Mĩ ôm mẹ vào lòng. Cô dụi đầu vào bờ vai gầy gò của mẹ. Nước mắt lại như chực trào ra.
- Phải. Rất ngốc. Tại sao lại tốt cới con như thế chứ?
- Bố của thằng bé đó mẹ cũng biết là ai.
Nhân Mĩ chợt thấy sợ hãi. Tại sao Kiên lại nói những điều này? Anh ấy không sợ mẹ sẽ sốc quá mà…
Còn chưa kịp nghĩ xong thì Thiệu Vân đã nhìn thấu tâm can cô:
- Mẹ không trách con về điều này. Yêu thương khó đoán, ta không thể ngăn cấm tình cảm của mình được. Thù oán của gia đình ta thực ra là mẹ chưa bao giờ nghĩ đến. Mẹ không muốn con cái mình bị cuốn vào vòng xoáy đó.
- Mẹ à? Những thứ của gia đình ta lại cho không dễ dàng như vậy sao?
- Không phải là cho không. Ông trời sẽ không bất công với ai, nếu họ đã lấy được công ti thì có ai dám chắc là họ sẽ giữ được mãi. Hãy cứ để như thế đi. Mẹ chỉ muốn con sống trong hạnh phúc chứ không phải mang một nỗi thù hận.
Nhân Mĩ không nói. Cô làm sao có thể chứ? Tại sao mẹ cô lúc nào cũng tốt như vậy? LÀ ai đã hại bà như vậy? Bà không nhớ sao? Bao nhiêu năm qua cô cố gắng cũng chỉ là để làm những việc này, cố gắng để cho người đàn bà kia thấy cô không hề kém cỏi như bà ta đã nghĩ.
Cách ngày cưới một hôm.
Tại văn phòng.
Kiên nhìn Nhân Mĩ. Cô ấy tại sao lúc nào cũng chỉ quan tâm đến công việc như vậy? Bỏ ngoài tai mọi lời nói của anh, cô ấy có biết là anh sắp là chồng của cô ấy một cách vẹn toàn hay không?
Nhân Mĩ còn phải thực hiện nhiều kế hoạch cho bản thân và cho cả công ti. Cô nhất định phải lấy lại tất cả.
- Tại sao em lúc nào cũng vậy?
Cuối cùng Kiên cũng không thể chịu đựng được nữa. Anh không thể chịu được vẻ thờ ơ của Nhân Mĩ trước lễ cưới như vậy. Không có người con gái nào không hồi hộp và chuẩn bị cho hôn lễ của mình. Vậy mà cô ấy thì sao? Ngay đến cả một câu hỏi "lễ cưới chuẩn bị đến đâu rồi" cô ấy cũng không thèm hỏi. Có phải là không muốn tổ hức lễ cưới không?
Nhân Mĩ ngẩng mặt lên nhìn Kiên. Ánh mắt tức giận của anh nói lên tất cả suy nghĩ của anh. Cô cảm thấy mình lại gây ra lỗi lầm nữa rồi. Nhân Mĩ vội đứng dậy khỏi bàn làm việc và đi về phía Kiên đang ngồi. Nhân Mĩ nắm lấy bàn tay Kiên đang bơ vơ nơi đó mà nói:
- Em xin lỗi! Cũng tại công ti quá nhiều việc.
Kiên vội vàng xoay vai Nhân Mĩ để cô ấy phải nhìn mình. Phải nhìn thẳng vào mắt anh thì cô ấy mới hiểu được anh đã mong muốn đám cưới này biết bao.
- Nghe anh một lần nhé? Mình đi chụp ảnh cưới bây giờ được không em?
Nhân Mĩ ôm Kiên vào lòng và nói. Có lẽ cô nên chuộc lỗi với anh lúc này:
- Được chứ.
*************
Cát Vũ bước vào Bar.
Một Bar mà anh chẳng biết tên và cũng chẳng muốn biết. Tâm trạng anh bây giờ có thể để ý đến cái bar này tên là gì nữa hay sao?
Bước thẳng vào quầy. Nhìn người pha chế rượu một lúc lâu rồi anh mới tự gọi một cốc rượu…không pha chế cho mình. Một loại rượu mạnh.
Cốc rượu được Cát vũ uống cạn trong giây lát. Cổ họng và ruột gan anh như bị thiêu đốt sau khi uống vào. Rồi Cát vũ lại tự gọi cho mình một cốc nữa. Tại sao anh lại phải uống như vậy? Anh đã tự nói với lòng rằng dù có yêu thì cũng phải nén chặt cơ mà. Ấy thế mà bây giờ lại đến bar uống rượu vì tình như một thằng nhóc vừa mới bước chân vào đời.
- Anh chàng đẹp trai. Tại sao lại uống một mình thế này?
Một cô gái đỏm dáng. Ăn mặc sành điệu uốn éo thân hình bốc lửa bên cạnh Cát Vũ. Nhìn cô ta anh chỉ muốn nôn mửa. Nhưng rồi anh cũng chỉ nhếch môi lên cười nhạt mà uống tiếp cốc rượu của mình.
Bị quên lãng một cách dễ dàng. Cô nàng có chút không cam tâm, có đàn ông nào lại hờ hững trước cô như vậy chứ? Rồi cô ta lại tiến sát lại, để bộ ngực mình ép vào người Cát Vũ rồi nói vẻ lẳng lơ:
- Anh chàng đẹp trai quả là sắt đá.
Cát Vũ vẫn không nói gì. Nhưng một lúc sau cậu lại ôm lấy thân hình này, dùng tay vuốt ve khuôn mặt rồi từ đó di chuyển xuống bộ ngực đầy đặn và nói:
- Cô em không phục sao?
Cô gái khẽ cười. Cuối cùng thì đàn ông cũng chỉ thế mà thôi. Cắn câu một cách dễ dàng. Cô ta ngang nhiên ngồi lên đùi Cát vũ. Ôm lấy cô anh một cách trắng trợn rồi nói khẽ:
- Không phục. Tất nhiên là không phục rồi. anh quả là đẹp trai.
Đây là câu nói thật lòng của cô. Người đàn ông trước mặt cô mang một vẻ đẹp của vị thần. Và cả vẻ nam tình của anh ấy nữa, thật không thể làm cô chối từ. Có bao nhiêu phụ nữ điên đảo vì anh ta đây?
Cát Vũ lại nhếch môi cười nhạt rồi đẩy cô ta ra và nói hờ hững:
- Cũng đành chịu thôi. Tôi không có hứng thú với cô em.
Cô gái tức khí đang định nói đốp chát lại vài cậu thì tiếng người nói bên cạnh đã vang lên:
- Nếu đã không có hứng thú thì cô còn đứng đây làm gì nữa chứ?
Cô gái quay lại. một người phụ nữ quý phái. Bộ váy voan màu xanh dương hài hoà với đôi mắt đẹp của cô ấy.
Nhân Mĩ đưa đôi mắt nhìn cô gái vừa ve vãn không thành công Cát Vũ. Cuối cùng thì cô ta cũng chịu bỏ đi. Rồi cô quay ra người phục vụ nói:
- Cho tôi một ly.
Cát Vũ nhìn người con gái bên cạnh mình không chớp mắt. từ bao giờ cô ấy lại có thú vui đến những nơi như thế này? Và tại sao ông trời lại cho hai người gặp nhau trong hoàn cảnh này?
- Em…
Nhân Mĩ quay sang nhìn Cát vũ. Cô cố giữ cho mình thật bình tĩnh. Thực ra cô đã trông thấy anh ngay từ khi anh bước vào, rồi cả cảnh tượng anh vuốt ve cô gái kia nữa. Trong thâm tâm cô trào dâng một cảm giác khó chịu, chỉ hận một nỗi là cô không thể lao ngay đến mà tát người con gái lẳng lơ kia. Tuy nhiên bây giờ thì cô có tư cách gì cơ chứ? Chỉ là một kẻ thù nơi thương trường của anh ấy mà thôi.
Nhân Mĩ lại quay vào lắc lắc ly rượu sóng sánh trong tay mình nói vẻ hờ hững:
- Chúng ta hãy coi như là hai người bạn đi.
Cát Vũ mỉm cười đau khổ. Cô ấy bây giờ lại lạnh lùng hơn cả anh cơ đấy. Bao nhiêu năm qua, trái tim cô ấy có phải cũng đã băng giá rồi không? nhưng ai mới là người cần lạnh lùng cơ chứ? Là cô ấy đã tự ý bỏ đi không màng đến tình cảm của anh, là cô ấy vứt bỏ mọi lời hứa với anh khi đó, là gì nữa nào? Là anh đã cưới Bảo An và là khi bây giờ cô ấy chuẩn bị làm đám cưới với Kiên. Thật đau xót.
- Em sắp làm đám cưới?
- Phải.
Nhân Mĩ vẫn giữ nguyên ngữ khí khi nói khiến Cát vũ có chút hẫng.
- Tại sao lại mời tôi?
- Bởi vì anh là bạn!
Nhân Mĩ cố tình nhấn mạnh chữ "bạn" để anh ấy hiểu được khoảng cách giữa hai người lúc này. Chỉ là hai người bạn không hơn không kém.
Cát Vũ lại uống một hơi hết cốc rượu như để rửa trôi cái câu nói đau lòng vừa nãy. Bao nhiêu cố gắng gìn giữ tình cảm của anh bây giờ được cô ấy đúc kết thành một chữ "bạn" lạnh lùng như vậy đấy.
- Tôi có cần tặng em một món quà không?
Nhân Mĩ không hiểu ẩn ý nơi câu nói này nhưng cô vẫn trả lời:
- Theo truyền thống thì là có.
- Vậy để tôi theo truyền thống nhé?
Cát Vũ gọi một người phục vụ lại, nói thì thầm gì đó vào tai anh ta. Khi cái gật đầu của người phục vụ đó kết thúc thì cũng là lúc ánh mắt Cát Vũ chuyển sang nhìn Nhân Mĩ. Ẩn sâu trong nó là biết bao nhiêu điều.
Nhân Mĩ quay ra tránh ánh mắt của anh. Cô không muốn nhìn vào đó. Nhìn nó cô sẽ không cầm được lòng và lại muốn ôm anh vào lòng.
Hôm nay cô đến bar cũng chỉ là để thư giãn cho tâm trạng đang bị đè nén của mình. Cô thừa nhận là mình không muốn làm lễ cưới. Cô thừa nhận là bản thân mình ích kỉ vẫn ôm một tình yêu mù quáng không chịu vứt đi mà đón nhận một tình yêu mới. Phải làm sao đây? Làm sao mới có thể vứt nó đi? Cô không thể hay là không muốn?
Vừa lúc ấy tiếng một người trên sân khấu vọng lên:
- Sau đây là bài hát của người muốn tặng cho người anh ấy yêu nhân ngày cưới của cô ấy. Bài hát mang tên "Thật lòng".
Cát Vũ không đợi Nhân Mĩ nói gì thêm anh liền bước lên bục. Chiếc mic rít lên âm thanh chói tai. Anh chỉnh lại mic và nhìn về phía Nhân Mĩ cũng đang nhìn mình đầy chờ đợi. Câu nói của người dẫn chương trình cũng đã nói lên tất cả, anh yêu cô ấy và cô… ngày mai sẽ bước lên thánh đường cùng một người khác. Thật là trớ trêu khi anh cũng làm điều này với cô ấy. Qua ngày hôm nay, cả hai người sẽ thật sự kết thúc, những hi vọng, những yêu thương nồng nàn đã từng gửi trao. Cát vũ cất giọng nói:
- Tôi không thể tặng em thứ gì khác ngoài trái tim mình. Đây là bài hát cuối cùng mà tôi dành cho em… My venus.
Khán giả bên dưới vỗ tay rầm rộ. Rốt cuộc thì họ cũng chỉ để ý đến người hát và bái hát mà không hề để ý đến tâm tư của hai con người này.
Nhạc cất lên du dương nhẹ nhàng và chất giọng trầm ấm đi vào lòng người của Cát vũ cũng theo đó cất lên. Như toả ra bao tình cảm mà anh đã kìm nén trong suốt bảy năm qua:
" Chuyện tình yêu, ai đâu biết
Ngày mai sẽ chia hai ngả đường
Anh dối gian, em ưu phiền mà vội bước ra đi thật xa…
Thế gian này, nhiều gian dối
Anh không muốn cho em đau lòng,
Mà anh đã lãng quên tình em ấm nồng
Cho bước chân lạc lầm.
Thật lòng anh không mong dối lừa
Anh chỉ muốn yêu em suốt đời,
Chốn dương trần, một kiếp người
Mộng mơ sẽ đưa anh về đâu…
Thật lòng anh mong em ấm nồng,
Dù nơi ấy em vui với người
Ở nơi này anh khóc thầm…
Từng đêm bước lang thang mình anh…"
Chương 23 – Lễ cưới.
- Muộn rồi, để tôi đưa em về nhà.
Cát Vũ nhìn đồng hồ và quay ra nói với Nhân Mĩ.
Nhân Mĩ cũng không nói gì. Nếu thời gian cho cô nốt ngày hôm nay để nhìn anh ấy thì tại sao cô lại không tận dụng nó cơ chứ? Chỉ nốt hôm nay nữa thôi.
Chiếc Bentley màu khói lẻ loi giữa không gian bao la của bãi gửi xe. Cũng như Cát Vũ lúc này, cô độc giữa một nỗi đau không thể nào nguôi. Có lẽ là nó sẽ đến suốt đời, sẽ không tìm được ai như cô được nữa.
Rồi chiếc xe lao vút đi.
- Mấy năm qua anh vẫn khoẻ chứ?
Nhân Mĩ cảm thấy không khí trong xe hơi ngột ngạt, tâm trạng cô cũng hơi rối bời và mất bình tĩnh. Cô cần phải kiếm chuyện để nói với anh ấy.
Cát Vũ đưa mắt liếc nhìn Nhân Mĩ một lúc rồi lại chuyên tâm vào con đường mịt mùng phía trước. Anh trả lời:
- Tôi đứng trước mặt em như thế này…Theo em
thì có khoẻ không?
Nhân Mĩ giật mình vì bị anh ấy hỏi ngược lại. Anh ấy hỏi cô anh có khoẻ không? Cô biết trả lời sao đây? Anh ấy có thể khoẻ mạnh nhưng có lẽ tinh thần đã bị thương tổn rất mạnh rồi. Nhân Mĩ cụp đôi mắt xuống. Đôi hàng mi cong rung động nhìn rất…lấp lánh. Nó khiến trái tim Cát Vũ rộn ràng, y như những năm về trước, không hề thay đổi.
...