watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 00:44,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 1273

Em dám ngủ với tôi chứ


» Đăng lúc: 12/03/15 07:21:39
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Tiếng điện thoại rung lên, tin nhắn của Bảo Ngọc: “Anh ngủ chưa? Em xin lỗi vì chuyện ban chiều. Em không cố ý, chỉ là…”


Đọc xong, tôi ném chiếc điện thoại ra một góc giường. Tôi cũng đã quen rồi với những tin nhắn đến giữa đêm khuya của Bảo Ngọc. Hầu như không bao giờ tôi trả lời vì tôi không muốn cô ấy thêm hi vọng. Tôi không muốn Bảo Ngọc phải tốn thời gian về tôi thêm nữa. Trong lòng tôi suốt 5 năm qua chỉ có một mình Hà Thương. Sẽ thiệt thòi cho Bảo Ngọc rất nhiều khi cô ấy cứ mãi theo đuổi một mối tình vô vọng với tôi.


Tôi quyết định cầm điện thoại gọi cho Bảo Ngọc, có lẽ đã đến lúc tôi cần phải nói chuyện rõ ràng với cô ấy. Điều đó có thể tàn nhẫn nhưng cần phải làm, chỉ có thể Bảo Ngọc mới nhận thức được vấn đề:


- “Em ngủ chưa?”


- “Anh gọi điện cho em đấy ư? Em chưa, em vẫn chờ đợi tin nhắn của anh”.


- “Em đợi làm gì, có bao giờ anh trả lời đâu mà em đợi. Mà em vẫn thường đợi như thế à?”


- “Em thường nằm nghe nhạc, cho tới khi thiếp đi, vậy thôi… Sáng dậy, điều đầu tiên em làm là kiểm tra điện thoại nhưng… đều không có tin nhắn trả lời”.


Bảo Ngọc cố pha trò cho câu nói đó mang tính hài hước nhưng tôi vẫn nhận ra giọng cô ấy nghẹn ngào. Tôi im lặng thật lâu, tôi cảm thấy thương cô gái trẻ quá ngốc nghếch vì tình yêu như Bảo Ngọc


- “Mà anh gọi cho em có việc gì không?”


- “À, nếu em chưa ngủ, anh có thể gặp em một chút được không?”


- “Ngay bây giờ? Vào lúc 10h30 đêm á?”


- “Uhm! Nếu không được thì để mai”.


- “Không, em sẽ đến, ở đâu anh cho em địa chỉ đi”.


Tôi gác điện thoại, cảm thấy lòng nặng trĩu. Tôi cảm nhận được sự hứng khởi của Bảo Ngọc trong lần đầu tiên tôi hẹn gặp riêng cô ấy. Có lẽ cô bé sẽ đau khổ nhiều lắm sau buổi tối nay nhưng tôi cần phải làm thế. Có thể tôi không yêu Bảo Ngọc nhưng tôi không hề ghét bỏ gì cô gái ấy cả. Tôi không muốn Bảo Ngọc ảo tưởng thêm nữa.


Quán cà phê nằm trong một con phố nhỏ gần nhà Bảo Ngọc. Tôi đến đón cô bé đi. Hình ảnh Bảo Ngọc nhảy chân sáo ra khỏi nhà trong chiếc váy trắng bồng bềnh làm tôi thấy xót xa quá. Cô ấy chắc hẳn đang rất vui và không hề biêt rằng tôi hẹn gặp để nói chuyện gì.


Chúng tôi ngồi đối diện nhau. Không gian của quán tĩnh lặng lạ thường, nhạc Trịnh vang lên khe khẽ, nhẹ nhàng khiến người ta có cảm giác thật buồn.


- “Em uống gì?”


- “Cà phê đen, không đường ạ”


- “Em hay uống thứ đó ư? Đừng cố nếu như đó không phải là sở thích của em”


Bảo Ngọc nhìn tôi rồi cười nhạt.


Bảo Ngọc khiến tôi hơi bất ngờ vì cô ấy vốn là một cô gái nhí nhảnh, yêu đời. Tôi nghĩ cô nàng sẽ dùng nước cam vì có vẻ nó hợp với tính cách hơn.


- “Em làm anh ngạc nhiên đấy, anh nghĩ em sẽ gọi nước cam”


- “Vì anh lúc nào cũng nghĩ em là một cô bé mà không chịu thừa nhận rằng em đã là một cô gái trưởng thành rồi. Không chịu tin rằng cay đắng cũng là một vị trong cuộc sống của em”.


Tôi thinh lặng trước cách đối đáp và thái độ đó của Bảo Ngọc. Quả thực, cô ấy đã lớn hơn, ăn nói chững trạc hơn rất nhiều. Nhưng tôi vẫn chưa quen với hình ảnh một người con gái đằm thắm, dịu dàng nhu thế. Tôi chỉ quen với hình ảnh lí lắc của Bảo Ngọc mà thôi.


Tôi giật mình khi nhìn thấy đôi tay của Bảo Ngọc băng bó. Có lẽ đó là vết thương hôm nọ tại căn phòng của tôi:


- “Thôi chết, tay em sao thế này? Có đau lắm không?”


Tôi nắm lấy tay Bảo Ngọc nhưng cô ấy rụt lại, quay mặt đi chỗ khác, đôi mắt ầng ậc nước:


- “Anh đừng chạm vào vết thương của em, đau lắm. Đã cho bệnh thì đừng cho thuốc”.


Quả thực cách nói của Bảo Ngọc làm tôi giật mình. Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng Bảo Ngọc không phải là một cô gái mới lớn. Cô ấy là một người từng trải hơn nhiều so với sự nhí nhảnh mà cô ấy cố thể hiện ra mỗi khi bên tôi.


- “Anh có chuyện gì cần nói thì nói đi. Em nghe đây”.


Tôi đã lầm. Thì ra Bảo Ngọc hoàn toàn biết cuộc hẹn hôm nay của tôi. Cô ấy hiểu tôi sẽ nói điều gì và sẵn sàng chờ đợi nó.


- “Uhm! Cảm ơn em đã dành tình cảm cho anh nhưng có lẽ anh phải nói thẳng rằng anh không dành tình cảm cho em. Cuộc đời này anh chỉ yêu Hà Thương mà thôi. Em đừng tốn công vô ích. Em xứng đáng yêu một người khác, một người yêu và trân trọng em hơn anh”.


- “Những lời này, chị Hà Thương cũng nói với anh?”


- “Sao em lại hỏi vậy?”


- “Thì chẳng phải em và anh giống nhau sao? Chúng ta đều yêu đơn phương một người quay lưng lại với mình. Tại sao anh lại tiếp diễn còn em thì phải dừng lại?”


- “Nhưng anh là con trai, anh có thể chịu tổn thương được còn em thì không đáng. Hơn nữa, anh có niềm tin cô ấy sẽ yêu anh, chỉ là cô ấy cần thời gian thôi”.


- “Vậy thì cứ để mọi chuyện cho thời gian trả lời đi. Anh không cần phải bận tâm em đau đớn hay tổn thương như thế nào. Cứ như những ngày qua đi. Chúng ta cứ theo đuổi tình yêu của mình, vậy nhé”.


Bảo Ngọc ngang ngạnh và gan lì hơn nhiều so với vẻ ngoài mong manh, yếu đuối của cô ấy. Tôi cảm thấy bực mình vì cô ấy không chịu nghe theo lời tôi nhưng thực sự từ trong sâu thẳm trong tâm hồn, tôi thấy Bảo Ngọc nói đúng. Cô ấy cũng giống tôi, mù quáng và yêu si mê. Tôi làm sao có thể bắt cô ấy làm theo ý mình được cơ chứ.


- “Anh còn gì để nói nữa không, nếu không thì uống nước đi. Không gian quán ở đây thật tuyệt, em không muốn bỏ lỡ cơ hội này đâu”.


Bảo Ngọc nhâm nhi ngụm cà phê, gương mặt ánh lên niềm vui. Tôi có cảm giác cô ấy dường như không hề cảm nhận thấy vị đắng nữa. Tôi và Bảo Ngọc cứ ngồi như thế, lắng nghe âm thanh của những bản nhạc buồn.


Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi:


- “Nam à, Nam có thể đến với Thương được không, Thương…”


Đầu dây bên kia, tiếng Hà Thương nghẹn lên và khóc. Tôi quýnh quáng không hiểu nổi sự tình và cảm thấy đau thắt tim:


- “Thương làm sao, đợi chút, Nam đến ngay, Nam đến ngay đây…”


Bảo Ngọc sốt sắng khi thấy thái độ nóng vội của tôi:


- “Sao thế anh? Chị Thương có việc gì à?”


- “Không biết, anh phải đi đã, em tự về đi”.


- “Để em đèo anh đi, anh đang như thế này ngộ nhỡ có việc gì thì sao”.


- “Không cần, em về đi”.


- “Đừng ngang nữa, lên xe đi”.


Bảo Ngọc quát tôi thật lớn. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy kiên quyết và nóng nảy như vậy. Tôi không nghĩ được nhiều nữa, nhảy lên chiếc xe máy để cho Bảo Ngọc đèo. Suốt quãng đường đi, tim tôi loạn lên vì lo lắng. Đúng là nếu không có Bảo Ngọc, tôi cũng không biết mình có điều khiển nổi xe trong trạng thái này hay không.


Đến cửa nhà Thương, Bảo Ngọc vội vàng tháo mũ cho tôi và giục tôi vào với Thương.


- “Anh vào đi!”


- “Còn em?”


- “Em vào không tiện. Anh cứ vào đi, em đợi ở đây. Anh vào xem chị ấy có chuyện gì. Nếu cần thì gọi em, còn không em sẽ đợi anh ở đây cho tới khi xong việc”.


Tôi chẳng còn biết Ngọc đang nói gì nữa, điều tôi quan tâm lúc này là Hà Thương. Tôi “Ừ” vội một câu rồi lao vào trong căn phòng. Khi tôi bước vào, Hà Thương đang ngồi khóc. Tôi ôm lấy cô ấy vào lòng. Chúng tôi cứ ngồi như vậy để mặc thời gian trôi. Hà Thương cứ khóc, cô ấy không nói được lời nào. Tôi cũng chỉ biết ôm Thương vào lòng…


Đồng hồ chỉ đã 1h đêm. Ngoài trời bắt đầu nổi cơn giông đầu mùa. Mưa xối xả. Ánh chớp lóe lên trong đêm. Hà Thương càng sợ nên nép mình vào tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên người con gái mình yêu, được che chở cho nỗi sợ của cô ấy. Tôi quên mất rằng, phía bên ngoài, Bảo Ngọc vẫn chờ tôi…Tôi rời khỏi căn phòng của Hà Thương khi cô ấy đã thiếp đi vào giấc ngủ. Nhìn người con gái ấy mệt mỏi, nước mắt vẫn lăn trên đôi mi khép chặt, tôi thấy tim mình như có ai bóp nghẹt. Tôi không muốn hỏi Hà Thương quá nhiều về chuyện tối nay. Chỉ cần khi đớn đau hay hạnh phúc, cô ấy gọi cho tôi, nghĩ tới tôi là tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Tôi sẽ mãi là một người để cô ấy dựa vào khi đau khổ. Chỉ thế thôi cũng đã đủ an ủi cho mối tình đơn phương của tôi.


Tôi lững thững bước ra cổng. Sau trận mưa đêm, phố xá ngập những cành cây gãy đổ, lá rụng đầy trên con đường nhà Hà Thương. Bất giác tôi sực mình nhớ ra rồi nhìn về phía gốc cây bên đường. Tôi mê mải kiếm tìm nhưng không thấy Bảo Ngọc đâu nữa. Đã hơn 2h đêm. Tôi lo lắng lấy điện thoại gọi cho Bảo Ngọc nhưng máy tắt. Nghĩ đi, nghĩ lại tôi thấy mình thật ngốc. Có lẽ Bảo Ngọc đã về rồi. Cô ấy đâu phải khờ đến mức đứng đợi tôi nhiều tiếng đồng hồ dưới trời mưa gió. Hơn nữa, cô ấy cũng hiểu nếu cô ấy có về thì một thằng đàn ông như tôi cũng vẫn chẳng ảnh hưởng gì. Tôi có thể bắt taxi. Đặc biệt là với một cô gái như Bảo Ngọc, không có lí do gì khiến cô ấy phải đứng đợi tôi, kẻ đang ôm ấp một cô gái khác trong vòng tay.


Nghĩ như vậy nên tôi đi về. Có lẽ Bảo Ngọc giận đôi chút vì tôi không chịu điện thoại sớm nên cô ấy đã tắt máy chăng? Mà cũng có thể là điện thoại hết pin hoặc cô ấy ngủ rồi và không muốn bị làm phiền. Tôi cũng cảm thấy mệt. Ngày hôm nay quá dài và có nhiều cung bậc cảm xúc. Tôi sẽ về nhà, ngủ một giấc thật sâu. Ngày mai tôi sẽ tìm Bảo Ngọc để xin lỗi sau.


Tôi cứ ngỡ mình sẽ ngủ thiếp đi ngay sau khi đặt mình lên giường nhưng tôi không ngủ được. Tôi thấy bất an vì lo cho Bảo Ngọc. Còn một điều nữa, câu chuyện của Hà Thương khiến tôi phải nghĩ ngợi. Hà Thương đã gọi tôi đến giữa lúc cô ấy cảm thấy đau đớn nhất. Cô ấy nói hãy đợi cô ấy, hãy cho cô ấy thêm môt chút thời gian nữa thôi. Tới khi nào cô ấy đau đớn đến mức cùng kiệt là lúc cô ấy sẽ quên được anh ta và chấp nhận yêu tôi.


Tôi biết, chặng đường đó còn rất dài nhưng chỉ cần Hà Thương cho tôi một cơ hội được chờ đợi là tôi vui rồi. Hà Thương không còn đẩy tôi ra xa khỏi cuộc đời cô ấy nữa. Cô ấy cho tôi cái vinh dự được đợi chờ. Tôi tin, Hà Thương cũng chỉ là một cô gái yếu đuối. Nỗi đau chất chồng, cô ấy sẽ phải buông tay thôi.


Hà Thương yêu một cậu công tử con nhà giàu. Anh ta cũng yêu cô ấy nhưng lại quá hèn nhát không dám bảo vệ tình yêu của mình trước sức ép của gia đình. Trong con mắt của bố mẹ anh ta, một cô gái nhà quê tỉnh lẻ như Hà Thương chẳng có lí do gì để bước chân vào gia đình bề thế ấy với vai trò con dâu. Và vì yêu anh ta, Hà Thương chấp nhận chịu đựng những tổn thương về thể xác và tinh thần để chờ đợi ngày anh ta cưới cô ấy làm vợ như lời anh ta hứa. Nhưng đổi lại, chỉ là sự đớn hèn ngày một lớn hơn. Dù thế, Hà Thương vẫn không dám đối diện với sự thật.


Lần đầu tiên tôi cảm thấy yêu Hà Thương cũng chính là khi nghe cô ấy tâm sự về chuyện tình của mình. Tôi



cảm thấy người con gái có vẻ như yếu đuối này có một nghị lực phi thường. Bởi nếu không phải thế, làm sao cô ấy có thể chịu đựng được sự xỉ nhục đến mức đó của gia đình anh ta? Khi ấy, tự trong đầu tôi nảy lên một suy nghĩ: Tôi phải bảo vệ và che chở cho người con gái này. Và cái suy nghĩ đó đã theo tôi suốt 5 năm qua.

...
Tags: em dam ngu voi toi chuem dam ngu voi toi chu
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Hôn Ước Quý Tộc
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
» Nhật Ký Mang Thai Khi 17
» Chàng hoàng tử trong giấc mơ
1234...323334»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON