loài người, vì vậy chúng ta không thể không học cách thích ứng với xã hội này.
Rốt cuộc, vào một buổi chiều trời trong xanh nắng ấm, bạn Triệu Thủy Quang và bạn Trần Tư Dương được mời lên văn phòng giáo viên, hai người ngày thường ra vào với tư cách học sinh xuất sắc, đây là lần đầu tiên vì tin đồn tế nhị trong trường mà bị mời lên.
Vương Lị Lị cũng rất ái ngại, “ Trần Tư Dương, Triệu Thủy Quang, cô tin tưởng hai em. ”
Triệu Thủy Quang mếu máo cười, nếu như tin tưởng thì kêu cô lên đây làm gì, nhưng vẫn cúi đầu nghe.
Vương Lị Lị nói tiếp, “ Hai em đều là học sinh xuất sắc, luôn tự giác học hành so với những học sinh khác, sao lại… ”
Tiếng đập cửa bỗng vang lên, Đàm Thư Mặc đi vào, anh mặc chiếc áo màu xanh da trời vải len cashmere, thoáng chốc mang sắc xuân đến cả phòng, Vương Lị Lị liền đứng dậy, Đàm Thư Mặc mỉm cười nói, “ Xin lỗi, tôi đến tìm bài thi thôi. ” Quét mắt nhìn Triệu Thủy Quang, sau đó đi đến tủ đựng hồ sơ.
Vương Lị Lị phát giác trong phòng còn hai học trò của mình, liền ngồi xuống, cố gắng thu hồi ánh mắt lưu luyến, tận tình khuyên bảo khích lệ, “ Mấy tháng nữa là các em lên đại học rồi, khi đó muốn làm gì cũng được, các em suy nghĩ thật kỹ đi. ”
Triệu Thủy Quang thiếu chút nữa là bật cười ta tiếng, thật sự đến đại học thì muốn làm cái gì cũng được ư, sao ai cũng thích nói như thế nhỉ, chỉ có Hi Diệu là nhéo lỗ tai cô mà mắng nhiếc, “ Xạo, đừng tưởng lên đại học rồi thì muốn làm gì thì làm, chỉ khác là đổi chỗ tiếp tục lăn lộn mà thôi, toàn bộ gạt người ! ”
Đến cùng là ai mới nói thật đây, tại sao mỗi người đều chen chúc luồn lách muốn lên đại học ?
Lúc này đây, Triệu Thủy Quang đột nhiên rất hâm mộ Trần Tư Dương đã thực hiện lý tưởng của mình, vững vàng tiến về phía trước, còn cô thì sao ?
Vì sao lúc nãy ở trong phòng giáo viên cô còn cảm thấy bọn họ đang đứng chung một chiến tuyến, hiện tại chỉ chính mình một người không biết tương lai đi về đâu ? Lòng cô hoang mang không xác định rõ phương hướng của mình.
Vương Lị Lị nói, “ Triệu Thủy Quang em về trước đi, cố gắng lên, Trần Tư Dương em ở lại. ” Triệu Thủy Quang thấy Vương Lị Lị lấy ra tờ nguyện vọng trống không.
Triệu Thủy Quang gật đầu đi ngoài, lúc đóng cửa lại, cô trông thấy thân ảnh Đàm Thư Mặc đứng ở giá sách cũ kỹ đang lật bài thi.
Triệu Thủy Quang không có rời đi, chỉ đóng cửa phòng đứng đợi ở ngoài, “ két… ”, trong chốc lát tiếng cửa mở vang lên, Đàm Thư Mặc bước ra ngoài.
Triệu Thủy Quang bỗng thấy như mình làm chuyện gì có lỗi, cúi đầu, vô cùng xấu hổ, Đàm Thư Mặc đi vài bước, cô liền hô lên, “ Chào thầy Đàm. ”
Đàm Thư Mặc dừng lại, đứng bên cạnh cô.
Triệu Thủy Quang ấp úng nhỏ giọng nói, “ Người đó không phải Trần Tư Dương. ”
Cô nói lí nhí trong miệng mà anh cũng nghe được, anh nhẹ nhàng nói, “ Tôi biết. ” Vẻ mặt ẩn ẩn vui sướng.
Anh nhớ rõ khi đó cô nói đã từng thích một người, nếu quả thật là nam sinh kia, thì đứa nhỏ này đã không phiền não như vậy, cho nên anh biết là không phải.
Triệu Thủy Quang nhất thời không biết nói gì, cô biết Đàm Thư Mặc là người trưởng thành, đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, theo như tuổi đời cùng kinh nghiệm của anh hẳn là không quan tâm những chuyện nhảm nhí này, sẽ không giống như cô vì mấy lời đồn đãi lảm nhảm đó mà phiền não ỉ ôi.
Đàm Thư Mặc nghe được những lời cô nói, nhưng lại không quá ngạc nhiên, anh tin tưởng sự đau khổ hiện giờ của cô chính là tài sản quý giá sau này, tất cả mọi người đều là như thế.
Nhưng Đàm Thư Mặc biết rõ Triệu Thủy Quang không suy nghĩ sâu xa như vậy, cô luôn hoài niệm về quá khứ, người ta đau một thì cô lại đau gấp bội lần.
Đàm Thư Mặc quay người đi, nói, “ Tôi không coi khuyết điểm người khác là lợi thế cho mình, và cũng không lấy ưu điểm người khác tổn thương bản thân mình. ”
Anh cũng chỉ có thể nói như vậy với cô, chỉ còn ba tháng nữa thôi, sau này không còn Đàm Thư Mặc ở bên cạnh cô, tất cả những điều anh có thể làm là cho cô một lời khuyên, mọi chuyện phải dựa vào chính bản thân cô.
Triệu Thủy Quang hiểu ý anh muốn nói gì, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, thì ra lá cây trong sân trường đã ngả xanh hết, thò đầu ra nhìn, ngó nghiêng ngó ngửa trên hành lang, gió thổi hiu hiu, tiếng lá cây đung đưa trong gió vang lên xào xạc, ngày ấy trời đầy nắng, tán cây hắt bóng trên lưng Đàm Thư Mặc, hào khí bức người, hình ảnh ấy thoáng chốc khắc sâu trong tim cô.
Đàm Thư Mặc xoay đầu nhìn những tán cây tràn trề sức sống, anh mỉm cười, thân ảnh phút chốc biến mất tại góc hành lang.
Ít phút sau, Trần Tư Dương đi ra ngoài, tràn ngập áy náy nói với Triệu Thủy Quang, “ Xin lỗi, là mình liên lụy bạn, từ tuần sau mình sẽ không đến trường nữa. ”
Triệu Thủy Quang lắc đầu, “ Không sao đâu. ”
Trần Tư Dương sóng vai cùng đi với cô, nói, “ Tuần sau mình sẽ không đến trường, gia đình cũng cho phép rồi, ý nguyện đi Nam Phi của mình cũng được chấp nhận luôn rồi. ”
Trần Tư Dương gãi gãi đầu, ngữ khí kiên quyết, “ Đương nhiên là bị mẹ mình mắng xối xả, nhưng mình vẫn muốn đi, mình điều tra rồi, ở nước ngoài cũng có nhiều người bằng tuổi chúng ta tham gia mấy chiến dịch này, cũng có rất nhiều người Nhật Bản đều đi làm. ”
Triệu Thủy Quang dừng lại, chân thành nói, “ Cố gắng lên. ”
Trần Tư Dương cười nói, “ Bạn cũng thế, mình đi trước nha. ”
Triệu Thủy Quang nhìn bóng lưng thẳng tắp của Trần Tư Dương, rất nhiều năm sau đó, cô sẽ nhớ ở một góc cầu thang có một thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết huýt sáo trong buổi chiều tà.
Trẻ sống không lý tưởng, phí hoài tuổi thanh xuân.
Trần Tư Dương dần dần đi. Xa dần. Mọi thứ im ả vắng lặng.
Em là học trò anh == Part 15 ==
Chương 15: Ngày xuân bình yên
Mấy ngày sau đó, Triệu Thủy Quan lúc nào cũng bàng hoàng bối rối, cô nói Trần Tư Dương cố gắng, kỳ thật cũng là nói với chính mình phải cố gắng lên....