watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 20:49,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 7071

Giá Như Dừng Yêu


» Đăng lúc: 12/03/15 07:06:01
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

– Anh đang làm đồ án tốt nghiệp, có lẽ khoảng tháng 7 là anh ra trường! – tôi đáp không suy nghĩ.
– Anh có người khác chưa?! – nàng hỏi vẻ bẽn lẽn.
– À…anh chưa…vẫn vậy…cô đơn và buồn tẻ…ha ha – tôi cố cười để không khi bớt nặng nề.
– Hi…uhm, một mình có khi lại vui hơn…hôm vừa rồi, bọn em đi chơi Đà Lạt, toàn hội độc thân…vui hết sẩy! – Quỳnh Chi cười.
– Ha ha…đúng rồi, yêu chi…phiền phức lắm, cứ sống cho vui vẻ đi – tôi nói và tự cười chính mình, đó là cái lý lẽ “cùi bắp” của bọn F.A.
– …!
– …!
– Hi…Hôm trước em say quá, may nhờ có anh! – Quỳnh Chi lấy miếng xoài đưa về phía tôi.
– Lần sau, đừng uống nhiều thế nữa…khổ anh lắm! – tôi chậm rãi.
– Hi…em không dám có lần sau nữa đâu!
– Ừ…vậy tốt…Hay em chuyển sang ở với Huyền và Minh An cho vui? Ở một mình buồn lắm!
– Bọn nó vẫn hay sang chơi mà…hôm nào buồn em lại rủ bọn nó đi café, đi shop…không sao đâu…em quen rồi.
– Anh lo em lỡ như ốm, không ai chăm sóc thôi!
– …!
– Hôm trước, người trước cổng là ai vậy? – tôi chợt nhớ chuyện lần trước, buộc miệng hỏi.
– À…đó là bạn em! – nàng có vẻ sửng sốt.
– Ừ…!
– …!
– …!
Chúng tôi lặng yên nhìn nhau, chẳng nói gì. Bản nhạc lại cất lên những tiếng trong trẻo và ngọt ngào.
“…Well hey so much I need to say
Been lonely since the day…
The day you went away…

Why do we never know what we’ve got till it’s gone…”
– Em cần một bờ vai…em buồn lắm, nhớ anh lắm! – nơi đôi mắt long lanh của Quỳnh Chi chợt ngấn lệ.
– Đừng khóc – tôi cầm lấy tay Quỳnh Chi như một phản xạ.
– Hic…!
– …!
– Anh…! – nàng cất lời, nghẹn ứ, giọt nước mắt rơi xuống tay tôi.
– …!
“Bụp” – cúp điện, bóng tối bao phủ căn phòng, bên ngoài, mấy phòng trọ khác tôi nghe có người í ới gọi nhau tìm đèn pin. Quỳnh Chi chạy lại ngồi bên, vòng tay ôm lấy cánh tay tôi, nàng vẫn còn sụt sịt, nhưng hình như không khóc nữa, chắc là sợ bóng tối, trước đây nàng vẫn sợ, khi đi ngủ lúc nào cũng mở 1 chiếc đèn ngủ lờ mờ.
– Đừng sợ, có anh đây…lấy điện thoại ra đi! – tôi nói với nàng rồi móc điện thoại trong túi ra, chuyển sang chế độ đèn pin.
– Anh soi giúp em! – nàng nói và với tay tới chỗ bàn học lấy chiếc điện thoại, tôi soi cho nàng.
– Tự nhiên cúp điện giờ này chi không biết? – tôi than.
– Hi…cả tháng hay vậy đấy, một lát là có lại thôi! – Quỳnh Chi bật điện thoại lên, khuôn mặt nàng sáng lên làm tôi giật thót.
– Hờ…em làm anh hết hồn!
– Hi…nhát quá! – Quỳnh Chi lau nước mắt, cười và đánh nhẹ vào vai tôi.
– Không biết ai nhát à nha, chưa chi đã chạy đến ôm anh rồi.
– Chứ…không ôm anh thì em biết ôm ai – Quỳnh Chi vòng tay ôm lấy tôi.
– Để anh mượn máy tính chút! – tôi đẩy nàng ra, đi lại chỗ máy tính.
– Chi vậy?
– Kiếm thêm chút ánh sáng. – tôi đẩy con chuột, màn hình tối đen được bật sáng. Tôi tắt bản nhạc kia đi, mở một bản nhạc không lời có sẵn trong máy.
– Còn pin không anh? – Quỳnh Chi ngồi cạnh.
– Chắc được 1 tiếng nữa. – tôi để chiếc máy tính lên cái bàn con, cầm điện thoại đi lại chiếc nệm, nằm tựa vào tường. Quỳnh Chi đi theo, nàng nằm cạnh tôi.


Quỳnh Chi để tay qua bụng và tựa đầu lên vai tôi, cánh tay tôi vô tình chạm vào ngực nàng, một cảm giác mềm mại đầy kích thích chạy dọc cơ thể. Hương thơm từ mái tóc và cơ thể nàng, những cái vuốt ve nhè nhẹ của nàng làm tôi cương cứng, nhưng tôi vẫn nằm yên, tay trái khẽ vuốt cái màn hình điện thoại.
– Anh còn giận em à? – nàng nói nhỏ vào tai tôi.
– Giận chuyện gì chứ…em đừng suy nghĩ nhiều! – tôi chậm rãi.
– Em biết mình sai…nhưng em vẫn còn yêu anh!
– …! – tôi yên lặng, nhìn một mẩu tin nhảm nhí trên facebook, màn hình điện thoại chiếu vào mặt tôi.
– Em biết mình không có tư cách nói những câu này, nhưng tình cảm của em là thật lòng.
– Em yêu anh từ khi nào thế? – tôi cất tiếng vẻ mỉa mai.
– …!
– …!
– Từ lúc anh ra đi, em mới nhận ra mình đã yêu anh. Đúng như anh nói, hằng đêm em hay nói mơ “anh đừng đi”, nhưng từ khi không còn anh bên cạnh, giấc mơ của em chỉ có hình bóng anh.
– Vậy là vì anh mà chuyện tình của em tan vỡ sao?
– Là vì em, vì em đã không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn. Giá như em biết…em yêu anh…thì em đã… – Quỳnh Chi nói như nghẹn, đôi tay nàng run run trên ngực tôi.
– Được rồi, anh biết rồi! – tôi lấy tay vỗ nhẹ lên vai nàng, tôi sợ nàng lại khóc.
– Về với em, anh nhé? – Quỳnh Chi hôn lên má tôi. Tôi nhìn nàng trong ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại, đôi mắt nàng long lanh, tôi khẽ vuốt ve những sợi tóc của Quỳnh Chi.
– Anh không trả lời được, anh chỉ mong em được hạnh phúc…tình cảm trong anh, chính anh còn không hiểu hết.
– …!
– …!
Chúng tôi lặng yên trong bóng tối, thời gian cứ trôi, cứ trôi.


Tôi xoay người ôm lấy nàng, hôn lên môi thật mãnh liệt, tay tôi vuốt ve cơ thể mềm mại ấy. Hôn lên cổ nàng, tiếng thở gấp loạn nhịp nghe thật rõ. Chiếc áo ngủ đã bị tuột ra, tay tôi vòng quay eo và kéo nốt mảnh vải cuối cùng. Nàng luồn tay vào sau chiếc áo thun của tôi và cởi nó ra. Tôi hôn nàng sâu hơn, bàn tay di chuyển trên những đường cong. Nàng với tay đến thắt lưng của tôi…từ từ cởi ra.


Chúng tôi cuộn lấy nhau. Chiếc nệm rung lên từng hồi, tay nàng nắm chặt tấm vải, khẽ rên lên thành tiếng. Mồ hôi tôi đã túa ra, tôi thở hổn hển, bóng tối vẫn bao trùm, tôi hôn lên bờ môi cong của nàng, khẽ muốt nó, cánh tay nàng ôm tôi thật chặt. Một cảm giác đầy đê mê và khoái lạc.


“Ahh” – nàng kêu lên, đẩy bật tôi ra. Vẫn chưa hiểu chuyện gì, tôi lòm còm bò dậy, một luồng ánh sáng chói lòa, khiến tôi phải nheo mắt lại, lấy bàn tay chắn lấy. Từ từ hiện ra trước mắt tôi, cô gái đó quát lớn – “Tôi cấm anh lén phén với con khác nghe chưa?”, đó là Tiểu Quỳnh.
…*…
– Anh…anh ơi! – Quỳnh Chi khẽ lay vai tôi.
– Hả…! – tôi giật mình, mở mắt ra, trên màn hình điện thoại là hai chữ Tiểu Vy.
– Có ai gọi anh nè! – Quỳnh Chi giơ chiếc điện thoại ra trước mặt tôi.
– Ừ…đưa anh! – tôi cầm lấy điện thoại, cố mở to mắt, đi về phía cửa sổ.


Bây giờ tôi mới tỉnh hẳn và nhận ra vừa rồi là mơ. Bóng tối vẫn bao phủ căn phòng, chỉ có ánh sáng từ điện thoại của tôi và Quỳnh Chi. Tôi tựa người vào cửa sổ, cơn gió mát khẽ thổi vào mặt, tôi nhấn nút nhận.
– Alo…anh nghe nè Vy!
– Đang làm gì đó anh?
– Ờ…đâu có làm gì…
– Muốn nghe em kể chuyện ở trường không, vui lắm nhé! – giọng Phương Vy hớn hở.
– Em kể đi, anh nghe nè!
– Hi…hôm trước ở trường, em cho bọn nhỏ chơi bịt mắt bắt dê ấy. Con bé kia bắt được thằng nhóc trông dễ thương lắm, thế là con bé giữ thằng nhóc làm của riêng, cả buổi không chịu rời. Thằng bé khó chịu quá định đẩy con bé ra thì bị con bé kia hôn ngay lấy…thắng nhóc xấu hổ ngồi khóc bù la bù loa, em phải dỗ cả buổi nó mới nín.
– Ha ha…vui nhỉ! – tôi bật cười thành tiếng.
– Chưa hết đâu, bữa sau phụ huynh thằng nhóc đến gặp em, bảo trong lớp có đứa bắt nạt nó. Em



không hiểu gì cả mới hỏi cu cậu, nó chỉ ngay con bé kia. Em bât cười, kể hết mọi chuyện cho vị phụ huynh kia nghe…nghe xong chị ấy và mấy cô khác cứ nhìn nhau mà ôm bụng cười.
– Con nít là dễ thương vậy đấy!
– Hi… thích lắm cơ, chắc hôm nào em lại trêu cu cậu mới được.
– Em mà làm nó khóc thì biết tay phụ huynh đó nha! – tôi cười.
– Ôi…vui thôi mờ!

Chúng tôi nói chuyện với nhau chừng 10 phút, Phương Vy kể chuyện ở trường với vẻ thích thú và cả tiếng cười. Tôi vừa nghe vừa ừ hữ cho qua chuyện, chứ thực lòng tôi không có tâm trạng lắm, nhất là đang nói chuyện trước mặt Quỳnh Chi. Tôi cũng quay sang nhìn nàng, nhưng Quỳnh Chi không thể hiện thái độ gì, mặt vẫn đăm chiêu nhìn vào điện thoại.
– Chắc buồn ngủ rồi hả.
– Ừ…! – tôi nói và giả vờ ngáp.
– Vậy thôi, ngủ đi…ngủ ngon nha!
– Em ngủ ngon, bye!
Cuộc điện thoại kết thúc, tôi vẫn đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài đường. Không gian yên tĩnh, xa xa có ánh sáng của chiếc máy bay nào đó đang chuẩn bị hạ cánh, tiếng người bán bánh giò vang lên trong con hẻm. Một chiếc xe máy rồ ga lướt qua.


Quỳnh Chi đã đứng trước mặt, nàng vòng tay ôm lấy tôi. Tôi nghe hơi ấm lan khắp cơ thể mình. Nàng nhón chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ môi tôi. Tôi hững hờ, không phản ứng.
– Tiểu Vy là ai vậy anh? – Quỳnh Chi tựa đầu vào ngực tôi, khẽ hỏi.
“Bụp”- ánh sáng từ chiếc đèn huỳnh quang bất ngờ làm tôi loá mắt. Tôi đặt tay lên 2 vai Quỳnh Chi khẽ đẩy nàng ra.
– Là bạn của anh thôi…có điện rồi, anh về nhé! – tôi nói rồi lấy chiếc đồ hồ đeo vào, đi ra phía cửa.
– Anh…ở lại với em! – nàng cầm lấy tay tôi từ phía sau.
– Em nghỉ sớm đi – tôi khẽ cười với nàng.


Quỳnh Chi mở cửa, nàng và tôi đi xuống cầu thang một cách lặng lẽ, tôi nhìn lên đồng hồ đã hơn 11h. Nàng mở cổng, nhìn tôi đầy lưu luyến.
– Anh về nhé, em ngủ ngon!
– Anh đi đường cẩn thận.


Tôi cười và vẫy tay chào nàng. Xe tôi chạy ra gần hết hẻm thì một chiếc xe máy cua vào, xuýt nữa là đụng nhau. Trong ánh đèn, tôi lờ mờ nhìn thấy thấy một khuôn mặt trông quen quen, nhưng không nhớ ra. Người đối diện cũng ngạc nhiên, anh ta quay đầu lại nhìn. Tôi không để tâm, nên cho xe chạy qua nhanh.


Con đường về nhà sao mà thật dài, trong đầu tôi hình ảnh Tiểu Quỳnh trong giấc mơ lại hiện lên, cái ôm của Quỳnh Chi, tiếng cười của Phương Vy. Ôi…thật nhức đầu làm sao!


CHƯƠNG 19: OAN GIA NGÕ HẸP


Thật là khó ngủ, đầu óc tôi nặng nề trong dòng suy nghĩ miên man. Tình cảm vừa chớm nở với Tiểu Quỳnh đã bị dội một gáo nước lạnh, tê tái. Hình ảnh nàng nhè nhàng, thướt tha trong chiếc váy hakama, nụ cười, ánh mắt và giấc mơ bên nàng, vậy là hết rồi ư?


“Quỳnh Chi…bấy lâu em vẫn yêu tôi, sao bây giờ mới nói ra chứ…? Em từ chối tôi…và rồi nhận ra là yêu sao?…Em không dám đối diện với tôi, chịu đựng sự dày vò, cô đơn và cảm giác tội lỗi…Em có biết trong khoảng thời gian ấy tôi cũng đã đau đớn thế nào?”- tôi tự hỏi lòng. Đêm nay, tôi từ chối Quỳnh Chi, có phải là quá tàn nhẫn không? Nhưng phải làm sao đây, tôi không thể cho nàng tình yêu khi trái tim đang thổn thức vì 1 người con gái khác.


Nhắm mắt lại, tôi cố xóa đi hình ảnh 2 người ấy, dìm dòng suy nghĩ trong khoảng đen vô tận, tôi không muốn nghĩ gì nữa, không muốn nhớ về điều gì nữa…hãy để tôi yên.


“Tinh…tinh” – có tin nhắn của thằng Ngọc – “Mai 7h sân A2, đá banh nha mày!”


Chủ nhật, tôi cố bò dậy lúc 6h30, tìm mọi ngóc ngách để lôi ra đôi giày. Vậy là tôi đi muộn, buổi sáng nếu đá banh thì tôi thường không ăn gì, chỉ uống một lon redbull và hôm nay cũng vậy. Đợi tôi uống xong lon nước, thằng Ngọc thở dốc ra hiệu vào thay cho nó. Tôi chỉ đá ở tuyến dưới, mấy lần lóng ngóng để mất bóng, xuýt nữa là ôm hận. Không có tâm trạng, tôi chạy một lát là gọi Ngọc vào thay.


Hết trận, cả hội kéo nhau ra quán nước. Ngọc lấy tay vuốt mồ hôi, nhất ly nước và nốc “ực ực”, nó quay sang hỏi tôi.


- Sao trông mày buồn buồn vậy Minh?
– Không sao đâu…tao hay vậy đấy! – tôi cười.
– Mày không qua được mắt tao đâu, có chuyện gì kể nghe coi! – nó nhìn tôi hoài nghi....

Tags: gia nhu dung yeugia nhu dung yeu
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Thử Yêu Côn Đồ
» Hotgirls Siêu Quậy
1234...242526»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON