Cô giáo ngồi cạnh tôi, khúc khích cười mỗi khi tôi bị bọn trẻ “tra tấn” mà chẳng động lòng thương xót, xung quanh là mấy đứa nhỏ tíu tít cười đùa, nhìn chúng tôi như một gia đình vậy.
“Thế rồi bảy chú dê con vội vàng chạy đi khuân đá về, tha được bao nhiêu chúng nhét hết vào bụng sói. Rồi dê mẹ khâu bụng sói lại nhanh đến nỗi sói không hề hay biết và cũng không thèm cựa mình.
Sau khi ngủ đã đẫy giấc, sói thức dậy. Nó khát khô cả cổ vì đá đầy trong bụng, nó định ra suối uống nước. Nó vừa nhổm dậy, mới nhúc nhích định đi thì đá trong bụng đè lăn lên nhau nghe lạo xạo. Lúc đó sói kêu lên: ” – Cô giáo Vy quay ra kéo tai sói của tôi. Mấy đứa nhỏ lại cười lăn cười bò.
“Cái gì lộn xộn, lạo xạo
Chạy trong bụng ta thế này?
Ta tưởng sáu chú dê non,
Sao lại chỉ có đá hòn nằm trong?”
Tôi giả vờ đau đớn, nằm lăn ra ngay trên đùi cô giáo Vy, lúc lắc cái đầu sói, em ấy cười và nhìn tôi bằng ánh mắt âu yếm.
“Khi nó tới được bên bờ suối cúi xuống định uống thì bị đá nặng kéo ngã nhào xuống nước và nó chết đuối không kịp kêu một lời.
Bảy chú dê con thấy vậy chạy tới reo ầm lên: “Chó sói chết rồi, chó sói chết rồi!” và cùng mẹ sung sướng nhảy múa tung tăng bên bờ suối.”
“A…cứu ta…cứu ta…cứu ta với” – tôi quơ cánh tay, lúc lắc cái đầu sói.
- Ấy… con sói chết không kêu một lời mà! – cô giáo Vy kéo tai tôi.
– Ủa vậy hả…Quên…ha ha! – tôi cười, bọn trẻ cũng cười, chúng nhào lên cưỡi “con sói”
– Tha cho ta… – tôi la lên!
– Hi… – Phương Vy cười.
– Nhông nhông…bò đi sói! – một cô bé nhảy lên lưng tôi.
– Nhông nhông nào – tôi vui vẻ làm con ngựa chở cô bé đi một vòng, mấy đứa nhỏ khác chạy theo đòi đến lượt chúng. Mệt quá tôi nằm lăn ra, cởi cái đầu sói ra, mồ hôi lấm tấm, mà lòng thấy vui sướng vô cùng.
Phương Vy mang chiếc khăn ướt đến lăn cho tôi.
– Vất vả cho “con sói” rồi…hi – em ấy khúc khích cười, nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán tôi.
Một thằng nhóc chạy đến giành cái đầu sói, một cô bé khác lại ngồi cạnh chúng tôi, đôi mắt đăm chiêu.
– Mẹ nhỏ ơi…bữa sau nhớ mang ba nhỏ tới chơi với tụi con nữa nhen? – cô bé nói bằng chất giọng hồn hiên và trong veo.
– Ừ mẹ nhớ rồi… – Phương Vy thẹn thùng, đôi má em ấy chợt hồng.
– Ở nhà ba hay chơi nhông nhông với con lắm… – cô bé cười, véo vào má tôi rồi lững thững chạy đi.
– Ui da…nhóc con này! – tôi xoa xoa cái má.
– Hi…nhìn bộ dạng ba nhỏ kìa! – Phương Vy nhìn tôi âu yếm.
Bên ngoài cửa phòng, có mấy cô giáo trẻ khác cười khúc khích nhìn 2 chúng tôi, hình như họ đứng từ lúc nãy, sau lưng họ, mấy đứa nhỏ lớp khác đã đeo ba lô trên vai cũng thò đầu vào xem, chắc đến giờ tan trường rồi. Tôi ngượng ngùng bò dậy.
– Cởi giúp anh bộ đồ nào!
– Để em! – Phương Vy vòng tay cởi giúp tôi.
Cởi xong, cô giáo Vy gấp bộ đồ và lấy cái đầu con sói để vào góc phòng, vẫy tay tập trung mấy đứa nhỏ.
– Các con xếp hàng lại nào! – Vy vừa nói xong, mấy đứa nhóc đã xếp thành 2 hàng. Tôi đứng ra gần cửa, một cô giáo trẻ cười hỏi.
– Bạn là bạn trai của Vy à?
– À…không, chỉ là bạn thôi! – tôi gãi đầu.
– Hi…trong trường lớp của Vy là vui nhất đấy.
Mấy đứa nhỏ lon ton chạy đến tủ lấy ba lô của chúng, rồi lế phép khoang tay chào cô giáo, bên ngoài đã có mấy vị phụ huynh đứng đợi. Một nhóc chạy qua tôi, quay lại cười.
– Chào chú sói nhé – nó vẫy tay. Tôi cũng cười và vẫy tay chào nó.
– Mình về thôi, hôm nay vất vả thật đấy – Phương Vy khẽ cười, nụ cười hạnh phúc.
– Em là bà mẹ đông con nhất thế giới đấy – tôi trêu.
– Thích chứ sao! – lún đồng tiền của em ấy xinh quá thể.
Tôi dắt xe ra cổng trường và đợi Phương Vy. Em ấy đang nói chuyện vui vẻ với mấy vị phụ huynh. Không khí buổi tan trường thật nhộn nhịp. Phương Vy dắt xe ra.
– Mình về thôi anh.
– Ừ…!
Nắng chiều
đã nhạt hẳn, con gió mát thổi trên con đường rộng, hàng cây xôn xao cành lá, vài chiếc lá bay xuống nền đường. Hai chiếc xe máy của tôi và Phương Vy sóng đôi, vạt áo dài màu hồng nhạt bay bay.
CHƯƠNG 21: TRẮNG XÓA.
Có điện thoại của thằng Nhân:
- Alo…!
- Có chuyện này định hỏi mày nè?
- Nói đi!
- Hôm qua tao thấy Tiểu Vy và Quỳnh Chi coi bộ không ưa nhau thì phải, hai người họ biết nhau từ trước à?
- Sao hỏi tao…tao có biết gì đâu?
- Tại tao thấy hai người họ nhìn mày tình tứ lắm!
- Đ*ch…tình cái đầu mày…đoán bậy bạ, chắc tính cách không hợp nhau thôi.
- Ừ…hy vọng mày đúng, sau này phải giữ 2 người họ xa nhau 1 chút cho an toàn.
- Thế thì tốt, đỡ mệt óc!
- Mà này, Tiểu Vy thích mày phải không?
- Em ấy thích tao hay không, sao tao biết, mày hỏi kỳ nhỉ!
- Dở quá…có thế mà không biết, tao với Huyền nhìn là thấy ngay. Tao nói trước, em tao mà khóc vì mày thì liệu hồn với anh. – Nhân gằng giọng hăm dọa.
- Ơ…cái thằng này…tao…!
- Bye! – chưa nói hết câu, nó đã cúp máy
Đúng là toàn chuyện gì đâu, đã mệt mỏi vì các tiểu thư 2 hôm nay rồi, giờ còn bị thằng bạn thân nó hăm nữa. Tôi điên tiết mở rap lên nghe, áp chiếc headphone vào tai, bài “Not Afraid” của Eminem.
“Yeah, It’s been a ride…
I guess I had to go to that place to get to this one
Now some of you might still be in that place
If you’re trying to get out, just follow me
I’ll get you there
…
I’m not afraid to take a stand
Everybody come take my hand
We’ll walk this road together, through the storm
Whatever weather, cold or warm
Just let you know that, you’re not alone
Holla if you feel that you’ve been down the same road”
Có điện thoại nhưng tôi không nghe thấy, đợi đến khi chiếc điện thoại di chuyển “e ..e” trên mặt bàn thì tôi mới cầm lên, tháo headphone.
- Alo…Quỳnh Chi.
- Anh…có bận gì không? – giọng Quỳnh Chi nhỏ nhẹ.
- À không, em nói đi!
- Nói chuyện với em một lát nhé!
- Được mà, anh cũng đang muốn nói chuyện với ai đó nè!
- Em…
- Anh… – chúng tôi cùng lên tiếng.
- …!
- Em nói trước đi!
- Cho em xin lỗi chuyện hôm qua nhé!
- Chuyện gì cơ?
- Chuyện em và Tiểu Vy ấy, em có hơi quá, đáng lẽ không nên cãi với cô ấy.
- Tính Phương Vy cũng hơi bướng bỉnh, từ nhỏ được bọn anh nuông chiều nên có đôi khi hơi trẻ con, em đừng giận. – tôi chậm rãi
- Có giận gì đâu…em thấy cô ấy dễ thương mà! – Quỳnh Chi cười.
- Nhưng thương không dễ đâu em!
- Thế anh thì thế nào?
- Anh…anh chỉ xem Phương Vy như em gái thôi.
- Nhưng nếu cô ấy thích anh thì sao?
- Hì…không có đâu, nếu có thì cũng như em gái quý mến anh trai thôi… – tôi cười.
- Em đang hỏi là nếu cố ấy yêu anh kìa!
- Anh…anh không biết, cái đó anh chưa nghĩ đến!
- Tình cảm con gái sâu nặng lắm, nếu yêu thì sẽ yêu hết mình…em ước gì mình được như Tiểu Vy. Hôm qua thấy cô ấy ôm anh là em hiểu rồi.
- Chắc Phương Vy giận em nên làm thế thôi, cả đoạn đường có dám ôm anh đâu.
- Mệt anh quá, nói thế mà không hiểu…đó gọi là ghen!
- Uầy…rắc rối quá, em tha cho anh đi…!
- Hi hi…ai bảo anh đào hoa cho lắm!
- Anh mà có số đào hoa thì chẳng phải ế như bây giờ…”lắm mối…tối nằm không em ơi”.
- …!
- …! – một khoảng lặng giữa chúng tôi.
- Anh…!
- Em…!
- Anh nói trước đi
- Mấy con cá vẫn khỏe chứ?
- Hi…em chăm kĩ lắm, chúng nó đang béo lên kìa!
- Cho ăn vừa thôi…cá háu ăn lắm, không tốt đâu!
- Ủa vậy hả…!
- Ha ha…có em nên ăn nhiều vào ấy, dạo này gầy đi đó!
- Hứ…ăn để mập như heo à, em mà ế là tại anh đó!
- Ơ…có cái lý đó à!
- Anh có thích mấy cô mập không?
- Thích chứ, miễn là chưa lăn được…ha ha!
- Chọc em hả!
- …!
- …! – một khoảng lặng khác.
- Thôi em ngủ sớm đi, mai còn lên trường!
- Anh ngủ ngon nhé, bye!
- Ngủ ngon!
Gác tay lên trán, tôi cố hình dung xem Quỳnh Chi mà mập ú thì sẽ trông thế nào! Ha ha…nghĩ mà buồn cười quá. Lại có điện thoại, lần này là Phương Vy.
- Ba nhỏ ngủ chưa? – có tiếng cười khúc khích bên kia.
- Giờ này không ngủ còn gọi phá làng phá xóm?
- Hứ…em chỉ phá anh thôi…Hi!
- Gọi anh có chuyện gì không? – tôi thở dài.
- Phải có chuyện gì mới gọi được sao?
- Sao cũng được…gọi thoải mái, đau có tốn tiền của anh đâu…ha ha – tôi cười.
- Em định hỏi anh xem, cuối tháng này rảnh không?
- Chi vậy…rảnh thì có rảnh, nhưng phải lý do chính đáng đó nha, nói đi!
- Em định tổ chức cho bọn trẻ đi thảo cầm viên, nhưng lớp hơi đông nên muốn anh giúp em trông bọn trẻ!
- Anh trở thành người trông trẻ từ khi nào vậy…! – tôi cười.
- Hi…hôm nay bé Mai coi bộ thích anh lắm đó, còn gọi anh là ba nhỏ nữa, em nghĩ anh sinh ra là để trông trẻ đó nha! – Phương Vy khúc khích cười.
- Mà sao nó lại gọi em là mẹ nhỏ thế?
- Không biết nữa, từ khi nhận lớp nó vẫn gọi em vậy đấy…thành thói quen rồi…Hi!
- Vậy là anh đồng ý đi nhé?
- Đồng ý gì?
- Dẫn bọn trẻ đi thảo cầm viên ấy!
- À…Ừ…để xem thế nào đã!
- Vậy là coi như đồng ý, hi, ba nhỏ ngủ ngon, bye!
- Ơ…cái con bé này… – tôi chưa nói hết câu thì Phương Vy đã cúp máy, chẳng kịp cho tôi từ chối.
“Thôi đi chung với lũ nhóc cũng vui…mà một mình em ấy trông cả lớp cũng cực thật, mình đi vậy” – tôi nghĩ thầm và hình dung ra khuôn mặt bụ bẫm của những đứa nhỏ, lòng dâng tràn một niềm vui.
Tối thứ 3, tôi lại đến lớp Aikido. Nhưng tôi chẳng thấy vui vẻ như mọi ngày. Nguyên nhân thì đã rõ, Tiểu Quỳnh có bạn trai, tôi trở thành kẻ chiến bại, ngậm ngùi cay đắng. Bây giờ chỉ quyết tâm luyện võ để trả lại cho tên Long kia nỗi nhục này.
Tiểu Quỳnh lúc nào cũng xinh, nụ cười tỏa nắng, dù cố tránh đi nhưng vẫn không ngăn được lòng mà quay ra liếc nàng mấy cái. Có lần Tiểu Quỳnh nhìn tôi cười, nhưng tôi giả lơ, không phản ứng, trông nàng ngạc nhiên “như muốn hỏi chuyện gì vậy?”. Tên Long vẫn chăm chú quan sát tôi, làm tôi thấy “ngứa ngứa”.
Có lần Tiểu Quỳnh đi ngang qua, nàng gọi tôi.
- Minh !
- Sao…? – tôi đáp cộc lốc.
- Minh tập sai rồi nè! – nàng cười.
- Nâng cánh tay một chút…đó…lúc di chuyển thì tenkan 90 độ!
- Em cũng thấy anh tập sai – Thảo lên tiếng.
- Vậy phải không, tôi cầm tay Thảo và di chuyển chân. – tôi không nhìn Tiểu Quỳnh.
- Vẫn sai… – Tiểu Quỳnh nói.
- Anh làm lại đi – Thảo.
- Dẹp…không tập nữa! – tôi đẩy tay Thảo ra, đi về phía góc thảm ngồi.
- …! – Tiểu Quỳnh cắn môi, ánh mắt nàng nhìn theo tôi đầy ngạc nhiên.
- Anh sao thế! – Thảo gọi theo.
- …! – Tiểu Quỳnh nhìn tôi, nhưng tôi không đáp lại, nàng buồn bã về góc sân ngồi một mình.
- Hôm nay anh bệnh à… – Thảo lấy tay sờ vào trán tôi.
...