– tôi khẽ cười
Quỳnh Chi vẫy tay chào Nhân và Phương Vy, tôi hướng mắt theo đến khi nàng đi ra đến cửa, nàng quay lại khẽ cười, ánh mắt dịu dàng. Phương Vy vuốt mái tóc tôi.
– Anh thấy còn đau không?
– Hơi ê một chút thôi…không sao!
– Vậy em về nhé…có gì gọi em!
– Anh biết rồi, có em ở đây nó lại lười không thèm xuất viện nữa…há há!- Nhân cười, nhìn đểu ra mặt.
– Ế cái thằng!…thế em về cẩn thận. – tôi cười vẫy tay chào, P.Vy đi ra đến cửa ngoái đầu lại nhìn tôi lần nữa, đôi mắt long lanh như muốn nói gì đó.
– Quỳnh Chi thích mày từ lúc nào vậy?
– Hả… – tôi giật mình bởi câu hỏi của nó.
– Kể đi…! – Nhân nhíu mày.
– Chuyện dài lắm…tao không muốn dấu nhưng để lúc thích hợp tao sẽ kể.
– Ừm…mày làm sao thì làm, 2 người họ cùng thích mày thì kiểu gì cũng có người đau khổ.
– Sao mày biết Phương Vy thích tao…mà thôi…giờ tao cũng chẳng biết phải làm sao nữa.
– Cứ làm theo con tim mày ấy!- Nhân khẽ cười.
– Yêu rồi…kinh nghiệm gớm nhỉ
– He he…cần tư vấn thì cứ nói anh.
– Chưa biết…để coi, có khi mày cần tư vấn trước cũng nên – tôi cười.
– Thôi, dậy đi chụp CT…đi nổi không?
– Đi được…bây giờ tỉnh táo rồi.
Tôi cùng Nhân chụp CT xong thì ra ghế đá ngồi, đợi lấy ảnh chụp, 9h bệnh viện khá đông. Mùi thuốc tây, sự ngột ngạt, những chiếc xe đẩy với bệnh nhân được băng bó khắp người làm tôi hơi choáng, đôi lúc muốn buồn nôn. Nhân nghe điện thoại.
– Ừ…ở trước phòng chụp CT nè.
– Ngọc phải không?- tôi hỏi.
– Ừ…nó qua phòng nhưng không thấy.
Ngọc lại ngồi cạnh chúng tôi, mặt nó lấm tấm mồ hôi.
– Đ*ch…cái bệnh viện đông dã man, xếp hàng để xe cả buổi – nó lấy tay vuốt mồ hôi.
– Nước không? – tôi cười đưa chai nước cho nó.
– Không sao chứ? – Ngọc hỏi và cầm lấy chai nước.
– Ừ…vẫn ổn.
– Kiểm tra hàng họ còn sài được không? – Ngọc bơm đểu.
– Ngon lành hơn mày là cái chắc.
– Tốt…vậy là ổn thiệt. ..ha ha!
– Mà hỏi nè…mày bị té xe thiệt à? – Nhân hỏi.
– …! – tôi nhìn nó thắc mắc.
– Mày chạy xe cứng lắm mà, thằng nào ủi vô à? – Ngọc hỏi.
– Vậy Quỳnh nói tao té xe à? – Tôi hỏi Nhân.
– Ừ…thì lúc tối đang lo xốt vó, em ấy chỉ nói mày bị té xe, tao cũng không hỏi kỹ nguyên nhân, nhưng sáng ra thấy vai mày có vết bầm lạ nên tao nghi. – Nhân.
– Ừm…không phải té, mà là bị thằng nào chơi bẩn. – tôi chậm rãi.
– Thế là sao… – Ngọc kêu lên.
Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện theo trí nhớ của mình cho 2 đứa nó. Thằng Nhân nắm chặt tay.
– Mày nghi đứa nào không?
– Không…gần đây tao không đụng chạm đứa nào cả.
– Vậy thì lạ thiệt…kiểu đánh xong rồi bỏ chạy của bọn trẻ trâu thì nhất định là mày đụng chạm đến tụi nó. – Ngọc phân tích.
– Cố nhớ xem!- Nhân.
Tôi cố hình dung ra những sự kiện mấy tháng qua, cả trước tết nhưng vẫn không thấy dấu hiệu gì. Ở trường thì không rồi, ở lớp võ…có tên Long.
– Có một thằng!
– Thằng nào? – Ngọc hỏi.
– Mày còn nhớ cái em ở lớp võ mà tao nói không? – tôi nói.
– Ừ…! – Ngọc.
– Là Quỳnh đấy- tôi quay Nhân.
– Là em tối qua hả? – Nhân ngạc nhiên.
– Ừm…tên bạn trai em ấy có lần trong lớp đã giằng mặt tao.
– Có phải tên tóc đầu đinh nhìn như giang hồ không? – Nhân hỏi.
– Sao mày biết? – tôi ngạc nhiên.
– Đêm qua nó đưa mày vào bệnh viện mà, cả 2 người họ ở lại với mày đến khi tao đến.
– Vậy chắc không phải nó – tôi hụt hẫng.
– Không…là nó đấy – Ngọc nói. Tôi và Nhân cùng quay qua nhìn nó.
– Sao mày nói vậy? – Nhân hỏi.
– Có phải mày đã tán tỉnh em Quỳnh của nó đúng không?
– Tán tỉnh thì chưa…tao có tặng hoa…nhưng không có đề tên, làm sao nó biết? – tôi hơi lúng túng.
– Mày ngu quá, nó là bạn trai con nhỏ đó thì kiểu gì con nhỏ không kể nó nghe hết, nó giằng mặt mày, tất nhiên nó biết mày có ý tán tỉnh em nó. Chính nó chứ còn ai. – Ngọc nói bằng giọng tức tối.
– Nhưng nó giúp tao tối qua mà. – tôi nghi hoặc.
– Đó gọi là tạo chứng cứ ngoại phạm. Nó cho người chơi mày, sau đó đưa mày vô bệnh viên thì không ai nghi ngờ chính nó là thủ phạm…quá thông minh…quá độc. – Ngọc gằng giọng.
– Cũng có lý…nhưng không có bằng chứng không thể kết luận ngay được.- Nhân.
– Ừ…đó mới chỉ là suy luận…phải có bằng chứng vì dù gì nó cũng là ân nhân của tao, không thể tùy tiện gán cho nó cái tội đó được.
– Đó là nhiệm vụ của mày…mày học chung lớp võ với nó, có cơ hội thì tìm bằng chứng xem.
– Khó nhai đấy!- tôi bóp chặt tay.
– Tạm thời không nên rút dây động rừng, tránh xa em Quỳnh của nó ra kẻo nó súc lần nữa thì khổ, mày cứ giả bộ không biết gì…nhân cơ hội nó giúp mày thì tiếp cận “cảm ơn” rồi tìm sơ hở của nó. Khi nào chứng cứ chắc ăn rồi thì alo bọn tao…xử đẹp nó. – Ngọc giảng giải.
– Nói thì dễ…nếu nó đề phòng thì không dễ để lấy chứng cứ đâu. Theo tao tránh xa em Quỳnh ra cho yên thân. – Nhân.
– Ừ… – Tôi thở dài.
– Chịu thế sao được – Ngọc lớn tiếng.
Có điện thoại, tôi nhìn lên màn hình, một số lạ.
– Alo…ai vậy ạ?
– là Quỳnh nè! – một giọng nói trong trẻo.
– Quỳnh… – tôi làm dấu để thằng Ngọc và Nhân im lặng
– Quỳnh mới đến bệnh viện thăm Minh…nhưng Minh không có ở phòng.
– Minh đang ở trước phòng chụp CT.
– Ừm…đợi một chút Quỳnh qua.
Tiểu Quỳnh trong bộ váy trắng, mái tóc ngắn ngang vai, xinh đẹp và thướt tha, khuôn mặt được trang điểm nhẹ tiến về phía chúng tôi. Cả Nhân và Ngọc đều há hốc mồm.
– Minh! – Quỳnh khẽ cười. Tôi cũng cười chào nàng.
– Hi…Chào Quỳnh – Nhân và Ngọc đồng thanh.
– Hi… – Quỳnh tủm tỉm nhìn hai thằng đang đực mặt ra.
– Quỳnh ngồi đi – Nhân và Ngọc đứng dậy – tao đi lấy ảnh chụp, hai người nói chuyện đi.
– Bye Quỳnh. – Ngọc tươi cười. Quỳnh vẫy tay chào họ.
Quỳnh ngồi xuống cạnh tôi, đôi tay nhỏ vén mái tóc, cơn gió nhẹ khẽ lay mái tóc hung nâu, nàng đan tay trên đùi, thẹn thùng, đôi má chợt ửng hồng.
– Minh nhìn gì vậy!
– À…Minh xin lỗi – tôi bối rối.
– Minh thấy trong người sao rồi?
– Đầu còn hơi ê, nhưng nói chung là không sao!
– Đêm qua làm mọi người lo quá…sợ là Minh có chuyện.
– Minh cao số lắm. – tôi cười.
– Không sao là tốt rồi. – Nàng khẽ cười.
– Thật lòng cảm ơn Quỳnh, may lúc đó có Quỳnh nếu không thì…
– Ấy…đừng nói gở… – Quỳnh lấy ngón tay chặn môi tôi, “sao mà giống Phương Vy thế nhỉ” – tôi nghĩ thầm.
– Hôm qua, may có anh Long giúp chứ Quỳnh có làm được gì đâu.
“Lại là tên Long, nếu những gì Ngọc nói là đúng thì với tên đạo đức giả ấy, thù này nhất định phải trả” – tôi nắm chặt tay.
– Ừm…nhất định phải cảm ơn Long nữa – tôi giả vờ cười.
– Khi nào đi học, Minh cảm ơn cũng được, anh ấy đi làm nên bận lắm.
– Hôm qua, sao Quỳnh biết mà gọi cho bạn Minh?
– Minh xem trong nhật ký điện thoại của Minh, mình gọi cho 3 người Minh mới gọi gần đây.
– Thông minh thật.
– Có gì đâu…! – nàng khẽ cười.
– Hôm qua Quỳnh khóc phải không? – tôi nói nhỏ.
– A…cái này…đâu có…sao Quỳnh phải khóc? – nàng bối rối.
– Hi…không có thì thôi, sao mà bối rối vậy.- tôi khẽ cười.
– Ai bối rối chứ…đã nói là không có khóc mà.- nàng cúi mặt quay đi.
– Tại tối qua lúc nửa tỉnh nửa mơ, Minh nghe có người khóc.
– Bệnh viện nhiều người như vậy chắc Minh nghe nhầm rồi. – nàng vén tóc, đan tay trên chiếc váy trắng.
– Cảm ơn Quỳnh đã lo lắng cho Minh. – tôi chậm rãi.
– Minh cảm ơn lần thứ 2 rồi…Quỳnh nhận không hết đâu. – nàng cắn môi.
– Cái này khác. – tôi khẽ cười.
– Khác…sao mà khác.
– Khác vì một tình cảm khác.
– Tình cảm của ai khác?
– Của người lo lắng.
– Hi…sao biết khác?
– Vì thấy khang khác…Hì.- tôi gãi đầu.
– Thôi…khác…khác hoài…có Minh khác thì có. – nàng khúc khích cười.
– Minh khác chỗ nào? – tôi bối rối.
– Kia…kìa – Tiểu Quỳnh chỉ lên mái tóc của tôi.
– Ừ…không biết khi nào lành, thế này kì chết.
– Con trai mà, vài hôm tóc lại mọc ra thôi.
– Ừ…!
– …!
– …!
Ngồi giữa khuôn viên bệnh viện, tôi và Tiểu Quỳnh yên lặng, con gió nhẹ khẽ đưa những bông hoa mới nở, vài chiếc lá bay xuống và rơi trên thảm cỏ xanh, một chú chim nhỏ nhảy nhót trên sân nhặt một mẩu bánh mì, tôi thấy lòng thoải mái hơn nhiều, quay sang Tiểu Quỳnh, tôi cố hình dung ra khuôn mặt xinh đẹp kia khi khóc sẽ như thế nào, chắc là xấu lắm…thôi tôi không muốn nàng khóc đâu, sẽ không để nàng khóc, nàng nên cười, vậy sẽ xinh hơn. Cứ như bây giờ mới đẹp biết bao....