watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 19:56,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 7070

Giá Như Dừng Yêu


» Đăng lúc: 12/03/15 07:06:01
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

- Em làm gì vậy, anh không thích tập thôi!


- Sao mà không thích? – Thảo hỏi dồn.


- Mệt quá…để anh yên! – tôi quát, Thảo im lặng làm mặt giận bỏ đi.


Tôi đang giận ư? Giận vì điều gì? Là ghen sao…? Tiểu Quỳnh có bạn trai, tôi đâu có quyền cản. Tôi đáng ra không nên xử sự như thế, Tiểu Quỳnh xem tôi là bạn, nàng chắc là buồn lắm. Tôi có nên xin lỗi không? Nhưng cứ thấy mặt tên Long là tôi nổi điên, sao nàng có thể yêu người như vậy chứ? Tốt nhất là tránh xa một chút, chứ có ngày hắn giằng mặt thì khổ. Cái của người ta thì không nên giành lấy!


Đến cuối buổi, tôi chẳng tập gì thêm. Thảo thì giận tôi luôn.


- Cho anh xin lỗi nha!- tôi nói với Thảo.


- Em không có lỗi, anh đi xin người khác đi! – nó quay mặt đi.


- He he…ăn kem không? Anh mời! – tôi cười cầu tài.


- Em không phải con nít!


- Truyện tranh nhé…em bảo thích truyện mà! – tôi vui vẻ nựng nó.


- Không thích!


- Haziii..vậy thôi!


- …!


- …!


- Mua cho em ba cuốn đó! – nó cười.


- Ha ha…ok!


Tôi đi ra xe, lòng vui lên 1 chút vì giảng hòa với Thảo. Long và Tiểu Quỳnh đi chung xe, họ dừng lại trước cổng và nói gì đó. Tôi cho xe chạy qua, Tiểu Quỳnh và Long nhìn theo.


Xe vừa ra khỏi cổng, cua phải, tôi chạy xe chầm chậm, với tay lấy chiếc mũ bảo hiểm định đội lên thì bỗng “vút” một thứ gì đó xé gió đập vào vai tôi đau khủng khiếp. Một chiếc xe máy chạy qua, tên ngồi sau co chân đạp mạnh vào xe tôi, không kịp phản ứng gì, chiếc xe ngã xuống lề đường, chiếc mũ bảo hiểm văng ra xa. May thay lúc ngã xuống, theo phản xạ học được từ aikido, tay phải tôi đập xuống nền đường trước nên giảm được chút ít, nhưng đầu tôi vẫn đập mạnh xuống đường, chiếc xe đè lên chân phải, tôi thấy chiếc xe máy kia chạy đi thật nhanh, cái mũ bảo hiểm nằm lăn lóc.


Đầu đau nhói, hơi thở yếu dần, có tiếng ai đó la lớn, nhưng không nghe rõ, tiếng xe máy cũng im lặng dần, ánh đèn đường bỗng sáng bừng, trước mắt tôi là một màu trắng xóa.


- “ba ơi, dậy đi…dậy chơi nhông nhông với con!”


- “ba ơi…mẹ gọi kìa, dậy đi ba!”


CHƯƠNG 22: HẠNH PHÚC CỦA MỘT NGƯỜI BỆNH.


Có ai đó đang gọi tôi. Cố mở mắt nhưng không được, có tiếng nghe rất lạ như là bánh xe lăn đi, có tiếng khóc. Đó là những điều cuối cùng tôi có thể nhớ, rơi vào một khoảng đen vô tận, tôi không thấy gì cả, không nghe thấy gì nữa, không thể suy nghĩ…im lặng…im lặng đến đáng sợ.
Có một mùi hương quen thuộc, cố mở mắt ra, ánh sáng làm tôi lóa mắt, rồi dịu dần, cánh cửa sổ đang mở, ánh sáng chiếu vào, chiếc rèm khẽ lay trong làn gió nhẹ. Ai đó đang nắm tay tôi, mái tóc con gái đen óng phủ xuống bàn tay, hương thơm nhè nhẹ thoảng đưa, tôi cố cử động vài ngón tay, cô gái khẽ cựa đầu rồi ngước lên nhìn tôi, một nụ cười vui sướng mếu máo đến tội nghiệp.
– Tiểu Vy, em nắm tay anh chi vậy? – tôi cố nở một nụ cười.
– Anh tỉnh rồi hả ?- Tiểu Vy nắm tay tôi áp vào má em ấy, đôi mắt thâm quần, đỏ heo như vừa khóc.
– Chứ em nghĩ ai đang nói chuyện với em, ma à? – tôi cười.
– Không được nói gở- Tiểu Vy lấy tay chặn môi tôi, ngón tay nhỏ, mềm mại.
– Anh đang ở đâu vậy?
– Còn ở đâu nữa…bệnh viện – em ấy ngồi dậy, kê chiếc gối cho tôi.
– Á…! – tôi khẽ rên.
– Có sao không, em xin lỗi! – Tiểu Vy cắn môi.
– Không sao…!
Bây giờ tôi mới tỉnh táo hơn, đầu đau ê ẩm, bả vai đau, tôi cựa mình, chân phải cũng đau. Sau cửa kính, vài cô ý ta đi ngang qua, mấy giường bên cạnh đều có người nằm, những bình dịch truyền treo lủng lẳng, phảng phất mùi thuốc tây, cạnh giường tôi là một cô gái trẻ, cô đang mặc chiếc áo bệnh nhân, chăm chú nhìn mẹ mình mở hộp cháo nóng, làn hơi bốc lên, tôi nghe bụng mình cồn cào. Vậy là tôi đang ở bệnh viện chứ không phải thiên đường. Tôi quay qua Tiểu Vy.
– Em đến khi nào vậy?
– 1h sáng, em và anh Nhân qua đây, lúc đó anh đang hôn mê.
– Vậy là cả đêm em ở bên anh à?
– Ừa…! – Tiểu Vy cầm bàn tay tôi, phụng nhịu.
– Nhân đâu rồi?
– Anh ấy và Quỳnh Chi ra ngoài mua vài đồ dùng cho anh rồi.
– Quỳnh Chi? – tôi bất ngờ
– Ừ…! – Tiểu Vy để bàn tay tôi xuống, với tay lên đầu giường lấy chai nước.
– Bị chút xíu cần gì nhiều người như vậy chứ! – tôi nở một nụ cười.
– Anh uống nước đi! – Tiểu Vy cẩn thận nâng đầu tôi lên, tôi ngồi dậy cũng hơi khó khăn vì bả vai còn đau lắm.
– Nhưng sao có cả Quỳnh Chi…? – tôi uống xong ngụm nước liền hỏi.
– Em không biết, lát nữa anh hỏi anh Nhân ấy… – Tiểu Vy vờ làm mặt dỗi.
– Tiểu Vy, có cái gì trên tóc em kìa – tôi với tay lên, em ấy hơi cúi đầu xuống, những sợi tóc mềm chạm vào tay, tôi gỡ một ít bông tây trắng phau dính trên tóc em ấy.
Tiểu Vy ngồi nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.
– Vậy là anh không sao rồi, em mừng quá, đêm qua làm người ta lo…hic! – đôi mắt em ấy ngấn lệ, một giọt khẽ rơi trên tay tôi.
– Đừng khóc, chả phải anh không sao rồi ư…ngoan nào đừng khóc – tôi khẽ cầm lấy tay Tiểu Vy, em ấy vẫn sụt sịt,
– Thiệt là…lớn rồi vẫn như con nít. – tôi cười lấy tay lau giọt lệ trên má Tiểu Vy, cô gái giường bên nhìn thấy, cô khẽ cười.
Bây giờ tôi mới nhận ra, nãy giờ mình gọi em ấy là Tiểu Vy, vậy mà em chẳng hề giận. Hay là không dám giận với người bệnh. Như một thói quen, Phương Vy trong tôi vẫn mãi là cô bé Tiểu Vy.
Thật hạnh phúc, sống ở thành phố 8 triệu người này, tôi không cô đơn, khi ốm đau vẫn có người ở bên chăm sóc, khóc vì mình. Nếu ai đó vì bạn mà khóc, đó chính là chân tình. Tôi nghe lòng ấm áp vô cùng.
Cánh cửa phòng mở ra, Nhân bước vào mang một bịch đồ, theo sau là Quỳnh Chi, trên tay nàng cầm chiếc hộp cháo màu xanh. Nhân bước đến giường tôi khẽ cười.
– Tỉnh rồi à, thấy khỏe chưa?
– Khỏe hơn rồi! – tôi cố cười.
– Anh… – Quỳnh Chi nhìn tôi dịu dàng, nàng đặt hộp cháo lên đầu giường.
– Em đến khi nào vậy?
– Lúc tối, bạn Quỳnh gọi em!
– Quỳnh? – Tôi ngạc nhiên quay sang Nhân.
– Ừ…may nhờ có em ấy. Tối qua tao đang ngủ thì em ấy gọi, tao lật đật chạy đi, ra đến cửa thì Tiểu Vy gọi báo chuyện của mày lần nữa, thế là tao qua chở Tiểu Vy đi luôn. Người đẹp trong quán café lần trước là bạn mày à? Cô Quỳnh ấy!
– À…ừ…bọn tao học chung lớp võ!
Quỳnh Chi không nói gì nàng mở chiếc hộp cháo. Phương Vy yên lặng quan sát.
– Anh ăn chút đi!
– Cảm ơn em! – tôi cố đẩy người đậy, Nhân đỡ lấy, đẩy tôi lên.
– Đánh răng không? – Nhân ngeo ngẩy chiếc bàn chải mới.
– Ừ…để anh đi vệ sinh đã – tôi khẽ cười với Quỳnh Chi.
– Từ từ…để tao – Nhân đỡ tôi vào phòng vệ sinh, những bước đi có phần nặng nhọc.
Giường bệnh gần cửa, một cậu trai chân bó bột treo lủng lẳng, anh ta nhìn về phía tôi trong khi người mẹ với nước da ngăm đen, đang gọt trái táo. Bây giờ tôi mới cảm giác được không khí nặng nề của phòng bệnh, mọi người đều trông mệt mỏi. Tôi thấy dễ chịu hơn khi ra ngoài, phòng vệ sinh cách phòng vài bước chân. Tôi rửa mặt nhìn mình trong gương, mái tóc bị cạo đi 1 mảng, thay vào đó là bông và 2 miếng băng dính dán vào. Vệ sinh xong tôi lại cà nhắc cùng thằng Nhân về lại phòng, Quỳnh Chi và Phương Vy vẫn ngồi cạnh giường, họ chẳng nói với nhau câu nào.
Phương Vy sửa gối cho tôi, Quỳnh Chi lấy trong bịch ra chiếc muỗng, nàng múc cháo và thổi, hơi bốc lên.
– Ăn từ từ thôi. – Quỳnh Chi múc từng muỗng cháo nhỏ đưa tôi.
– Để anh! – tôi ngượng ngập lấy tay bê hộp cháo, khẽ chạm vào mấy ngón tay Quỳnh Chi.
– Em ra ngoài một lát – Phương Vy đứng dậy, đi thẳng ra ngoài không thèm nhìn lại tôi.
– Con bé này…chắc nó muốn hít thở không khí ấy mà, nó ngồi trông mày cả đêm. – Nhân chậm rãi, Quỳnh Chi im lặng, nhìn ra ngoài của sổ, đôi mắt nàng cũng thâm quần. Tôi nghe lòng xôn xao.
– Cháo ngon lắm – tôi khen, Quỳnh Chi khẽ cười.
– Ngon thì lát nữa em mua thêm.
– Thôi, mua cơm đi…có bệnh gì đâu mà ăn cháo. – tôi xua tay.
– Đừng có nói cứng, mày rách da đầu, khâu 3 mũi đấy, bác sĩ dặn chút nữa đưa mày đi chụp CT để kiểm tra xem đầu có chấn thương gì nữa không. – Nhân.
– Chân tao có sao không?
– Không sao, chỉ xây xát chút thôi. Vai mày bị bầm, lo cho cái đầu thôi.
– Anh để anh ấy ăn đã…chút nữa nói! – Quỳnh Chi lay vai Nhân.
– Ừ ăn đi…! – Nhân.
Tôi cúi xuống múc mấy muỗng cháo, lòng bắt đầu hoang mang với bao câu hỏi. Không biết đầu mình có sao không? Thắng khốn nào đã gây nên chuyện này? Sao cả Phương Vy, Quỳnh Chi và Tiểu Quỳnh cùng ở đây? Rắc rối rồi! Không biết mấy vết thương có để lại sẹo không? Haziii…đúng là xuôi xẻo.
– Hai người nói chuyện đi, em ra ngoài chút. – Quỳnh Chi khẽ cười, nàng lặng lẽ ra ngoài. Tôi cười chào, đặt hộp cháo lên đầu giường, quay qua hỏi Nhân.
– Tối qua ai đưa tao đến bệnh viện vậy?
– Thì Quỳnh và bạn trai em ấy, tên gì nhỉ…lúc đó rối quá quên hỏi rồi.
– Quỳnh đâu?
– Khi mày cấp cứu xong, đưa về nằm ở đây, thấy ổn định rồi nên bạn trai chở em ấy về. Cô nàng lo lắng cho mày lắm.
– Ừm…cũng may là có Quỳnh.
Một cô ý tá bước vào phòng, trên tay cầm theo một tập ghi chú.
– Người nhà bệnh nhân Minh có đây không?
– Tôi đây! – Nhân lên tiếng.
– Anh đi làm thủ tục để bệnh nhân chụp CT nhé, chụp xong lấy kết quả rồi đưa bệnh nhân đến phòng này. – Cô y tá đưa cho Nhân mấy tờ giấy.
– Được rồi, cảm ơn cô! – Nhân
– Phiền mày rồi!
– Mày nằm đó, để tao gọi Tiểu Vy.
– Thôi được rồi, không cần đâu, cứ đi đi, tao không sao. – tôi xua tay.
Nhân ra ngoài, tôi nhìn ra cửa sổ, một tán cây trên cao lay xào xạc, ánh sáng xuyên qua chiếu vào giường tôi, tôi lấy tay che mắt, cô gái giường bên khẽ nói với mẹ mình.
– Mẹ ơi…kéo chiếc rèm lại đi. – người mẹ nhón chân kéo chiếc rèm.
– Cảm ơn cô! – tôi khẽ cười nhìn cô.
– Cháu bị thương ở đâu? – mẹ cô gái hỏi tôi bằng chất giọng người miền Tây.
– Ở đầu,vai và chân…nhưng không nghiệm trọng ạ!
– Bị ở đầu thì nên kiểm tra cho kỹ, mà sao lại bị vậy cháu.
– Bị té xe ạ.
– Bây giờ đường đông, chạy xe cho cẩn thận, con gái cô cũng bị tai nạn, tội nghiệp con bé – người mẹ dịu dàng nói, lấy tay vuốt tóc cô gái.
– Em có sao không? – tôi hỏi cô gái.
– Dạ không sao – cô gái khẽ cười kéo chiếc chăn quan bên để lộ cánh tay bị gãy được bó bột nằm bất động.
– …! – tôi nhìn ái ngại.
– Hi…cho em hỏi cái nhé, nếu anh không phiền – cô gái nói bằng chất giọng lanh lảnh dễ thương.
– Em nói đi!
– Hôm qua cô gái chăm sóc anh là bạn gái anh à?
– Em muốn nói ai, 2 bạn lúc nãy à?
– Không cô khác kìa, em thấy cô ấy cầm tay anh, gọi tên anh mãi!
– Ý em là… – tôi dừng lại nhớ đến Tiểu Quỳnh.
– Chắc là bạn gái anh phải không?
– À…không, cô ấy chỉ là bạn thôi. – tôi khẽ cười.
– Vậy thì lạ quá, nhìn cô ấy lo cho anh lắm…em cứ nghĩ 2 người là người yêu.
– Hì…!
– Cô ấy đâu, em không thấy nhỉ?
– À…cô ấy về rồi.
– Anh có phước thiệt, được mấy cô xinh đẹp chăm sóc, chắc chẳng mấy chốc mà khỏe ngay. – cô gái tủm tỉm cười.
– Em cũng chóng khỏe nhé!
Vửa lúc ấy, Phương Vy đi vào phòng mang theo bịch cam, vui vẻ ngồi xuống bên giường, Em ấy dùng những ngón tay nhỏ loay hoay cố bóc vỏ cam.
– Đưa anh! – tôi với tay cầm lấy....

Tags: gia nhu dung yeugia nhu dung yeu
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Hành trình tình yêu
» Nhất Định Tớ Sẽ… Lấy Cậu
» Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ
» Nàng Kiều Anh Kiếm Tìm
1234...131415»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON