CHƯƠNG 25: BẰNG CHỨNG.
Cơn gió nhẹ thoảng đưa sợi tóc Quỳnh Chi, nàng bỗng nhíu mày, đưa tay lên thái dương.
– Em…sao thế?– tôi lo lắng lấy tay đỡ lấy vai nàng.
– …!
– Em đau ở đâu…nói anh nghe? – tôi rối rít hỏi.
– Em hơi chóng mặt…tựa anh chút nhé! – nàng nói yếu ớt.
– Ừ…! – nàng tựa hẳn vào vai tôi. Không hiểu sao, nàng đã cầm bàn tay tôi tự lúc nào, tay tôi để lên vai nàng. Nghe lòng mình xao xuyến, một cảm giác ấm áp lạ lùng.
– …!
– Em ốm phải không? – tôi nói nhỏ vào tai nàng.
– Em không sao…chỉ hơi mệt thôi…mấy hôm nay bận quá. – nàng cựa đầu trên vai tôi.
– Phải chú ý sức khỏe một chút…mệt thì nghỉ ngơi, đừng cố! – tôi khẽ vuốt mái tóc nàng.
– Ừa…!
– Hứa đi!
– Em hứa…!
– …!
– …!
– Hứa với anh, sau này phải sống thật vui vẻ.
– Anh… – nàng nhìn tôi, đôi mắt như muốn nói.
– Hứa đi. – tôi khẽ cười.
– Ừa…em hứa, sau này sẽ luôn cười. – nàng nói nhỏ.
– Nếu thất hứa thì sao?
– Nếu em khóc…Em sẽ khóc trên vai anh.
– …!
– …!
Mặt nước yên tĩnh, không gian như trải rộng, tiếng cười nói đâu đây cũng biến mất. Dường như thế giới này chỉ còn có tôi và Quỳnh Chi. Tôi nghe tim mình vừa sai một nhịp nào đó. Mùi hương từ mái tóc nàng làm tôi rung động, tôi muốn hôn lên mái tóc ấy, nàng cựa đầu ngước lên…đôi môi hé mở. Tôi bối rối.
– Để anh đưa em về.
– …! – nàng khẽ cười.
– Tựa vào anh nhé.
– Em đi được mà.
– Vậy đợi đây để anh lấy xe.
– Anh…đi dạo cùng em về nhà được không?
– …!
– Ừ…!
Vậy là chúng tôi sóng đôi đi trên con đường nhỏ hướng ra ngoài công viên, đi qua những hàng nước, những quán café, những chiếc xe máy lướt qua chẳng khiến chúng tôi bận tâm. Cứ thế lặng lẽ bên nhau, tôi và nàng như có điều muốn nói, nhưng không ai nói với nhau câu nào.
Về đến nhà nàng. Nàng vén tóc mai, khẽ cười chào tôi.
– Anh về cẩn thận…cảm ơn đã đi cùng em.
– Em ăn cơm chưa?
– Em có nấu cơm rồi.
– Ăn nhiều vào nhé…em hơi nhợt nhạt đấy.
– Anh cũng gầy đi nhiều.
– Ừ…!
– Anh còn đau không?
– Đỡ nhiều rồi, chỉ bị ngoài da, vài hôm là lành thôi. – tôi cười.
– …!
– Em vào đi…anh về đây – tôi vẫy tay chào, lẵng lẽ đi về. Tôi biết nàng nhìn theo tôi…cho đến khi nghe thấy tiếng mở cổng tôi mới dừng lại.
Tôi tựa lưng vào tường, nhìn lên khung cửa sổ phòng Quỳnh Chi, ánh điện được bật lên, cửa sổ mở ra…nàng nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm. “Quỳnh Chi…Anh xin lỗi” – tôi thoáng nghe lòng mình bồi hồi. Đến khi nàng đi vào trong, tôi mới về.
Đang đi về nhà thì có điện thoại, tôi tấp xe vào lề đường để nghe máy, là thằng Nam.
– Alo…tao nghe.
– Bây giờ có bận gì không?
– Không…đang trên đường về, có gì nói đi.
– Tao hơi buồn…định kêu mày đi café.
– Uống ở đâu?
– Tao đang ở cái quán cũ…gần hồ bơi Rạch Miễu.
– Ừ…đợi lát, tao qua.
Tôi đến nơi thì đã thấy chiếc moto của Nam dựng ngoài quán. Nó đang ngồi, vẻ mặt rầu rầu, nó phả khói thuốc vào không khí. Tôi ngồi xuống ghế, nó khẽ cười. Người phục vụ đến bên, tôi gọi mọt ly café đá.
– Đầu mày sao vậy? – nó chăm chú.
– À…tai nạn. – tôi đang nghĩ xem có nên kể cho nó nghe chuyện không.
– Nghiêm trọng không?
– Sơ sơ thôi – tôi cười.
– Sơ sơ mà phải may thế kia…kể nghe coi.
– Bữa thứ 2, tao bị đứa nào đó chơi bẩn. Nó đạp xe tao rồi bỏ chạy.
– Đệch…mày nghi đứa nào không? – mặt nó nhíu lại.
– Nghi thì cũng có…nhưng chưa có cơ sở chắc chắn.
– Nói đi xem nào…sốt ruột quá…
Thế là tôi kể lại toàn bộ sự việc, từ việc quen Tiểu Quỳnh, đi học võ rồi đến vụ tên Long giằng mặt mình. Nam yên lặng nghe, chốc chốc lại ậm ừ.
– Dính đến con gái là lắm chuyện thế đấy.
– Mày nói chí phải… – tôi thở dài.
– Tao nghĩ thằng Long đó không đánh mày đâu.
– Sao mày nghĩ thế?
– Chỉ có bọn trẻ trâu mới chơi trò đánh lén bỉ ổi như thế thôi. Mà theo mày nói thì tao nghĩ thằng Long không phải đứa lỗ mãng.
– Tao cũng đang băn khoăn…
– Theo tao thì mày cứ bình tĩnh quan sát đã…đừng đã động đến tên Long.
– Ừ…cái đó tao biết.
– Hút không? – Nam đưa tôi điếu thuốc.
– Thôi…tao bỏ thuốc lâu rồi. Sao hôm nay mày tâm trạng vậy?
– Thì chuyện tình cảm.
– Nói tao nghe được không?
– Với mày tao đâu có gì phải giấu…Hôm qua, tao và bọn bạn chơi xe đi bar, vô tình gặp người yêu cũ. – Nam chậm rãi.
– Con bé hôm trước mày nói với tao ở hồ bơi đó hả.
– Ừ…Chắc cũng hơn 1 năm rồi. Hôm qua tao thấy nó uống bia, nhảy nhót điên loạn. Nó làm tao thấy xót xa quá.
– Mày còn yêu nó à?
Thằng Nam yên lặng, nó uống ngụp café, nhìn ra ngoài đường, ánh mắt lơ đãng.
– Có thể…Nó vẫn còn trong tim tao. – Ánh mắt Nam buồn bã.
– Chuyện bọn mày thế nào.
– Ngày đó…à…ngày xưa, tao và gặp nó trong một lần giao lưu văn nghệ giữa các trường đại học, rồi yêu nhau. Khi đó, trong mắt tao nó là một cô gái hoàn toàn trong sáng, hiền lành, nết na…đôi lúc tao cứ nghĩ nó là tiên nữ chứ không phải người trần nữa..Hì. – Nam khẽ cười.
– …!
– Đúng lúc tình cảm của tao và nó đang tốt đẹp thì một con nhỏ trong trường kết tao, suốt ngày bám theo rồi gọi điện, nhắn tin. Có lần nó phát hiện vậy là giận nhau…Nhưng nói thấy thật là tao với nhỏ kia không có gì, tao đã thẳng thừng từ chối mấy lần mà vẫn bám tao dai như đỉa.
– Vậy là 2 đứa bay chia tay lảng nhách vậy à?
– Không…chuyện đó có đáng gì, yêu nhau thì ghen tuông, giận hờn là chuyện thường.
– Kể tiếp đi.
– Sau đó bọn tao làm lành, tao định dẫn ra mắt gia đình, bạn bè để gọi là chính thức…thế thì nó sẽ không nghi ngờ tao nữa, ai dè xảy ra chuyện… – Nam dừng lại…yên lặng…Nhấp ngụm café.
– …!
– Tao dẫn ra mắt gia đình, ai cũng mến nó. Nhưng mấy bữa sau, có một bưu phẩm gửi đến nhà tao, trong đó là ảnh của nó đang nhảy nhót trong quán bar, ảnh nó đang ngủ cùng một thằng khác. Bố mẹ và tao hoàn toàn bị sốc, họ cấm tao qua lại với nó. Nhưng tao thì không tin nó lại là người như vậy, tao cho rằng có đứa hãm hại nó.
– …!
– Tao cố liên lạc để hỏi cho ra ngọn ngành nhưng không được…nhưng tao vẫn tin nó, tin vào tình yêu của 2 đứa…Bố mẹ tao vẫn nhất quyết cấm tao yêu nó, họ bảo nó là đứa con gái hư hỏng, tao cãi nhau với bố và ông lên cơn đau tim…
– …!
– Bố tao nằm viện, tao rối trí lắm, không biết làm thế nào…lúc bố tao nằm ở bệnh viện, ông nói nếu tao không bỏ nó thì sẽ từ tao. Sau đó tao vẫn cố gắng liên lạc với nó, nhưng không được. Những tháng sau đó…tao buồn bã, bỏ bê luôn việc học, lao vào rượu chè, lúc nào tao cũng ghé quán bar, uống đến khi say ngất mới về…tình cờ một bữa, tao thấy nó trong quán, nồng nặc mùi bia…nhảy điên cuồng…
– …!
– Mày thấy đó, tao buộc phải tin những gì chính mắt tao thấy. Tao cảm giác như suốt thời gian bên nhau, nó đã mang một chiếc mặt nạ vậy. Một- thứ – tình – yêu – giả – tạo… – Nam nhấn từng chữ
– Lúc đó mày vẫn còn yêu nó chứ?
– Yêu…còn…có lẽ là vậy. Nhưng tình cảm không đủ mạnh để chiến thắng lý trí, rõ ràng nó đã có người khác, nó che giấu con người thật của nó, mày bảo tao phải làm sao?
– Vậy sau đó mày có liên lạc với nó nữa không?
– Không…vậy là hết. Cho đến hôm nay…tao lại thấy nó ở bar, vẫn nồng nặc mùi bia.
– Nó có nói gì không?
– Không…tao ngồi trong góc, tao chỉ thấy nó thôi, chứ
không nói chuyện, cũng chẳng có gì để nói. Tốt nhất là không nên gặp…tao chỉ buồn là sau từng đó thời gian nó vẫn sống như vậy…và buồn vì trong tao vẫn còn hình bóng của nó....