Thay xong quần áo nó xuống……..Ngồi vào bàn……Mâm cơm đã được dọn sẵn…má nó vào bếp nấu ăn với tất cả tình yêu thương với cả hai cô con gái yêu…..
Nó cố gắng ăn……món ăn của má nó nấu quả nhiên rất ngon…Rainne cứ khen mãi…..nhưng nó nuốt không nổi…….Nước mắt nó chảy….Họng thì đắng ngắt…..
Lúc ấy ba má nó mới quay ra nhìn….
-Con xin phép…..
Đây là lần thứ 2 trong ngày nó nói câu ấy…….
Mọi người nhìn theo dáng nó lên gác…..
Má nó buông đũa….quyết tra khảo Rainne xem có chuyện ji….
Rainne lúc đầu không định nói….nhưng má nó xử ép quá…nên Rainne đành nói ra sự thật….
Má hỏi Rainne:
-Cậu Joe ấy là người như thế nào?????
-Cái đó thì con không biết nói ra sao…nhưng anh ấy đối với Ariel mà nói……tình cảm rất sâu đậm…..Anh ấy đã từng cứu Ariel ….
-Ừ……mẹ cũng nghĩ cậu ấy là người tử tế….mấy lần nói chuyện …thấy nó cũng là người hiểu biết……….
-Cái đó thì…..vâng…có lẽ thế…..nhưng giữa Ariel còn quá nhiều khoảng cách….con e là hai người sẽ xảy ra chuyện……
Má nó nhìn Rainne……thở dài……hai cô con gái….đang từng bước rời xa vòng tay của bà….
Ariel ngồi lặng lẽ giữa phòng…..nhìn ra phía ngoài qua cửa sổ………gió thổi ….một chiếc là vàng lặng lẽ rơi xuống đậu trúng bàn tay của Ariel….
Nó bất giác nghĩ tới câu chuyện……CÂY GIÓ VÀ LÁ…….
Vì sao lá lại lìa cành…..???? vì gió cuốn lá đi hay vì cây không muốn giữ lá lại bên mình????
Mặc dù lá rất yêu cây……Nhưng lá vẫn phải rời xa cây……vì với cây …..lá chẳng là ji cả……cây còn nhiều lá khác………..
Nó giờ đây trong mắt Joe đâu có là ji???
Joe không cần đến nó nữa…..người Joe cần…người môn đăng hậu đối là Kim tiểu thơ cơ…….
Đối với Joe ….nó chỉ là một sự bồng bột nhất thời…ở Mỹ….xa quê hương…….thiếu vắng tình cảm và sự chăm sóc…Joe cần có nó….Giờ đây…khi tất cả đã về vị trí cũ…….Joe đâu cần một đứa con gái xuất thân hèn kém??????
Vĩnh biệt thật rồi…..Tất cả đã chấm dứt………
Biết là thế…nhưng sao nó vẫn đau lòng……….
Bà Lâm và Rainne đẩy cửa bước vào…nó ôm chầm lấy bà…khóc……..
Không nơi đâu yên ổn trên thế gian này bằng gia đình mình cả…….phải…. gia đình …về đây…nó lại là chính mình………..
12.00
Ngoài trời bắt đầu trở gió…..Mưa bắt đầu tuôn….
Mùi mưa nồng nàn quá….
-Ariel à…cho mình ngủ chung nhé………..Rainne cười…….kéo chăn bước vào…
-Uhm….sao tự dưng khách sáo thế????
-Mình thấy bồ đang suy nghĩ nên không dám làm phiền….
-Suy nghĩ ji đâu…..
-Vậy hả…????…Mình nghĩ…Joe có điều khó xử….
-Có lẽ vậy…mình chính là điều mà anh ấy thấy khó xử…….(Ar)
-Bồ sao thế???Bồ không tin anh ấy????Bồ không yêu anh ấy nữa à????
-Không..mình…….mình tin anh ấy đã nói thật lúc ở khách sạn……Nhưng mình không tin vào tình yêu của bọn mình……..Anh ấy đã không thể làm ji được….mình thấy thất vọng….
Một cái cây cổ thụ không thể bị chôn vùi bởi gió bão……Nhưng lại đổ khi thân cây rỗng ruột từ bên trong…..
-
Tình yêu này cũng vậy…….Hai người không tin tưởng nhau hoàn toàn……
Cả mình và anh ấy đều không tin tưởng vào tình yêu này…..ở bữa tiệc anh ấy đã lựa chọn rồi…Không phải mình…mà là cô ấy.
-Bồ bình tĩnh đã nào……Joe đâu đã nói sẽ cưới cô ấy????
-Không nói ji mới là đồng ý…..Mình căm ghét thái độ ấy…Thà anh ta nói là anh ta không cần mình….anh ta đã có vợ chưa cưới…..hay dội cho mình một chậu nước vào mặt…mình còn cảm thấy thoải mái hơn thái độ mập mờ khi nãy……..MÌNH THẬT SỰ THẤT VỌNG……………
Rồi Ariel gạt nước mắt……….Mình sẽ đếm từ 1 đến 100. Mình sẽ gạt đi hình ảnh ấy ra khỏi tim mình……….
1…..2………..3……………15………..20. …..
Chuông cửa reo……
-Ai gọi giờ này nhỉ…….????Ông Lâm ra mở cửa…
-Chào
bác……bác cho cháu gặp Ariel….
-Con bé đã ngủ rồi…Mai cháu hãy đến nhé…..
-Nhưng thưa bác……cháu có việc gấp phải gặp cô ấy……
Thấy thái độ nài nỉ của Joe…lại cộng thêm bộ dạng ướt nhẹp vì mưa……Ông Lâm đành lên gác gọi hai đứa….
-Đừng mở cửa….Ariel quả quyết……
Biết là thế nhưng Rainne thương tình Joe đến lúc đêm hôm…nên con bé vẫn xuống nhà gặp Joe…
-Ariel không muốn gặp anh………anh phải đợi cho nó bình tâm lại đã..
-Nhưng …….anh………cho anh lên gặp cô ấy được không???
Rainne chặn Joe lại:
-Anh lên lúc này chỉ làm mọi việc rối tung lên thôi…..tốt nhất anh cứ về đi…..mai hãy đến………
Joe nhìn Rainne …thấy ánh mắt Rainne rất quả quyết……Joe đành chào mọi người rồi đi về……….
-Khoan đã…..anh cầm áo mưa cho đỡ ướt…….
-Không cần đâu…..
Joe lao thẳng ra giữa trời mưa……
Cuối góc phố…..sấm giật đùng đùng……….
Ngày hôm sau….Ariel không chịu chui ra khỏi giường……Nó thấy mình bốc sốt và hơi thở thì hổn hển…..Nó không ngờ mình lại yếu đuối như thế…..phải chăng khi yêu rồi….con người ta đâm ra bi lụy…….
Sáng nay Joe lại đến nữa…..mặc dù nó đã dặn mọi người là đừng có tiếp Joe nhưng pa pa và ma ma của nó vẫn bỏ ngoài tai lời cuả nó….:
-Con đừng trẻ con như thế…xuống gặp cậu ấy ngay…..(Ma ma)
-Con không xuống…..con mệt……
-Hay là má bảo cậu ấy lên đây nhé…..
-Không má đừng làm thế…..con giận đấy..
-Mày cứ ủ dột thế này không được con ạ……….chuyện ji thì chuyện chứ………lớn rồi….nghĩ cho thông đi………
Rồi má nó xuống nhà……..bảo với Joe:
-Nó ở trên gác…..không muốn gặp ai cả……nó ốm…….hay cháu cứ lên thăm nó….đừng nói là bác cho phép nhé……..
Joe hớn hở chạy lên…….
Ariel đã biết trước tình huống này…nó cài then…chèn đủ mọi vật sau cánh cửa……..
-Ariel ….mở cửa….mở cửa…….
-Anh về đi…đừng đến làm phiền tôi nữa…..về với tiểu thư Kim của anh đấy………
-Em đang ốm đúng không??? Sao nói khều khào thế????
-Tôi ốm thì liên quan ji anh……bạn học ốm mà mất công anh lo lắng thế sao???về với vợ chưa cưới của anh đi…..không cô ta lại tìm tôi đánh ghen đấy……….
-Em ……….
-Về…về ngay…..tôi không muốn thấy mặt anh……….
joe không tài nào nói nổi Ariel…Nếu cậu không xuống dám nó phá tan cái nhà…..bắt đầu thấy nó nện thình thình trên gác rồi………
-Chiều cháu sẽ quay lại……Joe chào mọi người …..ra về
Một lát sau lại thấy chuông cửa reo…………
Ariel nhắm ngay một xô nước dội thẳng xuống…….
-Ái cha…….nước ở đâu thế này???Người lãnh quả là Chun…..hum ni mang hành lý đến cho 2 đứa…
Mọi người cũng đến chơi……tranh thủ ghé qua nhà hai đứa xem thế nào…….
Chun ướt như chuột …..vào nhà hong khô……….
-Em xin lỗi…em không biết là anh………….
-Không sao….mà em ốm đấy à????
-Em không sao…hôm qua trời mưa nên em cảm…………
-Chuyện hai người thế nào rồi????(ss Ella hỏi)
-Chuyện ji cơ????Giữa em và anh ta có thể có chuyện ji được chớ?????mà nếu có đi chăng nữa…cũng kết thúc lâu rồi……..
-kết thúc????(Jimmy)
-uhm….chẳng có ji là lạ…..công tử đào hoa….với một cô gái nghèo…chuyện tình nửa năm….mọi ngừoi sao phải lạ nhỉ????
-Em đang ốm nên không tỉnh táo….đợi khi nào em khỏe lại….ss sẽ nói chuyện với em sau………em nghỉ sớm đi nhé……..
Mọi ngừoi đóng cửa ra ngoài……..
trứoc khi đi …..ss quay lại nhìn Ariel lần nữa………
-Ariel này…..cứng cỏi lên nhé…….
Mọi ngừoi xuống nhà…trò chuyện rất rôm rả……..Mike và Rainne cũng tranh thủ ra mắt luôn….có vẻ hai bác rất hài lòng về cậu con rể tương lai này…cuối buổi đã thấy Mike chào hai bác là "bố mẹ vợ" rồi……
Ariel ở trong phòng…..nó suy nghĩ….rồi nó thấy mình không thể dễ dàng bỏ cuộc như thế……
Xuống giường…nó mặc quần áo…..và ra khỏi nhà….
-Con đi đâu thế????(bà Lâm hỏi…khi đó đương dở tay)
-Con đi dạo……..
-Đợi Rainne về rồi cùng đi…….
-Không cần đâu….con tự đi được……..
Nó ra khỏi nhà…………..
Rồi nó tha thẩn……không nhìn ji khác ngoài bước chân của mình………
-Đi đâu vậy cô bé?????
-Ai vây????Nó quay lại ………..thì ra là Joe……….
-Là anh…tôi tưởng anh về rồi chứ????
-về làm sao được???Không gặp đựoc em anh không thể về………..
-Thế sao anh biết tôi sẽ ra đây????
-Bí mật…………
-Sao cũng được……
Rồi nó bước đi….
Joe đi theo nó…
-Sao anh cứ đi theo tôi thế?????Anh không thấy mệt à???
-Không……Anh chẳng từng hứa là sẽ cùng em đi cùng trời cuối đất đó thôi……
-Anh còn nhớ??? …nhớ để làm ji…..nó là quá khứ rồi………..
-Quá khứ????Em nói vậy là có ý ji???
-Chúng ta chia tay………Ariel…….
-Sao cơ.????
-Em chỉ nói một lần thôi…………..
Rồi Ariel quay gót đi về phía nhà nó…….
-Khoan đã……joe chạy đến nắm chặt tay nó……….
-Sao không dưng em lại đòi chia tay……..????
-vì em mệt mỏi……..ngay từ đầu em đã thấy mình khồng hợp nhau……
-sao trước đây chưa bao giờ em nói như thế ???Có phải vì chuyện hôm nọ…ở bữa tiệc……….
-Không liên quan…chuyện hôm nọ chỉ làm tôi củng cố thếm quyết tâm mà thôi……..
-Em nói dối…….rõ ràng là tại chuyện hôm nọ………..Nói cho anh nghe Ariel..tại sao em lại nói với anh những lời như thế(joe nắm chặt vai Ariel).
-Đơn giản……..anh trước bữa tiệc đã phản bội tôi….Tôi còn nói thế nào được……nữa….chẳng nhẽ lại nói là"hãy trả anh ta cho tôi……????"Cô Kim ấy…là tiểu thư danh giá….tôi chẳng thể bì được…….rồi cô ấy sẽ hỏi"Cô là ji của anh ấy"……..Tôi sẽ trả lời sao đây???"Là bạn học chắc????"……Tôi chẳng là ji cả……chẳng là ji……………Ariel ngồi thụp xuống đất……….
Joe cười:
-Em đang ghen đúng không????
-Ai ghen chứ???/
-ĐI theo anh…..
-Đi đâu????/chẳng phải đã nói chúng ta chia tay rồi đó thôi………
Chưa kịp nói hết câu Joe đã kéo Ariel đi thẳng lên một chiếc xe đậu ở gần đó…..
-Đi đâu vậy???(Ariel hỏi)
-Đi ra mắt…….
-Hả????trong bộ dạng thế này????
-ừ…có sao….trông em càng tự nhiên………
-Không…………… cho em xuống………….Á á………
Chiếc xe đã đến chỗ cần đến….
Trụ sở tập đoàn nhà họ Trịnh.Joe dắt tay nó lên thẳng phòng chủ tịch hội đồng quản trị……
Bà Trịnh và ông Trinh tất cả đều ở đó..
Joe bước vào tay nắm chặt tay Ariel…..Ariel thấy run quá..
-Mẹ đây là người mà con yêu….Con muốn lấy cô ấy làm vợ….
(Gi chứ???Ariel nghĩ trong đầu …..quá sốc vì câu nói ban nãy của Joe).
...