– Không – nó dứt khoát
– Em không lừa được anh đâu
– Nếu vậy thì đã sao? – nó cười nhạt
– Quên hắn đi
– Nếu quên được tôi đã không khổ sở thế này
– Anh sẽ khiến em quên được hắn – Bin nói, ánh mắt nhìn nó, lạnh lùng mà ấm áp, yêu thương nhưng cũng tổn thương
– Tại sao lại giúp tôi? – nó nghi hoặc
– Anh không muốn em đau vì hắn
Nó thẫn thờ nhìn bóng dáng cô đơn ấy quay đi. Nhói đau, tim nó lại nhói đau lần nữa. Nó đau vì câu nói ấy hay vì người con trai kia. Nó và Bin một cảm giác thân thuộc mà lạ lẫm. Dường như hắn và nó giống nhau, đều tạo ra một vẻ ngoài lạnh lùng để che giấu con tim yếu đuối
—
# 11A3
– Nè t.y sao sáng nay không qua nhà tôi zậy, làm tôi chạy hụt hơi suýt muộn nè – Kim than thở
– À, tại vì tôi dậy muộn nên không kịp qua – hắn gượng gạo – À mà có lẽ mấy hôm nữa tôi cũng không qua được đâu
Nó nghi ngờ
– Tại sao zậy? Đừng bảo dậy muộn có hệ thống nha – Nó dỗi
– Tôi có việc mà – Mun nói rồi bỏ đi
Kim sững người, Mun hôm nay sao vậy? Nhưng rồi nó không suy nghĩ được nhiều bởi trước mắt nó Bun đang cười nói với nhỏ Trang vui vẻ. Một cảm giác tê tái quặn đau tận đáy lòng. Nó bỏ chạy vào lớp trong tâm trạng hoảng loạn. Ngồi vào chỗ, nó gục ngay xuống bàn không nói chuyện với bất cứ ai.
– Ăn sáng chưa – một giọng nói nhẹ nhàng mà quen thuộc thoảng qua tai nó. Nó từ từ ngóc đầu dậy và tròn xoe mắt:
– Sao lại hỏi tôi? – nó thắc mắc
– Quan tâm thì hỏi thôi, nè anh mới mua đó, ăn đi. – hắn chìa một gói xôi trước mặt nó
Gói xôi xéo thơm nghi ngút khói. Từ sáng đến giờ nó chỉ biết chạy thục mạng thôi chứ biết gì đến mùi xôi thơm lừng thế này. Hít hít hà hà một lúc, nó mỉm cười khoái chí
– Cảm ơn anh!
Bin cũng cười lại với nó, nụ cười thiên thần rực rỡ và ấm áp, sưởi ấm cho nó một góc nhỏ trong trái tim băng giá
– Thế anh ăn chưa?
Bin ngớ người
– À chết quên – hắn bụp tay vào miệng như lỡ nói ra điều gì sai trái
– Èo thế sao tôi dám ăn – nó xị cái mặt xuống
– Thì cứ ăn đi, coi như anh ăn rồi là được
– Coi thế sao được, người ta lại… đánh giá- nó ỉu xìu
– Ai biết mà đòi… đánh giá – Bin cười
– Có anh biết – nó gân cổ lên rồi lại cúi gằm mặt xuống tránh ánh mắt săm soi của hắn
– Sợ anh đánh giá từ lúc nào thế?
– Đâu có, anh ăn thì ăn đi cãi nhau chán không muốn ăn rồi – nó xấu hổ nói rồi đi thẳng ra ngoài
Bin cũng đi theo
#Hành lang lớp học
bạn đang đọc truyện tại WapBacGiang.com
– Em không ăn anh cũng chẳng muốn ăn – hắn nói nghe vẻ sầu não
– Sao không ăn, hâm vừa thôi – nó cáu
– Muốn anh ăn không?
– Có! À mà kệ xác anh, không liên quan tới tôi – nó "hứ" một tiếng rồi quay ra…ngắm sân trường
– Thế để anh mang đi vứt – Bin ngân dài giọng
– Oái – nó giật mình – hâm vừa thôi, ăn đi
– Vậy thì chúng mình ăn chung đi – hắn mời mọc giọng không giấu nổi sự đểu giả
Cái gì? "Chúng mình, ăn chung?" nó điên mất. Cái viễn cảnh hai đứa… đút xôi cho nhau làm nó buồn "lôn"
– Điên vừa thôi người, cho người ta còn điên với – nó giận giữ
– Không ghê như mức em tưởng tượng đâu – Bin bình thản
– Tôi tưởng tượng cái gì anh biết được hả? Sao dám bảo tôi ghê? Nó oang oang nhưng rồi im bặt khi bị Bin kéo thẳng đi không thương tiếc (shock ấy mà)
#Tầng thượng
– Sao kéo tôi lên đây? – nó thắc mắc
– Thế định cho người ta thấy có 2 đứa ăn chung gói xôi à? – Bin đáp
– À ờ, không không. Nhưng, nhưng mà… ăn chung thế nào? – nó rụt rẻ
– Nè – Bin đưa cho nó một cái thìa rồi mở gói xôi ra.
– Đây nhớ, anh chia đều rồi, phần em em ăn, phần anh anh ăn, không ai được xâm phạm. Nếu ăn xong rồi mà bên kia chưa hết thì không được xin, chỉ được ngồi nhìn (Ặc)
– Xí, để xem đứa nào xong trước – nó hất mặt lên
– Được rồi ăn đi – Bin nói rồi lấy cái thìa của mình ra
Trên sân thượng những tia nắng ấm áp hiếm hoi của mùa đông đang tỏa sáng ở một góc sân. Tiếng nói cười vui vẻ như xóa bớt lạnh lẽo trong 2 trái tim băng giá
– Này sao em ăn chậm thế?
– Để anh ăn xong phải thòm thèm – nó tinh quái
– Ặc nhưng còn 2 phút nữa là vào tiết
– Hả cái gì? – nó trố mắt
– Ăn nhanh đi, nếu không kịp anh ăn hộ cho – Bin đề nghị
– Còn lâu đi, chính anh bảo ăn xong trước chỉ được "thòm thèm" thôi mà – nó đắc ý
– Được rồi, vậy em ăn đi, anh vào trước nhá – hắn nháy mắt
– Không được – nó dỗi nhảy tưng tưng
– Thế thì nhanh đi, còn 1 phút
– Không kịp – nó nhăn nhó
– Hay là vứt
– Không
– Thế phải làm sao – hắn cũng cáu rồi
– Định ăn xong rồi vào à?
– uhm, được đấy – nó cười cười
– Thế định trốn tiết luôn sao?
Nó cũng bức xúc không kém "Đã thế thì trốn"
– Đừng có hối hận đấy – Bin thận trọng
– Không bao giờ – rồi nó lại cười khoái chí
– Ngồi xuống đi, nhìn tôi ăn mà…thèm – nó bắt chước điệu bộ Bin lúc nãy
Nhưng trái với những gì nó suy đoán, hắn chả tỏ vẻ gì thèm thuồng cả làm nó ức suýt nghẹn.
– Nè ăn xong rồi, làm gì tiếp? – nó hỏi
– Em thích làm gì? – Bin hỏi
– Không biết, anh có trò gì chơi không?
– Xuống vườn trường chơi đi – Bin đề nghị
Nó lẩm bẩm:
– Không nên vào những nơi lãng mạn như thế với loại người như anh
– Loại người nào cơ – hắn cáu
– Dzê cụ – nó lè lưỡi chế giễu
– Anh dê lúc nào?
– Mọi lúc mọi nơi – nó cười lăn lộn
– Đã thế thì… – hắn nhìn nó bằng ánh mắt hình "dê cụ",cười một nụ cười "dê cụ", hai tay giơ về phía trước cũng "dê cụ" nốt
– Đừng có thế mà, đồ dê kia – nó hét lên
– Anh dê mà, em thông cảm làm cừu non vậy
– A đừng có đuổi nữa mà
– Thế thì đừng có chạy
…
– Hộc hộc, mệt quá – nó thở không ra hơi
– Ai bảo em chạy – Bin cũng mệt mỏi đáp
– Ai bảo anh đuổi tôi
– Thôi, không cãi nhau nữa
– Coi như hòa nhớ
– uhm hòa
Nó nhìn hắn, hắn nhìn nó, cười. Nó không hiểu tại sao nữa. Những khi bến cạnh hắn nó hay cười, hay nổi giận, hay cáu, hay xấu hổ nhưng tuyệt nhiên nó không thể tỏ lạnh lùng được. Hắn như mặt trời rực rỡ ngày đông tuy không làm tan đá bắc cực nhưng lại làm trái tim nó ấm áp, đập rộn ràng.
—
– Nè Bin, mấy giờ rồi – nó hỏi
Bin ngán ngẩm nhìn đồng hồ
– Còn 25 phút nữa mới hết tiết cơ
– Sao lâu zữ zậy? – nó than thở
– Hối hận rồi sao?
– Không, tôi chưa bao giờ hối hận khi… bùng học
Hắn toe toét
– Đồ không có ý thức, anh hối hận khi đi với em rồi đấy
– Hứ, đi với tôi chán thế sao?
– uhm, ngồi không thế này không chán mới lạ – hắn thở dài ra vẻ não nuột
– Đi – nó nói rồi kéo hắn đứng dậy. Máu tự ái nổi lên, nó không cho phép Bin được chán, chưa có ai dám nói đi chơi với nó chán cả
– Đi đâu? – Bin hơi bất ngờ
– Đi chơi – nói rồi nó kéo Bin ra bờ tường
– Anh trèo trước xong rồi đỡ tôi nhá, tôi trèo sau – nó nhanh nhảu
– Sao anh phải trèo trước?
– Thế anh để con gái trèo tường trước à? Đồ không biết ga-lăng – nó chem.
Hắn nhíu mày
– Ai bảo em thế? Không ga lăng vs ai còn được chứ với Kim thì
– Thì sao?
– Không có gì – hắn nhún vai rồi trèo ra trước
Nhờ có lợi thế… con trai và cái chân dài Bin chỉ cần nhún phát là có thể bật ra. Còn nó, tuy cũng có tướng nghịch ngợm nhưng làm sao bằng hắn được. Nó nhảy mãi mới lên được bờ, đang hí hoáy nhảy xuống thì ôi thôi "xoẹt" cái đinh chiết tiệt mắc vào quàn làm nó chơi vơi ngã nhào xuống đất. Bin hốt hoảng sợ nó ngã vội chạy lại đỡ. May sao vừa kịp. Thế là hắn ôm nó, nó cũng ôm hắn
– Oái, xa ra – nó thất thần kêu lên
Hắn cũng lúng túng gãi đầu
– Xin, xin lỗi, em có sao không?
– Không sao – nói rồi nó cố đứng dậy. Chân nó xước nhẹ, quần cũng bị xoạc một đoạn gần ống, may là cũng không rõ lắm
Nó đi trước, hắn theo sau. Im lặng một lúc hắn lên tiếng
– Đi đâu đây?
Sau một lúc, Kim cũng bình tĩnh hơn, nó quay lại nhoẻn miệng cười
– Sắp đến rồi
#Trường tiểu học GreenPearl
– Vào đây làm gì? – hắn thắc mắc
Nó chỉ về phía khu vui chơi
– Vào kia chơi đi – nó vui vẻ
– Lớn thế này rồi mà còn thích đu quay hả – hắn shock ...