watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 04:36,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 2969

Học Viện Hoàng Hôn


» Đăng lúc: 12/03/15 07:27:52
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

-Ngày mai. Mà không cần mấy anh chị tiễn đâu. – Ngân lên tiếng, cái giọng khinh người nhưng trẻ con.
**********


-Haizz…một năm rồi mà chưa thấy mặt mũi đâu. Cũng chả chịu nói khi nào sẽ về. – Con Ly chán nản.
Cả đám tụi nó bây giờ đã lên lớp 10 rồi, chuyển từ khu cấp 2 sang khu cấp 3 của học viện, đồng phục cũng đổi màu từ đen sang trắng. 1 năm trôi qua với nó cũng êm đềm mặc dù lúc mới vào bị nhiều lời điềm tếu vì quan hệ của nó với Nhật nhưng nhờ bảng thành tích đáng nể nên dần dần nó hòa nhập hơn. Chuyển sang cấp 3 nhưng số phòng kí túc xá của nó vẫn không đổi. Cả bà chị Tâm trong nhà ăn cũng được chuyển chỗ làm sang khu cấp 3, và nó lại làm thêm ở đó.
Nhiều lúc ngồi suy nghĩ lại lần đầu nó gặp Nhật trong nhà hàng, nhìn khuôn mặt cười cười của tên đó là nó biết nó sẽ dính vào rắc rối rồi. Và giờ nó ở đây, học viện Hoàng Hôn, 1 ngôi trường hạng nhất, giống như 1 thế giới hoàn toàn khác, còn nó là 1 kẻ lạc đường được dẫn dắt đến 1 lâu đài tráng lệ.
Không biết công việc cần giải quyết của Nhật là gì? Chừng nào thì về?? Mà dạo này mình ít đi thăm ông già mình quá.. Không biết…??? Một mớ suy nghĩ mông lung hình thành trong đầu nó từ khi nào không hay. Nó hay ngồi ngẩn ngơ như vậy, tâm hồn để nơi nào ấy.


Nó lảo đảo bước đi trên hành lang. Đầu nó cứ quay vòng vòng như chong chóng, bụng thì quặn lại. Bệnh đau bao tử cửa nó lại tái phát, đau không chịu được. Nó bắt đầu loạng choạng, mồ hôi chảy dài trên mặt.
-AH, Tiểu Tuyết!! Không sao chứ??? – Vũ Thanh lao tới đỡ nó. – Tuyết sao vậy??? Mém nữa là ngã rồi! Bị bệnh hả??
-…uhm…tớ…không sao…đâu. – Mặt nó tái mét vì cơn đau.
-Trời ạ, mồ hôi thế này mà bảo không sao. Đây, tớ dìu cậu tới phòng y tế.
Được cho 1 viên giảm đau, nó thấy đỡ hơn.
-Tớ không sao đâu, Thanh về lớp được rồi. – Nó cười. –Ơ, sao cậu khóc?
Nó chưa từng thấy đứa con trai nào ngồi khóc ngon lành như Vũ Thanh, làm nó thấy tội nghiệp quá.
-Tớ sợ…Tớ sợ khi nhìn thấy người khác đau. Vì mẹ tớ cũng qua đời trong đau đớn…nên…tớ sợ lắm. – Thanh sụt sùi.
[Ồ..thì ra là vậy. Tội nghiệp quá…Mình cũng không biết bây giờ mẹ mình ở đâu nữa..">
Nó nắm tay Vũ Thanh với ý nghĩ cảm thông.
-Hehe, đừng có khóc, mít ướt y như con Ly. Tớ không sao thiệt mà.
Nhìn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của nó lấp lánh trong ánh nắng ban trưa mà con tim của Thanh bỗng dưng lỗi nhịp. Vừa lúc đó, Nam Phong bước vô. Đầu tiên là vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó là thở dài, Phong lại gỡ tay nó ra. Vũ Thanh cúi gầm mặt đứng lên bỏ đi.
-Sao rồi? Đau bao tử nữa hả? – Phong ngồi xuống, vẻ mặt bình thản như chưa có gì.
-Uhm. Nhưng giờ không sao rồi. – Nó ngồi dậy. – À,chuyện…hồi nãy….
-Khỏi giải thích, tao hiểu mà. – Phong thở dài. – Thiệt tình, chưa thấy thằng nào mít ướt như nó…Mày đó, tốt quá rồi nhiều người hiểu lầm nha mày.
-Hehe… – Nó cười, gãi gãi đầu. Nó biết làm gì hơn ngoài ra sức giúp khi nó thấy có người gặp chuyện, con người nó là vậy mà.


-Hôm nay mày lại lên cơn đau nữa hả? – Nhật Ly hỏi, nhấm nháp li sữa nóng. – Có sao không?
-Uhm, sao trăng gì. Mày thừa biết là tao quen rồi mà. – Nó chống cằm. Nhà ăn giờ này chả có ai đến, chị Tâm thì về phòng trước.
-Ờ…ê mà có gì với thằng Thanh vậy? Hồi trưa tao thấy mắt nó đỏ hoe à, bộ nó khóc hả??
-Uhm… – Nó kể lại chuyện của Vũ Thanh. Vừa nghe xong con Ly mếu mếu vì tội nghiệp. – Thôi nha, tao lên phòng trước, mệt quá rồi.
Nó đứng lên đi. Bây giờ nó chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi thôi. Mỗi lần đau bao tử là người trở nên mệt kinh khủng, tay chân rã rời, đầu óc thì quay mòng mòng. Nó mà nằm xuống rồi thì trời có sập nó cũng không mở mắt đâu.
Đọc tiếp: Học Viện Hoàng Hôn – Chương 16
-Chào buổi sáng. – Anh Nhật cười.
-Chào buổi sáng. – Nó đang uống nước nên không để ý ai chào, khi nghe cái giọng quen quen thì…
Phụttttt!!!
Bao nhiêu nước trong mồm nó bay ra hết. Nó trố mắt nhìn Nhật, cứ như tên đó là người ngoài hành tinh ấy. Anh Nhật nhìn gương mặt nó mà cười sặc sụa.
-Tớ về hồi tối hôm qua. – 1 câu ngắn thôi vì Nhật vẫn chưa nín cười được.
Còn nó thì vẫn đứng cứng ngắt như tượng. Mắt nó vẫn chưa rời khuông mặt Nhật. Nó không tin được mới có 1 năm mà dường như Nhật thay đổi quá, cao hơn nó, đẹp trai hơn, đôi mắt tinh nghịch giờ như thêm vẻ chin chắn. Ý nghĩ của nó đang lơ lửng đâu đó trên thiên đường rồi, nó không cưỡng lại vẻ đẹp của đôi mắt đó mỗi khi Nhật cười, cứ như là ánh mặt trời ấm áp tỏa ra từ đôi mắt ấy vậy.
-Này, có gì cho tớ ăn sáng không? – Câu hỏi của Anh Nhật đưa nó về thực tại, quên mất là mình đang ở nhà ăn.
-À, có chớ, bánh quế với mật ong nha. – Nó bình tĩnh lại, quay lưng vô bếp.


3 con người với 8 con mắt tròn xoe kinh ngạc khi Anh Nhật bước vô lớp.
[Đúng là không chỉ có mình nghĩ Nhật rất khác lạ, 3 tên kia thành tượng luôn rồi. Có cái gì đó rất thu hút ở Nhật, vẻ đẹp chăng, hay vẻ chững chạc đó nhỉ??? Haiz…gì thì gì chứ thế nào cũng có rắc rối với đám con gái cho coi.">
-Woa, Nhật về!! – Vũ Thanh lao tới quàng cổ Nhật, tính trẻ con vẫn chưa bỏ.
-Nè, đẹp trai ra rồi đó nha. – Nhật Ly bình luận, liếc liếc xung quanh coi phản ứng tụi con gái, y như rằng, đứa nào đứa nấy hồn siêu phách lạc hết.
-Yo! – Nam Phong ngắn gọn.
Anh Nhật chưa kịp mở miệng thì bị 1 cước vào đầu từ phía sau, nằm sóng soài trên sàn.
-Tiểu thư bạo lực giá lâm. – Ly bình loạn.
-Phù thủy cưỡi xe hơi. – Chả biết từ lúc nào mà Phong nghĩ ra cái biệt danh quái



gở đó nữa.
-Ác quỉ nương nương…hix – Nhìn cái mặt hốt hoảng của Thanh giống thú lạ thiệt.
-À…à.. – Nó bó chíu.
Con bé trong đồng phục màu đen đứng chóng nạnh, Phạm Bạch Ngân, vẫn mái tóc ngắn xoăn xoăn, vẫn gương mặt cá tính, dường như không thay đổi nhiều, nhưng càng nhìn càng thấy kiêu sa hơn thôi.
-Cho chừa cái tội không chịu chở người ta đi học. – Cái giọng lảnh lót đúng là không lẫn vào đâu được.
-Sao em lại ở đây?? Khu cấp 2 bên kia cơ mà. – Nhật đứng dậy, chóng mặt.
-HỨ! Khỏi nhắc, về liền đây. – Con nhỏ nguýt 1 cái rồi chạy đi.


Nó đang loay hoay với dĩa trái cây thì 1 bạn gái chạy vào nói có người muốn gặp nó gấp ở bụi cây bên hông trường. Nó hỏi ai thì bạn ấy không trả lời, mà cái mặt cứ lấm la lấm lét như giấu diếm gì đó. Nó chả muốn đi nhưng bị bạn gái đó níu kéo nên đành phải tới. Ra đến nơi thì không thấy ai.
[Chả lẽ nhầm lẫn gì chăng??">
Nó tính quay lưng bỏ đi thì…
Àoooooo!!!
Người nó ướt sũng. Chưa kịp phản ứng gì thì 1 cái xô rơi ngay bên cạnh nó với 1 tờ giấy được dán lên đó. Nó nhặt mảnh giấy lên. “Liệu hồn thì tránh xa Anh Nhật ra!”, dòng chữ to in đậm trên tờ giấy. Tay nó run run, nó vò nát tờ giấy.
-Chết tiệt, chơi cái trò hèn hạ này. Chờ đó, đây không phải loại dễ bị bắt nạt đâu. – Nó lầm bầm, nhếch miệng cười 1 cách khinh bỉ.
Nó quay lại nhà ăn với cái thân ướt như chuột lột. Ai cũng ngạc nhiên nhìn nó, con Ly hối hả chạy lại, vẻ mặt lo lắng.
-Mày sao vậy, Tuyết???
-À, không sao hết. – Nó gượng ra nụ cười thật tươi. – Lỡ trượt chân ngã vô bồn nước ấy mà. Mày lên phòng với tao lấy khăn nha Ly.
Nó nắm tay Nhật Ly kéo đi 1 mạch, bỏ lại những gương mặt khó hiểu trong nhà ăn.
-Tính cách cẩn thận của mày mà lại té dễ dàng vậy sao, Tuyết? – Phong nhăn nhó.
-Ủa, xung quanh trường có cái bồn nước nào đâu. – Thanh ngây thơ.
-Lạnh lùng mà cười tươi được vậy hẳn là nói dối rồi. – Nhật lầm bầm, rồi như nhớ ra được điều gì đó, mặt Anh Nhật tái lại.
Nó chìa mẩu giấy nát bấy cho con Ly trong khi lau cái đầu ướt át của nó. Nhật Ly đọc xong thì há hốc mồm.
-Cái quái gì thế này??? Vậy đây là lí do mày bị ướt à!
-Uhm, bị đổ nước lên đầu.
-Chết tiệt. Tao mà biết ai làm chuyện này thì…- Ly nổi nóng
-Bình tĩnh, tao nhớ mặt con nhỏ kếu tao ra rồi, nó học chung lớp mình đó.
-Nhưng có chắc là 1 mình nó làm không?
-Không đâu, tao có linh cảm là 1 người khác. – Nó trầm ngâm rồi đứng lên. – Đi, đi với tao.


Nó chìa tờ giấy nó ghi sẵn cho con nhỏ ngồi trong lớp, với gương mặt lạnh đến đáng sợ. Nhỏ đó không nói gì, chỉ rụt rè lấy tờ giấy rồi vào túi. Xong, nó chạy sang bàn Vũ Thanh.
-Thanh, cho tớ mượn cái ống nhòm của cậu nha. Tớ biết cậu có mang mà.
-Hả? Sao Tuyết biết??!! – Thanh ngạc nhiên.
-Thì cậu mang nó theo là để….
-Ax – Thanh ra cử chỉ im lặng cho nó, mặt đỏ lét. Nó cười khúc khích khoái chí. – Nè, cầm lấy và im đi nhá.
Giờ chuyển tiết, nó kéo Nhật Ly ra hành lang để rình con nhỏ trong lớp xem nhỏ đó đi đâu. Sau 1 hồi ngó ngó nhìn nhìn, nhỏ đi vào 1 lớp học thuộc dãy khối 12.
-Vậy là đàn chị à… – Nó lẩm bẩm
-Mấy bà già mà khoái trai trẻ. – Con Ly nói nhảm.
Khi nó trở vô lớp kể với mấy tên con trai, Vũ Thanh với Nam Phong đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Có Anh Nhật là bình thản, Nhật biết người đứng sau trò này là ai, nhưng cậu không muốn nói, ngược lại, Nhật lại thấy việc này có vẻ thú vị nên quyết định sẽ chỉ đứng ngoài cuộc để xem.
-Ủa, mà nãy Tuyết viết cái gì trên tờ giấy vậy? – Thanh hỏi.
-1 lời khiêu chiến. – Nó cười bí ẩn.
Đọc tiếp: Học Viện Hoàng Hôn – Chương 17
-Huh?? Cái gì đây? – Nó ngẩn người khi Nhật chìa cho nó 1 tấm thiệp.
-Ngày mai là sinh nhật Bạch Ngân. Mặc đẹp vào nhé. –Nhật nói kèm 1 nụ cười.
Nó quay lại lên phòng, vừa đi vừa mở tấp thiệp.
[Tổ chức ngay tại sân trường khu cấp 2 sao? Đúng là nhà giàu lại nổi tiếng có khác. Ý mà quà đâu mà tặng.">
Nó nhìn xuống tấm thiệp. “P/s: không cần quà đâu, tới dự là được rồi ^^”. Nét chữ của Nhật.
[Chậc, tên này, sao lúc nào cũng đoán được mình thể nhỉ? Không bình thường chút nào.">
Cả tối hôm đó, nó với con Ly lục lục soạn soạn để kiếm thứ gì đó mặc cho hơp với không khí của 1 bữa tiệc sang trọng.
Chuông điện thoại nó reo, có tin nhắn từ Nhật.
AN: Có cần tớ mua cho 1 bộ váy không
TT: Thôi đi, tui tự lo được >:P
AN: Kya, đồ tàn nhẫn T.T
Thật tình, đọc cái tin nhắn của Nhật mà nó cứ cười tủm tỉm hoài, Nhật cứ y như trẻ con ấy.


————————————————–
Nó bước vô lớp, nhận ra cái không khí kì quặc của mọi người, nó đi nhanh tới bàn của nó. [Biết ngay mà, lời khiêu chiến hôm qua của mình chọc tức ai đó rồi.">. Trên mặt bàn nó nguệch ngoạc những câu c.hử.i rủa với mấy hình vẻ quái đản. [Xời, làm như phim BOF không bằng, tụi này bộ hết chiêu rồi hay sao vậy">. Nó thản nhiên lấy khăn lau cái bàn trong lúc ngó xung quanh tìm kiến khuôn mặt khả nghi. Bắt gặp vài đứa lấm lét thì thầm gì đó, nó tặng cho tụi nó 1 cái liếc mắt đầy đe dọa.
Cũng may sau việc đó thì không có chuyện gì xảy ra nữa, nên nó có 1 ngày yên bình.


Nó phải biết ơn con Ly vì đã cho nó mượn 1 bộ váy. Tuy không bắt mắt lắm nhưng thiết kế của cái váy cũng rất đẹp đối với nó. Nó không biết sửa soạn hay trang điểm nên đành nhờ Ly làm sơ qua, tóc thì được búi sang 1 bên. Dù là đơn giản thôi nhưng nhìn nó không khác 1 con búp bê xinh đẹp cả, nó đẹp sẵn mà. Con ly cũng mặc 1 bộ rồi theo nó ra ngoài.
Đúng giờ, Vũ Thanh với Nam Phong tới đón vì Anh Nhật có mặt từ sớm. Thật sự nhìn Nam Phong trông khác hẳn với vẻ hàng ngày, phong độ hơn trong bộ vest mà xám. Còn Phong thì cũng ngất ngây khi thấy nó lần đầu tiên thế này.
-Bà chằn hôm nay cũng biết làm đẹp nhỉ, được đấy. – Phong trêu con Ly....

Tags: hoc vien hoang honhoc vien hoang hon
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
» Nhật Ký Mang Thai Khi 17
» Chàng hoàng tử trong giấc mơ
» Số Phận Của Nhóc
1234...242526»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON