- Tới tận hơn nửa tháng? Nó tính cắm rễ ở đấy luôn à? Không biết ở đây còn việc công ty sao? – Vi bất bình.
- Chị không rõ nhưng nó làm việc rất có kế hoạch. Dù ở đâu thì chắc chắn nó cũng chẳng bỏ việc ở công ty đâu. – Ropez đứng dậy đi kéo rèm cửa sổ ra.
- Khi nào lành hẳn em sẽ bay sang đó hỏi tội nó. – Vi mặt nhăn nhó.
- Ok…vậy thì dưỡng thương đi. Nói nhiều quá! – Ropez gật đầu.
- Mà chị hai em đâu rồi? – Thảo Anh bỏ cuốn truyên conan xuống.
- Chị không rõ, nó với thằng Minh dắt nhau đi đâu bỏ chị trông hai đứa đây này. Thiên, Khánh và Đăng thì tới trường rồi. Dù sao cũng đâu thể nghỉ học mãi?
-
mãi?
- Hừ…có ông anh trai như thế thì vất đi cho rồi. Em gái nằm bệnh viện thế này mà vẫn còn tâm trạng đi hú hí cơ đấy! – Vi khoanh tay trước ngực, mặt mũi hằm hằm.
“Xoạch”
Cánh cửa phòng bệnh được kéo ra, bước vào là Trang, theo sau là Minh đang xách một túi to cực khổ.
- Em gái nói gì đấy? Bảo vất ai cơ? – Minh đặt cái túi to xuống rồi lườm Vi.
- Thì nói anh chứ còn ai nữa? Em nằm bệnh viện mà từ sáng sớm đã chẳng thấy anh đâu. – Vi chun mũi.
- Hừ…ok. Thế thì anh cũng vất hết những thứ này đi vậy. Thấy em nằm bệnh viện nên sợ em chán, sáng sớm bỏ giấc ngủ ngon lành của mình để rủ Trang đi siêu thị mua bánh kẹo, đồ ăn thức uống cho mấy đứa. Vậy mà có người lại không hiểu được nỗi khổ của mình cơ đấy. Còn đòi vất mình đi cơ. Buồn thật! – Minh giả vờ tội nghiệp.
- Thôi mà anh hai đẹp trai hay giả nai! Em có bảo vất anh bao giờ? Cho em ăn bánh đi! – Vi nhõng nhẽo, đưa hai tay ra trước xin bánh.
- Hờ… – Minh chớp chớp mắt trước cái thái độ xoay nhanh hơn chóng chóng của nhỏ, lấy từ trong túi ra một bịch snack thảy lên giường.
- Thanks anh! – Nhỏ chụp lấy bịch bánh, mặt vui vẻ.
- À…mà có thông tin của An chưa? Nó tới đó an toàn rồi à? – Thảo Anh bỏ nốt phần còn lại của cái bánh sandwich vào miệng.
- Không rõ. Chị chưa gọi. Ropez, chị có gọi chưa? – Trang lắc đầu rồi nhìn Ropez.
- Không. Tắt máy rồi. Gọi mãi không được nên thôi. Chắc nó đang ngủ nên chị tính tối rồi lại gọi lần nữa. – Ropez lắc đầu.
- Haiz…thật là. Em cũng muốn về Nhật! Chỉ là bàn tay bị thương rồi kiệt sức mà ngất xỉu thôi. Có cần phải vào đây nằm không? Thảo Anh cũng chỉ là trúng một phát đạn vào tay, có nghiêm trọng gì mấy? – Vi hét.
- Haiz…chính vì kiệt sức nên Tiểu An mới nhất quyết muốn hai đứa ở bệnh viện. Nó sợ về nhà, hai đứa lại lao đầu vào công việc nữa. – Trang ngồi xuống bên giường Thảo Anh.
- Thế nó thì sao? – Vi ấm ức.
- Thôi…cứ làm theo chỉ thị đi. Một tuần nữa, các em sẽ được sang Nhật. – Ropez nhún vai.
- Một tuần á? Ý chị là tụi em phải ở đây một tuần sao? Á… – Vi bức xúc chống hai tay xuống giường làm chạm tới vết thương. Nhỏ nhăn mặt thấy mà thương.
- Tiểu Vi…có sao không? – Ropez bật dậy chạy tới hỏi. Minh cũng hoảng hồn chạy lại.
- Au…hix…đau chết mất! – Vi nhăn mặt ôm tay. Bàn tay phải được băng bó cẩn thận giờ đã thấm máu đỏ.
- Trời ơi…em làm động tới vết thương rồi này. Cứ thế thì tới bao giờ mới lành lại được? – Trang cốc vào đầu nhỏ.
- Em cũng đâu muốn? Mà sao lại phải ở trong đây tới một tuần? Em chịu không nổi cái không khí trong này đâu. – Vi khổ sở.
- Chị cũng không còn cách nào. Tiểu An đã dặn rồi. – Ropez bó tay.
- Con đấy muốn hành chết em à…TIỂU AN! – Vi hét lên đầy ấm ức.
- Nhỏ xuống giúp… – Thảo Anh bịt tai.
- Hừ… – Vi quay sang lườm cô nàng cháy da khiến Thảo Anh không dám càm ràm gì thêm nữa, cầm cuốn conan lên giả vờ chăm chú đọc.
- Một tuần sau rồi mày sẽ biết tay tao! – Vi nghiến răng trong cái thở dài bất lực của ba anh chị.
Nó mở mắt ngồi dậy nhìn khắp phòng một lượt rồi ngáp dài vươn vai. Ngủ một giấc ngon thật. Nhìn đồng hồ, 6g30 chiều rồi! Vậy là nó ngủ gần 9 tiếng đồng hồ rồi sao? Không ngờ nó mệt tới mức ngủ nhiều thế.
Đứng dậy nó bước vào phòng tắm thay đồ rồi bước xuống dưới phòng ăn. Hai hàng người giúp việc đứng xếp ngay ngắn cúi đầu chào nó.
- Chào tiểu thư.
Nó nhún vai, không trả lời vì đã quen… với cảnh này dù có hơi khó chịu. Nó không thích kiểu ai cũng phải kính nể mình.
Ngồi vào bàn, nó mới nhớ ra rằng pama mình chưa về. Nó hỏi chị giúp việc:
- Pama em về chưa ạ?
- Dạ thưa tiểu thư…ông bà chủ bảo sắp về tới rồi. – Một chị giúp việc lễ phép trả lời.
- Thế mọi người nó nói cho họ biết việc em về không?
- Dạ không.
- Vậy ạ… – Nó gật gù. Đúng lúc đó có một chị giúp việc khác chạy vào:
- Mau…ra chào ông bà chủ! – Giọng chị giúp việc hối hả.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều vội vàng chạy ra ngoài sảnh lớn. Nó thì chẳng buồn ra, chỉ đứng dựa vào bức tường, chỗ cửa thông từ sảnh lớn vào phòng ăn.
Khoanh hai tay trước ngực, nó nhìn pama mình. Người đàn ông cao lớn, gương mặt điềm đạm đầy uy quyền đó chính là người nó gọi là ba, cũng là đương kim chủ tịch của tập đoàn viễn thông KWT thứ 2 thế giới. Ông là người Nhật theo đúng kiểu truyền thống với những phong tục lâu đời. Cạnh ông là một người phụ nữ trung niên với nét đẹp đậm chất châu Á. Dù đã 40 nhưng trên mặt bà không hề xuất hiện lấy một nếp nhăn nào. Từ bà toát ra một vẻ cao sang đầy quý phái. Đó chính là mẹ nó!
- Tiểu An! – Mẹ nó nhìn về hướng cô con gái yêu quý đang đứng rồi kêu to, ngay sau nó là chạy tới ôm chặt nó.
- Mẹ! – Nó vòng tay sang ôm lây bà.
- Con về bao giờ? Sao không báo cho ta biết? – Pa nó cũng bất ngờ.
- Mới sáng nay thôi ạ. Con không muốn cắt ngang công việc của hai người nên không báo. – Nó gỡ tay mama ra rồi cười.
- Con đấy con quỷ nhỏ. Đi hai tháng trời không thèm gọi về cho ta lấy một cuộc. Làm ta nhớ con phát khóc. – Mắt mẹ nó rưng rưng.
- Thôi mà mama…chính vì thế mà con mới về thăm hai người này! – Nó làm nũng.
- Con chỉ có được cái chiêu mít ướt là giỏi. Con có biết ta nhớ con tới mức nào không? – Mẹ nó cốc yêu con gái.
- Au… – Nó lấy tay xoa đầu.
- Công chúa của pa về mà không nói trước, làm ba không đón con được. – Pa nó xoa đầu cô con gái. Có thể nói, Bảo An là báu vật của cả dòng họ Kiwasato.
- Hì…thôi. Chắc hai người mệt rồi. Chúng ta ăn cơm thôi. – Nó chạy lại kéo ghế mời pama ngồi.
- Cảm ơn con gái. – Mama nó cười đầy dịu dàng.
- Không có gì…con mời mọi người ăn cơm! – Nó sau khi ổn định chỗ ngồi thì mỉm cười nói. Ngay sau đó là cầm đũa lên gắp lia lịa.
- Từ từ nào…không lẽ ở Việt Nam thằng Thiên bỏ đói con sao? – Papa nó lắc đầu cười khổ với cô con gái.
- Dạ…anh hai không cho con ăn. – Nó gật đầu lia lịa đổ tội cho người vô can.
- Chứ không phải con ăn nhiều quá đến nỗi nó hết tiền mua đồ ăn cho con à? – Mẹ nó liền bênh cậu con trai quý tử.
- Bao giờ ạ? Con ăn ít qúa trời… – Nó trề môi.
- Ta còn lạ gì con? Nuôi con bao nhiêu năm chẵng lẽ con ăn bao nhiêu ta lại chẳng rõ? – Mẹ nó dí trán.
- Hix…mẹ chỉ thương mỗi anh Thiên! – Nó hậm hực.
- Tất nhiên…thằng Thiên ngoan hơn chị nhiều. Còn chị đi tới đâu là phá tới đó, không ở đâu là không gây chuyện.
- Mẹ! – Nó hét, mặt giận dỗi chú tâm vào chén cơm.
- Thôi…hai mẹ con ăn đi. – Papa nó can.
Gia đình nó là thế, nhiều tiềng cười nhưng ẩn sau đó là một biển nước mắt. Để có được nụ cười hạnh phúc đó, nước mắt và đau khổ mà mọi người bỏ ra là không hề ít.
Nó nghe thế cũng chẳng nhăn nhó mặt mũi nữa mà nhanh chóng gắp thức ăn đầy ắp chén của pama. Đã lâu lắm rồi nó không có được bữa ăn gia đình thế này. Từ hồi sang Việt Nam, nó chỉ đi ăn tiệm chứ cũng chẳng vào nữa và lần nấu cho hắn ăn là lần gần đây nhất nó đụng tay vào việc bếp núc.
Nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi của người thân, nó cảm thấy ấm lòng. Trong lúc mọi thứ đang rối tinh rồi mù thế này, nó cần lắm cái giây phút bình yên. Có lẽ Vi đã đúng. Chúng ta sống, chẳng cần thiết phải nhớ khư khư lấy quá khứ và lúc nào cũng phải nhìn về tương lai. Sống là sống cho hiện tại, sống hết khả năng của mình rồi để kết quả do trời định đoạt, cho tương lai thể hiện cái kết quả ấy.
Sau khi ăn tối, pama nó là vào thư phòng và làm việc. Cảnh tượng này nó thấy quen rồi nhưng đây là lần đầu tiên nó bước vào thư phòng của họ khi cả hai đang làm việc.
“Cạch”
Đẩy cửa bước vào, thứ nó có thể nhìn thấy đầu tiên chính là hai cái giá sách cao chạm nóc đặt hai bên, số sách đó toàn là sách chuyên ngành, từ sách thường đến sách hiếm đều tụ tập đầy đủ. Đối diện là cái bàn gỗ lớn… để làm việc, phía sau đó là cái cửa sổ to có thể phóng tầm mắt đến khắp nơi trong cái thành phố Tokyo này.
Ông Yushi (pa nó) ngước mắt lên, nét ngạc nhiên thoáng trong đôi mắt. Lần đầu tiên ông thấy cô con gái bước vào đây. Ông biết là không phải cô con gái không muốn giúp mình những việc ở công ty mà là vì nó biết ông không thích nó tham gia vào nên không bao giờ nó đặt chân vào thư phòng nơi vợ chồng ông làm việc. Nếu pama nó đã không thích, tuyệt đối nó sẽ không can dự nhưng lần này…đành phá lệ vậy! Nó đã chính thức tham gia vào và hiện tại đang là một cá thể của KWT dưới cái tên mới – Lâm Phương Nghi.
- Sao con vào đây? – Ông Yushi lên tiếng, đến lúc đó, bà Phương (mẹ nó) mới ngước mắt lên.
- Con gái? – Mẹ nó hơi bất ngờ.
- Vâng…dạo này công việc của hai người nhiều nhỉ? – Nó cười.
- Cũng vẫn như xưa nhưng sao con vào đây? Ta cứ tưởng con không thích đặt chân vào căn phòng này? – Mẹ lắc đầu.
- Không…con chẳng ghét gì cả. Chỉ đơn giản là con không muốn đến nơi không cần đến mình. Mà gần đây có chuyện gì lạ xảy ra không? – Nó lắc đầu rồi hỏi vào vấn đề chính. Nó cần biết Tứ quản lí có đang rình mò hay âm mưu gì với nhà nó hay không.
- Vẫn bình thường thôi con. Mà có gì không? – Pa nó chau mày.
- Cũng không có gì. Chỉ là sau này không còn được yên ổn thôi. Mọi thứ sắp bắt đầu rồi. – Nó hơi nhướn mày.
- Cái gì sắp bắt đầu?
- Một trận chiến. Pama nên chuẩn bị tốt đi thì hơn. Sắp tới sẽ có một số thứ khiến cho thương trường phải xáo động. Con chưa nói trước được gì nhưng có vẻ nó không tốt đẹp mấy. Mà pama Trương đâu ạ? Họ chưa về sao? – Nó nhún vai đầy vẻ bất lực.
- Ừm…hai ông bà ấy còn vi vu ở Anh đấy. Bảo là lâu lắm rồi chưa có dịp đi du lịch chung với nhau nên tranh thủ lần này đi luôn để ôn lại kỉ niệm xưa. Hạnh phúc lắm cơ…tôi thì đâu có diễm phúc ấy? – Bà Phương nói với giọng tiếc rẻ rồi lườm ông chồng. Từ lần kỉ niêm năm năm ngày cưới đến giờ, chồng bà chẳng bao giờ dẫn bà đi du lịch lần nào nữa cả trong khi lũ bạn thì một năm được chồng dẫn đi du lịch có khi tới hơn mười lần! Nghĩ lại mà thấy tủi thân làm sao.
- Bà nói tôi thì nói thẳng nhé! – Ông Yushi gõ mạnh tay lên mặt bàn.
- Hừ… – Mẹ nó chẳng thèm nói nữa mà cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.
- Thôi…vậy hai người làm việc tiếp nhé. Con ra ngoài đây. – Nó thở dài rồi quay lưng bước ra ngoài. Pama nó đúng là…
...