watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 22:41,Ngày 23/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 6960

Hotgirls Siêu Quậy


» Đăng lúc: 12/03/15 07:40:49
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Nó biết ơn Bướm Đêm vì nếu không có người đó, nó có thể đã chết. Một …câu chuyện cách đây 3 năm:


Bệnh viện KWT tại Anh


Nó nằm trong phòng cấp cứu đã được hơn 4 tiếng đồng hồ với tình trạng hôn mê sâu. Chiều hôm qua nó bị tai nạn vì có một chiếc xe đâm phải lúc lao ra đường. Ngay lập tức, nó được pama, Thiên đưa vào bệnh viện nhưng chỉ mới có thể cầm máu, còn tình trạng thì ngày một xấu đi và tất cả các bác sĩ trực thuộc lúc đó cũng chỉ đành lắc đầu bó tay.


Không chịu thua, pama nó cùng Thiên quyết định dùng chuyên cơ của gia đình mang nó sang Anh tìm cách cứu chữa và hiện tại, nó vẫn còn nằm trong ấy.


Cùng lúc đó, có một cô gái với mái tóc màu đen dài suôn mượt, mặc đồ công sở màu đen hối hả chạy tới.


- Pama… – Cô gái lên tiếng.


- Ropez…Tiểu An…nó vẫn còn trong đó! – Mama nó khóc.


——————–


Hoàng Ngọc Hạ Nhi (23t): Là con nuôi của pama nó. Gia thế… Còn được gọi là Ropez. Sống định cư tại Anh lúc 19t. Lả một nữa ca sĩ rất nổi tiếng vì tính cách hoà đồng, dễ chịu, khuôn mặt trái xoan với hai lúm đồng tiền và chiếc răng khểnh. Nước da trắng hồng, mịn màng cùng chiều cao lí tưởng: 1m72. IQ: 290/300. Vừa là ca sĩ, vừa là tổng giám đốc của một chi nhánh lớn tập đoàn Hoàng Gia nhà hắn.


——————–


- Pama đừng lo quá. Con nghĩ nó phúc lớn mạng lớn, chắc không sao đâu. Chúng ta nên bình tĩnh và chờ đợi thì hơn! – Ropez an ủi.


- Nhưng nó đã ở trong đó hơn 4g rồi. Mama lo quá! – Mama nó mặt mũi tái méc nói.


- Mama…bình tĩnh… – Ropez vuốt lưng cho mama nó.


“Ting…”


Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Vị bác sĩ già trong trang phục blouse trắng chậm rãi từng bước chân tiến ra ngoài.


- Ai là người nhà bệnh nhân Kiwasato Bảo An? – Vị bác sĩ cất tiếng hỏi.


- Là tôi! – Mama nó vội chạy lại trả lời.


- Con tôi hiện giờ sao rồi bác sĩ? Nó có sao không? – Papa nó lo lắng.


- Tôi e rằng gia đình phải chuẩn bị tinh thần trước. Cô bé hiện tại đang trong tình trạng hôn mê rất sâu, có thể sẽ không tỉnh. Vả lại, vụ tai nạn vừa rồi đã khiến một phần não bộ bị chấn động mạnh nên nếu có tỉnh, cô bé cũng sẽ bị tình trạng mất trí nhớ. Nhưng cơ hội đó chỉ nằm trong 5% mà thôi. 95% còn lại là cô bé sẽ tử vong. Chúng tôi thật sự rất tiếc! – Vị bác sĩ trình bày xong rồi đi thẳng.


- Ôi…con tôi… – Mama nó chỉ kịp thốt lên bấy nhiêu rồi ngất đi. Cũng may, papa nó đỡ kịp.


- Mình…mình à… – Papa nó gọi.


- … – Ropez lặng im không nói, dường như đang suy nghĩ điều gì.


Thiên lúc đó đau lòng, dùng nắm đấm nện thẳng vào bức tường. Một lúc sau, Ropez mới lên tiếng đầu tiên:


- Con có cách giúp Tiểu An! – Giọng chắc nịch.


- Cái gì? Con có thể? – Papa nó ngạc nhiên. Một tia hy bọng le lói vào bên trong tâm hồn mỗi người.


- Dạ!


- Làm thế nào? – Thiên gấp gáp hỏi.


- Em có người quen. Chắc chắn người ấy có thể giúp. – Ropez nói.


- Như vậy thì tốt quá rồi! – Papa nó mừng rỡ.


- Dạ!


Chính nhờ vụ tai nạn đó, nó đã đến với D.E.A.T.H. Người mà Ropez nhắc đến chính là thầy bọn nó hiện tại, cũng chính là người cha nuôi của mình.


May mắn, một tháng sau, nó đã tỉnh lại. Tuy nhiên, tất cả mọi chuyện, nó đều nhớ. Tất cả mọi người, mọi kỉ niệm, mọi buồn vui, nó đều không quên. Nhưng cậu bé ngày xưa ấy, chẳng hề tồn tại trong trí nhớ nó nữa. Phần kí ức đẹp nhất của tuổi thơ đ…ã bị nó lãng quên do vụ tai nạn cho đến tận bây giờ.



Lắc nhẹ đầu, nó quay lại với hiện tại. Sau khi không thể nào tập trung vào công việc, nó quyết định lái xe về thành phố. Qua một đêm không ngủ thì hiện tại nó đã đứng trước bar Vegas.


Xô nhẹ cánh cửa, nó bước vào, to tiếng hỏi:


- Thằng Zun đâu?


- Cô em là ai mà ngon quá? Gọi cả quản lí bằng cái giọng đó cơ à? Anh sẽ gọi quản lí ra giúp em nếu em chịu đi với anh! – Có một thằng giọng bỡn cợt nói, nhẹ luồng tay qua eo nó.


Nó trừng mắt lên, hai tay linh hoạt khoá tay tên xấu số ấy rối dúi thẳng về phía trước. Hắn ta mất đà nên té nhào xuống đất, mặt chà sát xuống nền gạch nến nỗi chảy cả máu mũi.


Hắn ta loạng choạng đứng dậy rồi tiếp tục nhào vô nhưng không may lại bị ăn thêm một cú đấm của nó, một cú đá xoay người cực đẹp mắt và một đòn lên gối siêu đỉnh khiến hắn ta bất tỉnh.


- Còn thằng nào muốn bị như thế thì cứ nhào vô! – Nó quát.


Nguyên cả bar im phăng phắc không tiếng động. Nhiều tiếng xì xầm ban đầu cũng im bặt. Trong đâu họ đều dấy lên một câu hỏi: “Cô ta là ai?”


- Tao bảo gọi thằng Zun ra đây! – Nó nhắc lại vấn đề.


- Nhưng…quản lí không muốn gặp ai… – Một tên mạnh bạo trả lời.


- Cứ vào mà gọi! Bảo chị nó muốn gặp! – Nó gắt.


Tên đó nghe xong thì cắp đuôi chạy như ma đuổi vào trong. Đứng đó mà cãi nó thì hậu quả chắc…cũng không hơn gì tên đang nằm sãi lai dưới đất kia đâu!?!


Chốc sau…


Zun cùng tên vừa rồi hớt hải chạy ra. Cậu nhóc thấy mặt nó hằm hằm thì khẽ nuốt nước bọt. Cái lỗ tai lại sắp khổ rồi đây!


- Nhanh nhỉ? – Nó khẽ cười, một nụ cười khiến người đối diện lạnh sống lưng.


- Ơ…dạ… – Câu nhóc gãi đầu.


- Người đó về rồi? Chắc chứ? – Nó hỏi.


- Vâng…chắc ạ! Người ấy đã ghé đây chiều hôm qua. – Zun thành thật trả lời.


- Vậy hiện tại đang ở đâu? – Nó lại hỏi.


- Khách sạn Sheraton. – Cậu đáp.


- Ừ… – Nó gật đầu rồi nhanh chóng quay lưng ra cửa nhưng hình như nó chợt nhớ điều gì đó nên dừng lại, nói, mặc dù không thèm ngoảnh mặt:


- À…mà khoang đã! Đem thằng đang nằm kia xuống hầm cho chị! Chặt hai cánh tay của nó rồi may cái miệng *** ấy lại đi!! Mai chị sẽ ghé kiểm tra.


- Dạ! – Zun ngoan ngoãn.


- Tốt! – Nó gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi bước ra cửa.


Hắn lúc này cũng đã lái xe về trong đêm. Hiện tại đang ở nhà. Hắn bực bội thật. Chỉ tại một cú điện thoại mà hắn lại phải lội ngược về thành phố sớm như thế trong khi bản thân lại thích được vui chơi.


Tối hôm qua:


Vừa về tới phòng, điện thoại hắn rung liên tục mặc dù chủ nhân nó đã khá uể oải.


“Alo…” – Hắn khó chịu.


“Sao thế? Mệt hả cưng?” – Giọng một cô gái vang lên trong điện thoại.


“…Ai vậy?” – Hắn cau mày.


“Đoán xem!” – Cô gái nói với giọng thách thức.


“Chị hai?” – Hắn thốt lên.


“Em thông minh nhỉ? Phải, là chị đây!” – Chị hắn cười qua điện thoại.


“Chị gọi cho em làm gì?” – Hắn hỏi.


“Nhớ nhóc thôi…cũng 4 năm rồi không gặp mặt cơ mà.”


“Nhớ nhung gì? Bà chị mới trong trại ra à?” – Hắn xóc xỉa.


“Cái thằng quỷ này? Chọc tức chị à?” – Chị hắn tức tối.


“Hừ…làm như em không biết! Chị chỉ biết có mỗi quần áo với giày dép. Có còn thời gian để ý cái gì đâu? Đúng là bọn con gái.” – Hắn nói mà không biết rằng, đầu dây bên kia có một cái nhếch môi rất kì lạ.


“Thì sao nhóc? Mà con gái thì sao chứ? Có ai dạy cho em biết rằng đừng bao giờ xem thường phái nữ chưa? Em mà cứ thế thì sẽ có ngày chết dưới tay con gái đó!” – Chị hắn trề môi.


“Có gái chết với em thì có. Ở đó mà mơ đi.”


“Hừ…nọi chuyện mất cả hứng.”


“Thế thì ai bảo gọi. Mà gọi có chuyện gì?” – Hắn càu nhàu.


“Chị chỉ muốn nhóc ghé thăm chị thôi!”- Chị hắn nói, giọng phụng phịu.


“Thăm gì? Chị đang ở Anh kia mà…ơ khoan…không lẽ…chị về nước rồi à?” – Hắn giật mình.


“Làm gì hốt hoàng ghê thế? Chị mày về được một buổi rồi.”


“Thế về làm gì vậy? Sao không ở Anh luôn?”


“Đuổi chị à? Chị về đây vì có chút chuyên thôi. Đừng có mơ chị vì nhớ cưng mà bay về nước nhá!”- Chị hắn nói giọng tự hào.


“Tôi không cần cái sự nhớ nhung ấy đâu. Kinh chết!” – Hắn lè lưỡi.


“Em…” – Chị cứng họng.


“Thôi…nói nhiều. Em đang ở Nha Trang, chưa về đâu. Khỏi chờ!”


“Tối nay về đây gấp cho chị!” – Chị hắn nghiêm giọng.


“Không rãnh!” – Hắn nhăn nhó trả lời.


“Được…nếu em không muốn biết về chuyện của cô bé ngày xưa đó…” – Chị hắn nói với giọng gian gian.


“Cô bé ngày xưa?” – Hắn nhắc lại cụm từ.


“Phải…Tiểu An! Ngày mai, khách sạn Sheraton!” – Chị hắn nói xong thì dập máy luôn.


Nhờ cú điện thoại ấy, bây giờ hắn đã có mặt trong thành phố nhưng hắn không dự định sẽ đến khách sạn Sheraton ngay mà phải về nhà trước.


Trong khi đó, nó đang đứng trước cổng khách sạn Sheraton. Bước xuống xe, nó thảy chìa khoá cho tên bảo vệ đem xe đi cất, còn mình thì bước vào khách sạn. Nó nhanh chóng tiến đến quầy tiếp tân.


- Người tên Hoàng Ngọc Hạ Nhi ở phòng mấy? – Nó cất tiếng …hỏi.


- Xin quý khách chờ chút! – Cô nhân viên quầy tiếp tân nhìn nó mỉm cười, nói rồi nhanh tay kiểm tra sổ sách. Xong, cô ngước lên nhìn nó trả lời:


- Vâng! Cô ấy ở phòng 3014. Quý khách có thể dùng thang máy để lên lầu số 3 ạ! – Cô nhân viên tận tình chỉ dẫn.


- Cảm ơn! – Nó buông đúng hai tiếng rồi bước nhanh đi.



“Ting…”


Thang máy mở ra và nó lia mắt hết bảng số từng phòng mà nó đi ngang. Cuối cùng thì nó cũng tìm thấy phòng mang bảng số 3014!


Tay nó run run gõ cửa. Cái cảm giác sắp được gặp người mình yêu thương thật khó diễn tả. Nó thật sự rất phức tạp!


“Cốc…cốc…”


Nó đứng im chờ cánh cửa mở ra. Lát sau, từ bên trong là một cô gái xinh đẹp mở cửa. Đó không ai khác chính là Hạ Nhi, là Ropez và cũng chính là Bướm Đêm!


- Chị! – Nó chồm tới, ôm chặt cứng Ropez khiến chị muốn ngạt thở.


- Tiểu An…Tiểu…An…thả chị ra…ngạt thở… – Ropez khó khăn nói.


- A…vâng! Em xin lỗi! – Nó nhận ra động quá khích của mình, vội vã buông tay, giọng lí nhí.


- Hì…không sao! Mới 4 năm không gặp mà Tiểu An của chị lớn thế này rồi sao? Xinh đẹp hẳn ra ấy nhỉ? Chắc có nhiều người trồng cây si lắm rồi đây. Mấy năm nữa thôi là lấy chồng rồi. – Chị dịu dàng vuốt tóc nó nói.


- Chị… – Nó nũng nịu.


- Ừ…vào đây! – Chị kéo tay nó vào rồi ấn nó ngồi xuống chiếc ghế mây.


- Chị về bao giờ vậy? – Nó hỏi.


- Mới chiều hôm qua thôi cưng. – Ropez mỉm cười trả lời nó. Tay nhanh chóng đẩy chiếc tách café đến trước mặt nó.


- Em cảm ơn!


- Không cần khách sáo thế đâu. Chúng ta là chị em trong nhà rồi kia mà? Em như thế làm chị không vui đấy! – Chị khẽ cau mày tỏ vẻ không vừa ý.


- Dạ…hì… – Nó cười, tay gãi đầu.


- Dạo này có vấn đề gì không? Chị nghe cha nuôi bảo mấy đứa vừa mới có nhiệm vụ mới tối qua. Nhiệm vụ gì thế? – Ropez hỏi thăm.


- Vâng…D.E.A.T.H nhập 4 lô hàng vũ khí mới. Phương thức giao hàng qua đường thuỷ tại cảng Nha Trang tối qua lúc 10g. Cũng không có vấn đề trục trặc gì đâu. Chỉ có điều dạo này Thiên và Thảo Anh xảy ra chút chuyện thôi. – Nó thành thật.


- Chuyện gì?


- Em không rõ. Vì là chuyện tư của hai người họ nên em muốn để cả hai tự giải quyết, không can thiệp sâu. Nhưng có vẻ mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát rồi thì phải? Thảo Anh bắt đầu lơ là công việc, do việc bảo mật đường truyền qua bộ đàm bị rò rỉ nên bên cớm nắm được không ít thông tin khi chúng ta hành động. Dẫn đến việc Vi bị bao vây, suýt mất mạng. – Nó trình bày.

...
Tags: hotgirls sieu quayhotgirls sieu quay
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tình Yêu Của Hotboy
» Tên kiêu ngạo! Tôi ghét anh!
» Hợp đồng lọ lem và 2 chàng hoàng tử
» Tôi Ghét Anh ... Đồ Du Côn
» Ghét Của Nào Trời Trao Của Ấy
» Tôi yêu Anh mất rồi, tên sao chổi đáng ghét
1234...121314»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON