Nắng Hạ lúc nào cũng lụng bụng kêu ca với Huy Linh về cái phong tục mà cô cho rằng là rất buồn cười này. Lúc nào Huy Linh cũng chỉ im lặng cười. Bây giờ sao anh hiền khô. Anh đang vui sướng, anh thấy cuộc sống của mình có Nắng Hạ bên cạnh thật không gì hạnh phúc bằng. Cuộc sống của anh giờ đây ngập tràn tình yêu và màu hồng của mọi điều tốt đẹp.
Sáng nay, cũng chẳng có gì khác ngoài việc cùng đi với anh ra mắt người ta. Không phải là những người như thường ngày cô vẫn gặp, lần này cô được ra khỏi khu chính trị này, gặp mặt bốn cô gái trước đây cũng đã từng làm quen với Huy Linh.
Huy Linh nói với Nắng Hạ:
- Cho em mấy phút để chuẩn bị đó. Này, em chuẩn bị cho kỹ một chút, đề phòng em khi gặp họ cho đỡ ngại.
Nắng Hạ nguýt anh một cái dài thườn thượt – cử chỉ luôn làm anh cảm thấy đáng yêu vô cùng. Nắng Hạ nói dài cái giọng ra, cô nhấn mạnh:
- Đỡ ngại? E hèm…Tôi chỉ sợ họ ngại trước tôi thôi.
Huy Linh mấm môi giấu đi nụ cười trên môi. Nắng Hạ ngây thơ và trong sáng quá. Cô đi bên anh, rất gần anh, và đúng là anh chỉ muốn quay sang ôm chặt cô vào lòng.
Con đường nhỏ dẫn 2 người ra phòng trống nơi 4 hành lang thông ra nay đã trở nên thân quen với cô. Không còn cảm thấy bỡ ngỡ, cũng không còn há hốc cái miệng ra trước cảnh vật nơi đây nữa, Nắng Hạ tung tăng đi trong vui vẻ. Cho dù không quan tâm lắm nhưng cô đang tưởng tượng ra cảnh 4 cô gái kia sẽ rất ngưỡng mộ cô vì cô đã hơn họ, đã " được" Huy Linh chấp nhận. Dù gì thì Nắng Hạ vẫn là con gái mà.
Cánh cửa chính của khu chính trị đã được mở rộng.
Cuối cùng thì Nắng Hạ cũng biết được cái " Vương Quốc" mà Huy Linh vẫn thường tự hào nói với mình là như thế nào. Một sự sống như được mở ra trước mắt. Cuộc sống có sự ồn ào náo nhiệt quen thuộc, tiếng nói cười rộn rã của mọi người qua lại làm Nắng Hạ có một cảm giác thân quen không lẫn vào đâu được giống như ở nhà. Những hàng cây xanh chạy dọc trên con đường rợp bóng mát.
Nắng Hạ sững người.
Cô không thể tin vào mắt mình. Làm sao có thể tin vào mắt mình đây khi dưới những ngọn đồi, những dãy núi khô cằn lại có thể có một vương quốc tồn tại được đây?
Huy Linh chậm rãi bước xuống những bậc đá cao chất ngất để xuống đường, dưới đó đã có mấy người đang cúi mình chào lễ phép. Nắng Hạ mải nhìn xung quanh, mải nhìn đến mức cô bị hụt chân ở bậc thềm cuối, cũng may là cô được Huy Linh đỡ gọn trong vòng tay vững chãi của anh. Đến tận khi ấy cô mới có thể trở về với thực tại.
Huy Linh hiểu được Nắng Hạ đang nghĩ gì, anh từ tốn giải thích cho cô hiểu hơn về Vương quốc của mình.
Vương Quốc có tất cả là 21 ấp, mỗi ấp cách nhau 1 dãy núi và họ sinh sống trong thung lũng. Để dễ dàng qua lại giữa các ấp, có một đường hầm xuyên qua dãy núi. Mỗi ấp lại có một người cai quản riêng của ấp đó, được gọi là ấp trưởng. Vương Quốc quá lớn nên Bố Mẹ Huy Linh đã để 7 ấp ở xa cho ông An – người anh em kết nghĩa với ông cai quản.
Ánh nắng của buổi sáng mùa hè chiếu rọi, Nắng Hạ ngước lên nhìn bầu trời xanh cao vời vợi, lòng cô bỗng cảm thấy xao xuyến lạ thường. Cô đang sống trong một thung lũng, thung lũng rộng trải dài như vô tận, cảm giác thoải mái và vui biết bao.
Tiếng người lao xao bên đường. Trong những quán nước, những bóng cây mát, các cô các bà tụm năm tụm bảy xúm xít lại bàn tán. Thấy Huy Linh ai cũng cười thân thiện và chào lễ phép. Không kể đến những cô gái trẻ, ai nhìn thấy Huy Linh cũng chúm chím làm thẹn, đôi má hồng lên đáng yêu nữa. Có cô còn không giấu nổi sự sung sướng reo lên:
- Ôi! Cậu Huy Linh kìa!
- Cậu Huy Linh đẹp thật!
- ….
(bạn đang đọc truyện tại ,chúc các bạn vui vẻ)Nhưng khi nhìn thấy Nắng Hạ, cái dáng người nhỏ bé, cái kiểu ngạc nhiên không thốt lên lời của cô …tất cả hình như làm mọi người thêm ác cảm với cô thì phải.
Ánh mắt nhìn cô đầy xoi mói, có cái gì đó như đang dè bỉu khiến cho cô khó chịu. Cô thầm mong cho đi nhanh qua đám người nhiều chuyện này. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, hình như tất cả mọi người hôm nay đều cố tình đứng sẵn ở đây để chờ cô và Huy Linh đi qua vậy. Những lời to nhỏ xì xào vang lên không ngớt:
- Đây là người yêu chính thức của cậu Huy Linh đây sao?
- Con bé này mà được cậu Huy Linh đồng ý sao?
- Tôi thấy con tôi còn hơn gấp vạn lần.
- Nhìn vừa lùn vừa nhỏ, đi bên cậu Huy Linh trông xộc xệch quá!
- ….
Rất nhiều…rất nhiều những lời bàn tán khác vang lên. Ai cũng nhận ra rõ ràng Nắng Hạ chẳng hề xứng đôi với Huy Linh tẹo nào cả.
Nắng Hạ bỗng cảm thấy buồn và hụt hẫng.
Lạc lõng trong dòng người không quen, cảm giác mình bị tổn thương nặng nề khiến Nắng Hạ áp sát mặt vào Huy Linh như đang trốn chạy. Thật là cô chỉ muốn chạy về thật nhanh không phải tiếp tục nghe những lời không hay nơi đây nữa.
Bất ngờ Huy Linh nắm chặt lấy tay Nắng Hạ.
Cái siết tay như truyền hơi ấm sang cho Nắng Hạ. Rồi cả hai cùng im lặng đi bên nhau, đôi khi chỉ cần im lặng thôi cũng đủ để hiểu được tất cả.
Huy Linh vẫn nắm tay Nắng Hạ đi vào một cái quán sang trọng ngay bên đường. Hai người được một ông chủ ra tiếp chuyện rất niềm nở, niềm nở đến mức mà Nắng Hạ cảm thấy ngản ngẩm trước những lời lẽ đường mật và nịnh bợ đó. Huy Linh quay người lạnh lùng, anh nói đủ to để ông chủ quán cũng nghe thấy:
- Nắng Hạ, chúng mình vào trong thôi.
Ông chủ quán hiểu ý, cúi mình lễ phép chào.
Nắng Hạ chạy theo Huy Linh, khi cách ông chủ quán một khoảng cách an toàn, cô khẽ lụng bụng:
- Nói ngọt như mật ấy, nghe mà phát ngán lên.
Huy Linh khẽ cười nhẹ:
- Mới chỉ có một người mà em đã cảm thấy thế, còn tôi từ khi sinh ra đến giờ, những người như thế tôi gặp không thiếu. Chán! Đi đâu cũng chỉ toàn gặp những kẻ nịnh bợ.
Huy Linh chợt dừng lại, anh khẽ hất mặt về phía trước, anh nói:
- Kìa! Bốn cô tiểu thư kia rồi.
Nắng Hạ mở to mắt nhìn. Từ xa, bốn nàng đang ngồi nói chuyện rất vui, cô nào cũng nổi bật với vẻ đẹp như cuốn lấy mọi ánh mắt của mọi người xung quanh và cách nói chuyện duyên dáng yểu điệu lịch sự. Khi cười, cô nào cũng khẽ đưa tay lên che miệng, tất cả đều từ tốn nhẹ nhàng hết mức.
Nắng Hạ ngạc nhiên, mắt cô như mở to hơn:
- Trời ơi! Ai cũng đẹp như tiên ấy. Đẹp quá mất!
Huy Linh khẽ cười bật thành tiếng:
- Gì thế?
- Ai cũng đều là mỹ nhân cả, sao trước Huy Linh còn chê họ chứ? Huy Linh có bị làm sao không thế? Đến tôi là con gái mà nhìn không đã thấy mê rồi.
- Thì tôi có nói là họ đẹp hơn em mà. Huy Linh đang có ý đùa Nắng Hạ, ai ngờ cô lại tưởng thật. Cô ấp úng:
- Huy Linh này… Tôi … tôi…
- Sao thế?
Nắng Hạ quay người toan bước đi:
- Tôi về trước đây, để hôm khác tôi gặp họ sau cũng được.
Huy Linh vội giữ Nắng Hạ lại, anh cố gắng để mình không phì cười ra:
- Em ngại gặp họ sao? Dù gì thì hôm nay cũng phải ra mắt họ. Tôi đã nhắc em phải chuẩn bị trước rồi mà em đâu có nghe tôi.
Nắng Hạ im lặng không nói gì. Đúng là Huy Linh đã nhắc nhở rồi mà sao còn không chịu nghe anh chứ. Tất cả chỉ vì cô bướng bỉnh quá.
Huy Linh khẽ nắm tay Nắng Hạ bước đi, anh nói khẽ đủ để cho cô nghe thấy:
- Thôi đi nào. Uhm, Cho dù có chuyện gì xảy ra thì…Nắng Hạ luôn hơn họ, và người tôi yêu vẫn chỉ mình em mà thôi.
Câu nói càng làm cho Nắng Hạ đâm run hơn, cô không nghĩ được gì tiếp theo, chỉ lẳng lặng theo bước chân của Huy Linh. Cô cũng là con gái, đứng trước những cô gái xinh đẹp duyên dáng hơn mình, cô cảm thấy mất tự nhiên và có phần mất tự nhiên là đúng rồi.
Cô tự nhủ cô cũng sẽ cố gắng để chứng minh mình cũng là một người duyên dáng và quý phái. Nhất định sẽ phải cố gắng.
Huy Linh nắm tay Nắng Hạ tiến lại gần chỗ các cô gái đang ngồi, thêm lần nữa cái nắm tay ấm áp khiến cho Nắng Hạ vững tin hơn.
Các cô lần lượt đứng lên chào cùng nụ cười không thể đẹp hơn được nữa:
- Anh đến rồi à?
- Chào anh chị.
- …
Huy Linh gật đầu:
- Chờ chúng tôi lâu chưa?
Mấy cô tranh nhau nói:
- Dạ! Không đâu ạ. Chúng em cũng vừa đến thôi mà.
- Không lâu đâu ạ.
- Ôi! Không! Không! Chúng em cũng vừa mới tới thôi anh ạ.
Nghe những câu nói ngọt nhạt quen thuộc, Huy Linh đã bắt đầu thấy chán đến tận cổ. Anh quay người nhìn Nắng Hạ có ý giới thiệu cô. Bốn cô gái với tám con mắt cũng đổ dồn về phía Nắng Hạ. Có cô cười đầy ẩn ý, có cô thì không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng thầm nghĩ không ngờ Huy Linh từ chối mình để đồng ý một cô gái tầm thường thế này. Các cô cùng chào Nắng Hạ, vẫn nụ cười đẹp ấy
Nắng Hạ lại thêm lần nữa ngạc nhiên vì vẻ đep của các cô gái trước mặt mình. Nhìn gần thế này các cô còn đẹp hơn nhiều so với khi nãy. Nắng Hạ ngại ngùng cười đáp trả:
- Chào mọi người.
Nhìn mấy cô ngồi xuống nhẹ nhàng và điệu nghệ, Nắng Hạ cũng cố gắng, rón rén bước đến bên ghé. Huy Linh biết cô đang bị mất tự nhiên.
- Hai người uống gì để em gọi? Một cô lên tiếng.
- Cho chúng tôi hai ly nước cam vậy. Huy Linh nói.
Trời mùa hè nên dù còn là sáng sớm đã rất oi nóng, Huy Linh cùng Nắng Hạ đến được tới đây ai cũng đều toát mồ hôi, khát khô cả cổ. Để cốc nước trước mặt, Nắng Hạ chỉ muốn cầm ngay lên tu một hơi cho thỏa cơn khát nhưng cô không thể. Mấy nàng tiểu thư mãi cũng bắt đầu cầm chiếc thìa lên khuấy nước mời:
- Mọi người uống nước nhé.
Nắng Hạ mừng rơn, cô vội nhìn mấy người xung quanh mà không ai chịu cầm cốc nước lên uống cả, chỉ có tiếng của chiếc thìa va vào thành cốc nước kêu
leng keng là vang lên đều đều thôi. Rồi cũng có cô uống nước, nhưng không phải uống, trông cô ta giống như đang mút thìa thì đúng hơn. Cái thìa thì bé tí teo, uống kiểu như cô này thì biết đến bao giờ mới đáp ứng được cái cổ họng đang gào thét của cô đây?
Nắng Hạ khẽ thở dài, cô mệt mỏi cầm thìa nước lên rồi khẽ nghiêng nó sang một bên nhìn những giọt nước lăn dài từ đó xuống, đếm xem cái thìa này có thể chứa được bao nhiêu giọt.
Nắng Hạ nhìn lại mấy cô một lần nữa. Vẫn tiếp tục cái sự nghiệp mơn trớn cốc nước mà không chịu uống ấy, vẫn những hành động dịu dàng khép nép ấy. Nắng Hạ chợt nghĩ " Chẳng nhẽ bọn họ không uống nước thì mình cũng không được uống sao? Họ là họ, còn mình là mình chứ. Mình chẳng phải là ghét sự giả tạo gượng ép lắm đó sao? Tại sao bây giờ chính mình lại là người như thế?" Nắng Hạ suy nghĩ một hồi, rồi cuối cùng cô cũng quyết định trở lại đúng với con người của cô thường ngày. Sé chẳng có gì thay đổi cả, cô vẫn là cô, một Nắng Hạ tự tin đầy mạnh mẽ và đầy cá tính. Cô là Nắng mùa hè mà.
Nắng Hạ vội buông chiếc thìa ra bàn, cô bỏ mạnh quá làm cho nó có tiếng kêu keng keng lảnh lót. Tự nhiên như vốn dĩ mọi chuyện phải là như thế, cô cầm cốc nước lên uống một hơi cho đã cơn khát. Bốn cô tiểu thư mở tròn mắt ngạc nhiên nhìn Nắng Hạ không rời mắt. Nắng Hạ uống xong, cô đặt cốc nước lên bàn, nhìn lại thẳng vào mắt mấy cô tiểu thư khiến họ thoáng chút giật mình và phải vội nhìn đi nơi khác. Nắng Hạ quay sang nhìn thăm dò xem thái độ của Huy Linh đang như thế nào, anh vẫn thế, cúi mặt quấy cốc nước như không hề biết Nắng Hạ vừa làm gì. Thực ra Nắng Hạ biết thừa anh lại đang cố gắng mấm môi giấu di nụ cười trên môi mình như bao lần khác đấy thôi. Nắng Hạ cho tay lên chống cằm, cô hỏi Huy Linh phá tan đi không khí im lặng nơi đây:
...