Chap 21: Ex của hắn
Hắn ko nói thẳng, nhưng em biết hắn thường so sánh em với ex hắn
Ex hắn thuộc loại người hắn thích luôn ạh. Dịu dàng, đoan trang, nữ công gia chánh. Nói chung nếu so sánh thì ex hơn hẳn e (chỉ thua e ở cái ngoại hình, cái này khỏi bàn!)
Ex hiền lành, ex yếu đuối, ex nữ tính, ex biết nghe lời hắn, ex ko bao giờ phản đối idea của hắn. Vả lại, ex rất có tố chất của 1 người phụ nữ. Này nhé, ex luôn save money để đi sắm vàng, điều đó cho thấy ex rất biết tiết kiệm và lo cho tương lai (đấy là quan điểm của hắn, và e cũng chả biết tại sao cái đầu của hắn lại có thể nghĩ ra được cái thứ nhảm nhí như vậy). Còn nữa nhé, vừa mới quen hắn là ex đã lo đi học nấu ăn nè, đi học cắm hoa nữa cơ đấy.
Ex hắn cũng thương hắn kinh khủng khiếp lắm, cơ mà 2 bạn trẻ này chia tay là bởi gia đình.
Tóm tắt là thế này: Dì hắn quen mẹ của ex, và 2 người lớn mai mối làm sao mà 2 bạn trẻ ấy gặp nhau 3 ngày là yêu nhau luôn. Cơ mà ác cái là ba mẹ hắn lại ko thích ex, vì ex ko đẹp (nếu ko muốn nói là xấu và già hơn hắn), và vì nhà ex giàu nên nhà hắn sợ hắn ỷ lại. 1 lý do cực kì quan trọng nữa là ko hợp tuổi.
Gia đình phản đối, hắn ban đầu cũng có chống cự nhưng cuối cùng cũng xiêu lòng theo gia đình, thế là quay ngoắt 180 độ với ex luôn.
Đang yêu nhau thắm thiết, hắn tự động cắt liên lạc, ko nt, ko đt, ko rep,… Để ex khóc lóc, năn nỉ, bệnh lên bệnh xuống blah blah thì mới lên fb bảo là chia tay.
Vâng, em tóm tắt thế đấy, và nói thẳng luôn là em cũng ko đồng ý với cách cư xử của hắn. Ko phải chỉ có em ko đồng ý mà gia đình hắn cũng thế luôn ạh. Dù sao thì 2 nhà có tí quen biết nên hắn làm vậy, gia đình cũng khó xử. Anh chị hắn, mẹ hắn khuyên hắn cắt đứt từ từ, đừng làm ex shock, cơ mà hắn ko nghe.
Hắn là thế đấy, ko làm thì thôi, đã làm là quyết tâm làm đến cùng.
Ex còn yêu hắn lắm, ex vẫn thường nt, gọi điện, mail miết đủ cả, có điều hắn ko bao giờ rep. Theo quan điểm của hắn, chia tay là hết, đừng có mà bạn bè với chả liên lạc làm gì. Hắn yêu thì yêu nhiều lắm, nhưng đã hết là vô tình ko tả nổi ạh!
Hắn như vậy nên e chẳng bao giờ lo sợ hay ghen tuông gì cả (mà tính e nó ko ghen tuông bừa bãi đc, dù cố gắng cũng ko được ạh).
Mỗi lần ex nhắn tin, e đều bảo hắn rep (còn hắn thì đưa luôn đt cho e nhờ rep dùm). Con người ta hết tình còn nghĩa, vậy mà hắn dứt tình là ko nghĩ gì nữa luôn. Hắn làm vậy e cũng thấy tội tội… Ex gọi, e thuyết phục dữ lắm hắn mới trả lời (e thì nghĩ chắc có gì người ta mới gọi)
Thật ra e cũng là người hiếu thắng lắm, so với ex hắn, e cũng [hơi hơi"> giống như là người thắng cuộc nên cũng ít nhiều có tí hả hê. Cơ mà nói là nói thế thôi, chứ về bản chất, e vẫn thấy thương ex hắn. Cuộc tình dù đúng dù sai, tổn thương nhất vẫn là người con gái mà.
Căn bản, e ko muốn hắn ân đoạn nghĩa tuyệt như vậy, vì e lo sợ (vâng, e lại lo sợ). Hắn đối xử với ex như thế, phận là con gái, nhìn vào e cũng ái ngại, nếu lỡ sau này hắn cũng làm thế với em, em chịu sao nổi?!?
E vậy đó, làm gì cũng có lý do riêng của mình chứ chẳng phải cao thượng hay thương hại ai cả. Thế nhưng hắn lại là người khá bảo thủ (và gia trưởng nữa), ko bao giờ muốn nghe lời e. Hắn mặc kệ ex luôn. Nt ko rep, gọi điện ko care. Vậy đó, mặc kệ e khuyên nhủ hết lời.
Đã thế thì e cũng ko nói nữa. Chỉ tội cho ex
Chap 22: Khác biệt
1 tháng ở chung thì đã mất hết nửa tháng xa nhau vì 2 đứa về quê rồi. 2 tuần ko gặp sao mà nó cứ dài đằng đẵng.
Hằng ngày hắn vẫn gọi điện, nt cho em
- Ở nhà vui ko em?
- Cũng vui anh àh, nhưng em nhớ nhà riêng của mình quá
- Nhà nào?
- Nhà của anh và em
- Ừh, anh cũng nhớ nữa…
Dù nhà riêng ko đầy đủ tiện nghi như nhà ở dưới quê, cơ mà em vẫn thấy nhớ thương 1 cách lạ lùng. Cứ như đó mới thật sự là nơi thuộc về em, thật sự là thế giới của em, là tổ ấm, là hạnh phúc riêng của em vậy. Cũng giống như con gái có chồng, nhà cha mẹ vẫn là nhà mình, là nơi khiến mình cảm thấy bình yên nhất, nhưng nhà chồng mới là cuộc sống của mình…
Em cố gắng thu xếp để trở lại gia đình riêng của em, nhưng em nào có ngờ, lần trở lại này, tổ ấm của em bắt đầu gặp nhiều sóng gió…
…
Em hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Hằng ngày, em ở nhà nấu ăn, xem phim, đùa giỡn cùng hắn. Em vẫn vểnh tai trông ngóng tiếng xe của Thỏ Trắng đi tập gym về. Tối tối, em lại năn nỉ hắn chở em ra ngoài, đôi lúc là đi ăn chè, hay chỉ là uống nước rồi về thôi… Cứ thế, ngày nào cũng như ngày nào… Nhưng em ko chán, vì em thoả mãn với hạnh phúc hiện tại của mình rồi.
…
Hắn thì lại khác. Hắn luôn có nhiều thứ phải lo nghĩ, và điều khiến hắn stress nhất là công việc.
Nói về công việc của hắn thì đáng lẽ ra hắn chả cần phải lo nghĩ làm gì, vì điều kiện của hắn rất tốt, có cha chú trong ngành cả rồi nên chỉ cần ngồi ko chờ việc thôi ạh. Cơ mà tại hắn rảnh quá nên cứ thích suy nghĩ, tự tạo áp lực cho mình.
Thấy hắn stress như thế, em cũng hạn chế ko muốn nói về công việc của em.
E âm thầm tìm việc. Mục tiêu công việc của e lúc này là ổn định và phù hợp với định hướng của cả e với hắn, nên công việc e hướng đến khá khó chen chân vào.
Em học khối kinh tế, mà mục tiêu ao ước của mấy bé kinh tế thường là bank. Em thì ko thích bank lắm. Đây là cái lúc bank đào thải nhân viên, giảm lương, tăng việc,… Tại sao cứ phải đâm đầu vào?!?
Nói ko thích vậy thôi chứ làm ở bank có vẻ ổn định, vả lại hắn cũng muốn e vào bank. Thế nên, e nhờ vả cả rồi, chỉ biết tận dụng mối quan hệ, và bấy giờ e cũng chỉ có thể ngồi chờ đợi, ko làm gì hơn được nữa.
Đối với e, tìm 1 công việc tạm thời có đồng ra đồng vào thật sự ko khó, nhưng e ko thích. E ko thích để hắn 1 mình ở nhà, ai sẽ chăm lo cho hắn? Nếu vậy, e đi làm cũng thấy ko yên lòng. Thật sự e ko khó khăn gì nhiều, nên cứ coi như nghỉ ngơi 1 thời gian. Khi nào hắn có việc, em bắt đầu tìm việc là vừa.
Đôi lúc hắn hỏi e tại sao chưa đi kiếm việc làm. E cũng nói cho qua loa, ko đi sâu giải thích làm gì, hắn đã đủ stress trong công việc của hắn rồi, em ko muốn khiến hắn suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Có lẽ em làm vậy là sai, vì trong mắt hắn, tự nhiên hắn trở thành người biết nghĩ cho tương lai, còn em, em chỉ là đứa vô tư sống cho qua ngày…
…
Tâm lý của em bao giờ cũng rất thoải mái, việc có cũng được, chưa có cũng chẳng sao, nên em ko căng thẳng, ko lo lắng gì cả. Còn hắn, hắn nghĩ hắn là thằng đàn ông, ngồi ko giống 1 thằng vô dụng nên tâm lý có phần bất ổn.
Hắn để ý những thói quen của em, hành động của em, và tìm ra những điều khiến hắn ko hài lòng.
1. Nấu ăn
Nói về khoản nấu ăn, e ko phải đứa ko biết nấu, chỉ tại ở SG lâu quá toàn đi ăn ngoài nên e cũng vụng về hơn 1 tí (ban đầu thôi).
Ngày đầu e nấu cho hắn, hắn chê hết cái này đến cái khác, chỉ khen cơm ngon (hắn nấu cơm), ngồi ăn mà e chỉ muốn khóc thôi.
Sau này e nấu ngon hơn nhiều, nhưng hắn chỉ gật gù chứ rất tiết kiệm lời khen. Hắn của e vậy mà kén ăn lắm, thế nên e còn phải cố gắng nhiều (dù e nấu căn bản là hơi bị được lắm đó nha)
Thật ra hắn chê cũng đúng, bởi hắn nấu ngon mà. Lâu lâu hắn trổ tài nấu 1 món, và đương nhiên bao giờ e cũng tấm tắc khen. E khen vì hắn nấu ngon, và e cũng khen vì e hắn đã bỏ công ra nấu.
Hắn của e cũng giỏi lắm ạh, cứ mỗi lần e nấu ăn, hắn đều phụ e. Lúc thì lặt rau, lúc thì thái rau củ, hắn làm nhanh lắm. E là cái đứa chậm chạp nên lại bị hắn chê hoài.
2. Cẩn thận
Tính em khá là cẩn thận, cái gì cũng làm tỉ mỉ đến từng chi tiết nên hắn ko thích.
Ủi đồ cho hắn, chỉ cần 1 nếp nhăn còn sót e cũng cố mang ra ủi lại. Em cứ nghĩ, để hắn mặc áo nhăn ra đường thì tội nghiệp cho hắn lắm. Đàn ông con trai, ra đường áo quần cũng phải chỉnh chu chứ.
Mỗi lần ủi đồ, em mang cả quần sịp của hắn ra ủi luôn. Hắn ngạc nhiên:
- Em ủi quần sịp làm gì thế?
- Em ủi để diệt khuẩn anh àh
Hắn gật gù, rồi ngồi nhìn em ủi. Hắn thường hay thế, mỗi lần em ủi đồ, hắn thường hay nhìn em (em biết chứ, nhưng cứ giả vờ ko quan tâm, chắc là hắn đang cảm động vì em đấy!). Cơ mà, hắn có bao giờ thấy em ủi quần áo của em kĩ như vậy chưa? Có bao giờ thấy em ủi quần sịp của em chưa? Dù e ko ăn mặc chải chuốt nhưng cũng đàng hoàng, chỉnh chu, nhưng e ko quá quan tâm đến 1, 2 nếp nhăn nhỏ trên đồ của e đâu. Em cũng chẳng kĩ lưỡng đến mức đi diệt khuẩn cho từng cái quần sịp…
Em cẩn thận, nhưng chỉ cẩn thận trong việc chăm lo cho hắn thôi. Chỉ là đối với hắn, e chăm sóc bằng tất cả yêu thương.
3. Quyết định
Trước khi đi chợ, em thường hay hỏi
- Anh thích ăn món gì?
- Gì cũng được – câu trả lời muôn thuở của hắn
Hay đôi khi cùng đi chợ với hắn, em sẽ hay phân vân giữ 2 loại rau. Em cầm cả 2 lên hỏi hắn
- Anh ơi, ăn rau này, hay rau này?
- Cái nào cũng được – hắn trả lời rất khó chịu
Em thật lòng ko hiểu, nếu em hỏi thì hắn cứ nói đại thích cái gì đi, có sao đâu?
Nếu đi chợ 1 mình, e sẽ tự quyết hết, nhưng nếu có hắn, em cũng muốn tham khảo ý hắn thôi. Vậy mà, hắn luôn khó chịu với em. Hắn nói
- Chuyện đi chợ mua gì mà em cũng ko tự quyết định được hay sao? Đi chợ là điều căn bản nhất của phụ nữ, em cũng ko làm được là sao?…
Phải chăng việc em hỏi ý hắn, muốn hắn đưa ra 1 quyết định đơn giản giúp em khiến hắn bực bội đến thế sao?
4. Go out
Em còn trẻ, nên việc muốn ra ngoài đi chơi là điều đương nhiên.
Lúc chưa sống chung, mỗi ngày em mặc đồ đẹp đi chơi với hắn. Sống chung rồi, ở nhà dù em cũng cố gắng để ý đến trang phục, đầu tóc, cơ mà làm sao bằng lúc trước được.
Em cũng muốn có cơ hội xúng xính diện váy đi chơi với hắn, để ít ra hắn còn thấy em xinh đẹp, tươi tắn chứ chẳng phải là bà cô suốt ngày chỉ biết có bếp núc.
Đàn ông là thế, dù mạnh miệng bảo muốn vợ toàn tâm toàn ý lo cho gia đình, cơ mà ra ngoài thấy mấy em thơm ngon, về nhà thấy vợ xuống sắc, thằng nào mà ko chán?
Vậy nên, tối tối, em lại rủ hắn đi chơi với em. Nói đi chơi cho hoành tráng vậy thôi chứ toàn ra đường uống ly sinh tố rồi về.
Hè SG hay mưa lắm, tối tối đi chơi mắc mưa cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng hắn lại ghét như thế. Hắn nói em toàn bắt hắn đi ra ngoài dầm mưa. Hắn bảo em là con nít, cứ thích hâm nóng tình cảm theo cái kiểu trẻ con…
…
Lắm lúc, em buồn đến phát khóc vì cái sự lạnh lùng, vô cảm đó của hắn
Em yêu hắn, em làm gì cũng vì nghĩ cho hắn. Thế mà… chưa bao giờ hắn tự đặt mình vào vị trí của em để nghĩ…
Chap 23: Ổn định hay biến động?
Thời gian dần biến e thành 1 người biết chăm lo cho gia đình hơn. E nấu ăn ngon hơn (dù lúc trước là khá rồi nhé). E quan tâm đến sức khoẻ của hắn hơn.
Còn hắn…
Lúc trước, đi nhậu với anh em, hắn hay dẫn em theo. Đi cf với bạn bè, hắn cũng kêu em đi cùng. Bây giờ, hắn đi đâu, làm gì cũng 1 mình, chẳng khi nào muốn em đi chung.
...