Lúc trước, hắn nói khi nào 2 đứa ra trường, hắn sẽ post hình cả 2 lên fb. Bây giờ, e gợi ý post hình, hắn chỉ
nói “anh thấy đến bây giờ thì ko cần phải post nữa, ai biết thì cũng biết rồi, post lên chẳng để làm gì”
Hắn bớt quan tâm e hơn trước, hắn nghĩ e tự lo cho mình được rồi.
2 đứa đi chợ, hắn ko xách đồ phụ e. Bao giờ e cũng gần như ôm hết tất cả. Hắn chỉ ôm cái điện thoại
Em nấu ăn, dầu bắn phỏng cả tay, e xuýt xoa, còn hắn xem như đó là chuyện thường, ko cần nhìn lấy 1 cái, thậm chí còn nói “Phỏng dầu thì nhúng tay vào nước đi, còn đứng đó khoe nữa?!?”
Đêm khuya hắn đói, hắn lấy mì ra tự chế. E ngồi nhìn, chờ hắn hỏi thử 1 câu “Em đói ko?” nhưng hắn ko làm thế.
Em càng yêu thương hắn, càng cố gắng vun đắp tình cảm thì hắn càng tỏ ra ko hài lòng. Hắn ko thích việc e thể hiện tình cảm với hắn. Hắn nói “Anh chỉ muốn 1 tình cảm ổn định, ko biến động quá nhiều. Anh ko thích yêu nhiều để rồi đến ko vui lại bỏ hết. Anh ko thích em suốt ngày thể hiện tình cảm như vậy với anh, rồi đến khi giận thì lại ko hề đếm xỉa gì đến cảm xúc của anh, điều đó khiến anh rất nghi ngờ…”
Có lẽ hắn của e trước giờ toàn lái máy bay nên được chiều chuộng nhìu, hoặc vì ex của hắn thương hắn nhiều quá mà lại chẳng bên hắn được bao lâu nên chưa khi nào 2 đứa giận dỗi. Riêng e, đúng là tính e đôi lúc có giận hờn thật, nhưng e biết kiềm chế chứ có phải vô lý, hành hạ hắn đâu?
…
1 lần uống nước, hắn tự đi oder. E uống dừa thơm, hắn lại đi kêu dừa tắt Mang ra, e uống dừa tắt cũng thấy ngon (đã bảo là dễ nuôi mà), nhưng vẫn cố tình trách hắn 1 câu
- Đáng lẽ anh phải hỏi e uống cái gì chứ!
- Tại e ko nói trước – hắn thì cứ vô tư
Thật ra, đó là chuyện nhỏ, chẳng vấn đề gì, nhưng lúc nào hắn cũng làm thế, ko cần biết e muốn cái gì cả. E định nói 1 lần cho hắn hiểu để lần sau hắn để ý hơn đến mong muốn của e
- Nếu e chưa nói thì sao anh ko hỏi mà cứ đi luôn như thế?
- E ko thích uống thì kêu ly khác – hắn bắt đầu ko vừa lòng
- Tại sao ban đầu a ko hỏi rồi giờ lại nói e kêu ly khác? – cái vấn đề là em muốn hắn biết hắn cần hỏi ý e mà
- Anh đã nói e ko thích thì kêu ly khác, đừng có mà lải nhải như vậy – hắn to tiếng với e
E buồn. Chẳng lẽ 1 lần quan tâm e muốn gì cũng ko được sao?
E ko nói gì, chỉ ngồi yên ko uống nữa, rồi sau đó về nhà cùng hắn. Hình như đối với hắn, con gái giận bao giờ cũng rất vô lý
Trước đó cũng có vài lần hắn làm e buồn, nhưng mà chuyện bé xíu, e buồn rồi từ từ lại thôi. Mỗi lần nghĩ về hắn, e chỉ toàn thấy niềm vui và hạnh phúc mà thôi. E nhớ niềm vui nho nhỏ của e, e quá hạnh phúc khi ở bên hắn, vậy nên, dù hắn có làm e buồn, thì cùng lắm 1 đêm là e quên ngay. Bởi vậy hắn vẫn thường nói
- Em có bao giờ giận anh được lâu đâu
Uh, đúng rồi, e chưa bao giờ giận hắn lâu cả. Đêm đêm nằm bên cạnh hắn, cứ để hắn ngủ là e lại chui rúc vào lòng hắn, tận hưởng cái sự ấm áp của hắn. Yêu đến thế, làm sao e giận hắn được.
Chỉ có hắn là khác. Mỗi lần ko hài lòng về e, hắn lại lôi hết chuyện này chuyện kia ra nói. Thậm chí hắn còn lên án e vì dám chỉ tay vào hắn khi 2 đứa đang đùa nhau.
Vui thì ko sao, nhưng cứ buồn là hắn lại như thế.
Cuối cùng, tình cảm của ai ổn định nhiều hơn? Tình cảm của ai biến động nhiều hơn?
Chap 24: Lễ tốt nghiệp
E học ko giỏi bằng hắn, lại thêm nhiều lý do vớ vẩn bullshit nữa nên cuối cùng e ra trường với cái bằng TB khá.
4 năm mài đis trên ghế nhà trường, ra đi với tấm bằng ko ra gì, người buồn nhất là ai??????
Nhưng buồn thì sao? Chẳng lẽ hằng ngày e phải nói “e buồn và thất vọng về mình” sao?
E khóc 1 lần rồi thôi, ko bao giờ nhắc lại nữa, cũng ko 1 lần than vãn, vì e biết làm vậy cũng chẳng thay đổi được gì, ngược lại còn khiến hắn, khiến gia đình mệt mỏi nữa.
Nhưng, chẳng lẽ vì cái bằng TB khá mà e ko có quyền xem trọng lễ tốt nghiệp sao? E ko có quyền mong chờ nó sao?
E hỏi hắn có dự lễ tốt nghiệp e được ko, hắn nói 1 câu ngắn gọn “Hôm đó a ra sân bay tiễn dì, ko đi đc rồi”.
Em buồn, nhưng lý do đó hợp lý, e cũng ko muốn làm khó hắn. Có điều, e thấy hắn gọi về cho mẹ hỏi lại “Mấy giờ dì bay vậy mẹ?”, e cứ mong dì hắn sẽ bay vào buổi chiều nên hôm sau e cố tình hỏi lại
- Vậy a có dự lễ tốt nghiệp e đc ko? – vẫn thái độ háo hức, mong chờ
- Anh đã nói là ko rồi mà, sao em hỏi hoài vậy – hắn có vẻ ko hài lòng tí nào
E ko trách hắn, nếu hắn bận ko đi được cũng ko sao, nhưng có cần phải nói 1 cách vô tình vậy ko?
Bạn trai bạn e cũng ko đi được, nhưng vẫn mua hoa tặng nó, hoặc ít ra cũng chúc mừng nó. Nếu hắn cũng biết chúc mừng e, hay hỏi thăm e (chẳng hạn như hôm đó e mặc gì, ai đi với e, a ko đi được e đừng buồn nha, blah blah) thì có lẽ đã khác rồi.
E nói vậy thì hắn bác bỏ hoàn toàn.
Theo hắn, ko đi là ko đi, ko cần dài dòng làm gì. Việc gì phải nói “e đừng buồn” trong khi biết rõ e sẽ buồn?
Hắn àh, biết e buồn vậy mà hắn vẫn nói thế với e sao?
E ko trách hắn, nhưng e giận.
Giận vì sự vô tình của hắn.
Hắn ko hề nghĩ cho cảm nhận của e.
E giận, lần này e giận thật, nhưng chỉ im lặng, ko nói gì cả.
Còn hắn, hắn ra khách sạn ngủ 2 đêm với gia đình. Cũng vì thế mà 2 đứa chẳng gặp nhau.
Ngày e tốt nghiệp, hắn gọi điện (cuộc nhỡ). E mừng rỡ, gọi lại cho hắn
- Dì bay chưa anh?
- Bay rồi
- Vậy giờ anh đang làm gì thế?
- A đi nhà sách với gia đình
- Ở gần đây ko a?
- Gần
- Vậy a qua với e đi. Qua chụp với e 1 tấm hình thôi – E năn nỉ. Em ko nghĩ mình sẽ năn nỉ như thế. Nhưng, lúc này, e tự ái để làm gì nữa? Giận dỗi để làm gì nữa? E bỏ qua tất cả, xuống nước năn nỉ hắn, chỉ để hắn có mặt chung vui cùng e
- Để a coi đã – hắn chần chừ
15’ sau hắn gọi lại
- Ko có xe, a ko wa được
- A bắt xe ôm đi đi. Chịu khó tí đi nha a – lại 1 lần nữa e phải năn nỉ
- … – hắn chần chừ – thôi được rồi, đợi a tí
Cuối cùng, hắn cũng đến
Hắn đến cùng 1 vẻ mặt mệt mỏi và khó chịu
E cứ cố cười, nhưng sao thấy lòng đau chịu ko nổi. Hắn đến với e chỉ vì e năn nỉ thôi. Hắn chia vui với e bằng cái vẻ mặt như thế…
Nói thật, đôi lúc em mém bật khóc. Nhìn thái độ của hắn mà đau lòng ko tả nổi. Cơ mà, mẹ e đứng đó, bạn e đứng đó…
E vờ như ko có gì, khoát tay hắn, cố gượng cười…
Hắn mệt, e biết. Hắn của em sức chịu đựng ko được tốt lắm, chỉ cần 1 đêm khó ngủ, hoặc ngủ ko đủ giấc là cái mặt nhăn còn hơn khỉ.
E kêu hắn về nhà nghỉ ngơi, nhưng hắn ngại mẹ e nên lại thôi, hắn gọi bạn chở đi tiếp.
…
Để dự lễ tốt nghiệp của e, mẹ e sáng sớm từ Bến Tre bắt xe lên, cả ngày chạy đi chạy lại nên cũng vất vả lắm. Nhìn mẹ như thế, tự nhiên e thấy mình tệ quá (ko biết sao nữa).
E nói mẹ ở lại 1 đêm với e, ban đầu mẹ đồng ý, nhưng sau lại bận vài chuyện nên tối đó mẹ bắt xe lên ngoại luôn. E muốn mẹ ở lại, nhưng… e ko nói nữa, vì nếu mẹ ở lại thì… hắn ngủ ở đâu?
Tiễn mẹ đi mà lòng e dằn vặt ko tả nổi.
E thương mẹ lắm. Thấy mẹ lặn lội lên chia vui cùng em rồi vội vã đi về, tự nhiên tim em cứ đau thắt lại.
Phải chi, em cứ năn nỉ mẹ ở lại với em 1 đêm, nghỉ ngơi cho khoẻ rồi mai đi tiếp… Nhưng em đã ko làm thế, và đó là điều khiến em dằn vặt nhất
…
Tối hắn về, ko nói với e 1 câu nào. E cũng im lặng, rồi nằm định ngủ (thật ra có ngủ được đâu). 1 lát, hắn nói:
- N àh – hắn gọi e bằng cái giọng lạnh như đá
- Dạ? – e bắt đầu thấy sợ
- Hay e tìm bạn qua ở chung đi – hắn muốn chuyển đi
- Em biết rồi – lòng rối bời nhưng e chỉ nói được câu đó
Quay mặt đi 1 lát, cố gắng bình tĩnh hơn, e bắt đầu hỏi thẳng với 1 thái độ bình tĩnh như chẳng có gì
- Sao anh muốn chuyển đi vậy?
- Vì anh thấy ko thoải mái
- Vì mẹ e lên, a ko có chỗ về nghỉ nên a ko thoải mái sao?
- Uh. Với lại lần trước chị em lên nữa…
Lần trước, chị e lên 2 ngày, e hỏi hắn kiếm chổ khác ở được ko. Hắn okie nhưng cuối cùng ko kiếm được nên hắn đành về ĐL vài ngày. Mấy ngày về nhà, hắn gặp vài chuyện ko vui. Hắn nghĩ, nếu ko ở với e, nếu chị e ko lên, nếu hắn ko về nhà thì hắn đã ko gặp những chuyện như vậy. Tóm lại là, hắn nghĩ đó là lỗi của e.
- Anh dọn đi như thế khác nào a muốn chia tay với e
- Anh chỉ dọn đi thôi, anh ko nói chia tay – cái câu này chẳng khác nào câu “Chia tay rồi chúng ta vẫn là bạn” ấy ạh. Chỉ là nói cho dễ chịu hơn thôi
- Nhưng anh dọn đi rồi thì có khác nào là chia tay đâu?
- …
- Lúc trước anh nói, thà ko ở chung, chứ đã ở chung rồi lại chuyển đi thì khó coi lắm mà
Lòng vòng 1 hồi hắn cũng nói thẳng
- Thôi được rồi. Anh muốn chia tay. Anh thấy mình đã cố gắng rất nhiều, nhưng e thì ko, e ko cố gắng nên e ko xứng đáng với anh.
- …
- Anh thương em, nhưng anh yêu bản thân mình hơn, và bây giờ anh mới nhận ra điều đó. Càng lúc anh càng thấy ko thoải mái. Chẳng lẽ anh phải nói thẳng với em là anh ghét việc tối tối chở em đi chơi lắm sao? Anh muốn ở nhà, anh chỉ muốn ở yên trong nhà thôi, được ko?
- …
- Ờ thì ở với e dù ko có vấn đề gì to tát, dù cũng vui đấy, nhưng anh vẫn thấy mình ko hợp nhau, đặc biệt là về tính cách. Bình thường thì e yêu anh, nhưng cứ có chuyện là e lại giận. E làm vậy, a thấy ko tin tưởng vào tình cảm của e.
- …
- Ban đầu, anh có thể có kiên nhẫn, nhưng càng ngày, a càng thấy ko thể chịu đựng được e nữa. Mình chia tay đi. Anh ko thể chịu đựng được em thêm tí nào nữa đâu.
Rất dễ dàng để làm tổn thương người khác
Nhưng chỉ khi chính bạn phải chịu tổn thương từ ai đó…
… bạn mới hiểu nó đau đớn đến dường nào
(Ngồi gõ lại mấy dòng này mà e khóc đến ướt cả keyboard, cổ họng như có cái gì đó chặn ngang lại, nghẹn nói ko nổi…)
Vì mấy ngày em giận nên hắn chia tay sao? Vì e ko cho hắn thấy e cố gắng tìm việc nên hắn chia tay e sao? Hay vì sự thoải mái của mình mà hắn ko muốn tiếp tục? Hay vì hắn yêu thương bản thân hắn hơn e?
- Tại sao lúc e buồn a, e luôn nghĩ đến những lúc mình cười đùa vui vẻ, nghĩ đến việc a đã khiến e hạnh phúc đến thế nào… Còn anh, bất cứ khi nào ko vui, a chỉ luôn nhớ về những chuyện a ko hài lòng về e như thế?
- Anh ko biết. Những lúc như vậy a ko nghĩ được gì hết, a chỉ thấy khó chịu thôi.
Ngày e tốt nghiệp cũng là cái ngày hắn muốn chia tay e…
- Đừng như thế, anh ơi, anh suy nghĩ lại đi – e vẫn cố nài nỉ
- Anh đã nghĩ rồi, anh cũng quyết định rồi – hắn nói mà ko cần nhìn em
- Ko được đâu. Anh nói anh sẽ đưa em đi đến cuối con đường, sao giờ lại như thế? Ko được đâu…
- Anh đã nghĩ sẽ đưa em đi đến cuối con đường, nhưng bây giờ khác rồi, mình đã đi đến ngã ba, và mỗi đứa phải rẽ 1 hướng khác thôi
- Anh ơi, anh đừng như thế, em xin anh
…
Đêm đó và cả sáng hôm sau, e khóc đến sưng cả mắt.
...