_ Chớ sao
_ Thôi đi bà,hai cái giống nhau hết thôi
_ Đi về – hắn kéo tay nó,nó bu cứng ngắt cái trụ gần đó
_ Bỏ ra đi – hắn hét
_ Ko – nó ngoan cố,lôi dữ lắm nó mới nhích ra được tí.Nhưngcũng đủ để nó nghe được cái tên của chàng ấy
_ Em tên gì? – bà cô hiệu phó hỏi
_ Phạm Duy Đăng ạ – hắn lễ phép
_ Đăng à?.Tên đẹp thế? – máu hám trai của nó lại nổi lên
_ Đi về
_ Đi về nhanh lên cái conmê trai kia – hắn lôi cổ nó
_ Buông ra,mê traicái gì.Để ngắm chút đã – nó vùng vẫy.Nhưng sức nó thì ko thể cưỡng lại hắnđược,nên hắn đã lôi được nó lên xe đi về.Coi như cúp luôn tiết thể dục.Vừa vềđến nhà là hắn lại lôi đầu nó đi vào trong,nó có phản kháng thế nào cũng kođược.Vậy là chiến tranh giữa 2 vị thiên thần lại xảy ra tại ngôi nhà bé nhỏ ấy
_ Đúng là hám trai
_ Hám cái conkhỉ,chưa nhìn hết khuôn mặt thì sao gọi là hám trai.
_ Còn muốn nhìn hếtmặt luôn hả
_ Ô hay,có mắt thìnhìn chớ.Ủa mà tự dưng………..
_ Tự dưng cái gì,đixuống nấu cơm đi
_ Xuống thì xuốngchớ,làm gì ghê thế – nó bĩu môi.Tay nghề nấu ăn của nó ngày một khá hơn,thức ănvà hương vị cũng khác hơn.
_ Ăn đi nè – chỉtrong nửa tiếng,trên bàn đã được mấy dĩa thức ăn,mùi hương thơm phứt
_ Ăn được ko đây?
_ Ko chết mô mà lo
_ Ừ thì ăn – hắn dùngđũa gắp miếng thịt
_ Được ko?
_ Được hơn lần trướcrồi – nó rất hài lòng với kết quả ấy.Vì đó là thành tích mà nó đã cất công làmlụng trong nhà hàng suốt mấy tuần.Cũng chỉ để học được bí quyết của mấy món ănngon,về làm để chiêu đãi hắn.Nó vui lắm,nó chợt quên đi cuộc cãi nhau giữa nóvà hắn lúc nãy.Nó ko ăn mà bỏ lên phòng nằm,đơn giản vì nó ko muốn ăn mà cũngchẳng có tâm trí nào để ăn.Lí do cực kì chính đáng,đó là nó vẫn còn mơ tưởngđến anh chàng lạ mặt đó.Nó ôm chiếc gối dài,mơ mộng hão huyền
_ Phạm Duy Đăng.Tênhay thật – nó mỉm cười.Tim nó chợt đập thình thịch,nó cũng chẳng hiểu là tạisao.Lúc ở bên hắn hay nhìn thấy tên lạ ấy thì tim nó đều rung lên như vậy,timnó cứ đập hổn hển cứ như muốn bay ra khỏi người nó.
_ Hihi dễ thương quá- nó cứ tíu tít cười một mình trong phòng.Bây giờ hai đứa cứ như hai khoảngtrời riêng biệt vậy,mỗi đứa suy nghĩ mỗi ngã.Người thì mơ tưởng về chàng trailịch lãm ấy,người thì tức tối vì có người cứ nhìn chằm chằm tên lạ mặt đó.Cảhai cứ ung dung vậy mà đâu biết có người đang chịu tội thế cho hai đứa trờiđánh kia
_ Thằng Long đâu hả?- ông thầy Tr nổi giận lôi đình,hét to đến nổi sắp thũng màng nhĩ của cả lớp
_ Thưa thầy – thằng Dmạnh dạn dơ tay
_ Chuyện gì?
_ Lúc nãy 2 bạn đó kêuđau bụng nên đi về trước rồi ạ
_ Đau bụng thì cũngphải nói với tôi một tiếng chứ hả?,thật là vô kỉ luật
_ Im cái coi,ồn quávậy – Vương lên tiếng.Lúc này cậu chàng vẫn đang nằm ngủ ngon lành,nhưng vìtiếng nói cứ vang vẳng bên tai nên cậu bực.Chợt ông thầy im ru,ko dám nói gìnữa.
_ Thôi…..thôi buổihọc dừng tại đây.Các em có thể được về – ông thầy vừa nói xong thì chùntrước.Lúc này V mới ngó đầu dậy,dụi mắt
_ Thằng L về với connhỏ đó rồi à?
_ Vâng – thằng D đáp
_ Thôi đi về,nhức đầuquá – thằng T đứng dậy,bước đi loạn choạng.Cái đầu hắn giờ nhức kinh khủng,đơngiản vì tối hôm qua chán nản nên đi uống rượu thâu đêm,sáng nay mới mò cái mặtvề nhà.
_ Móa – thằng T khụychân xuống,suýt té nhưng được con D dùng tay nâng lấy người hắn
_ Có sao ko?
_ Ko sao – thằng Thất nhỏ ra rồi đi về cùng thằng V
_ Ko cảm ơn gì hết -nhỏ nhăn nhó
_ Hứ – Nhỏ My đi lướtqua,vẫn ko quên lườm nó một cái
_ Ta moi mắt ra chừ
_ Giỏi làm đi – nhỏMy cười mỉa mai
_ Ta moi ta moi nè -Hai đứa lại chạy xung quanh trường,đấu đá nhau riết 2 đứa được thăng lên phònghội đồng vì việc làm quấy rối trường học.
Ngồi trong xe,thằng Trút ra cái điện thoại,bấm bấm số hắn
_ Tao nghe
_ Anh đang ở nhà hả?
_ Ời sao vậy?
_ Lúc nãy thằng cha Tr giận lắm nhưng mà anh V nói lạirồi,thằng D bảo anh với con nhỏ đau bụng nên cúp về hả?
_ Đau gì mày ơi,tao chán nên rũ nhỏ chùn chơi đó mà – hắncười khì
_ Thằng D biện hộ chomày là mày với con nhỏ đau bụng là tao nghi nghi rồi – thằng V hét to
_ Hê hê,mà chìu nay có cái nhóm cùi bắp hẹn 3 đứa mình đi racông viên so tài kìa mày
_ Mày lại gây chuyện nữa hả thằng khỉ
_ Tao đâu có.Thằng T nó cướp con bồ của thằng đầu nhóm bênkia nên giờ nó qua nó đoài nợ đó mà
_ Lại là mày à? – thằng V lườm
_ Ấy ấy – thằng T cười
_ Em có làm gì cô ả đâu,tại nó cứ bu theo em chớ bộ.Ko biếtko có tội haha
_ Tao phải rạch cái khuôn mặt xấu trai mà chảnh của mày mớiđược
_ Ấy,khuôn mặt em sao xinh bằng anh V được haha
_ Dẹp đi mày,chìu 2 đứa bây qua nhà tao hen – thằng V hétvào trong điện thoại
_ Điếc tai – thằng T nhăn nhó
_ Ok biết rồi – hắn cúp máy.Hắn nhắm mắt,nhưng ko sao ngủđược.Hắn khó chịu cái gì đấy,hắn lại bắt đầu suy nghĩ mông lung
_ Hừm,cái con nhỏ ko ngờ cũng có tính hám trai gớm – nghĩtới đây,hai bàn tay hắn lại siết chặt vào nhau.Hắn bóp mạnh,thật mạnh.Như vậycũng biểu hiện đó là cơn tức giận khủng nhất của hắn.
_ Mình phải điều tra thôi – hắn rút trong túi cái điệnthoại đời mới mà hắn cá cược mới ăn được.
_ Cậu chủ?.Tôi nghe ạ – bên đầu dây vang lên giọng của mộtcô gái
_ Tôi đây.Cô điều tra giùm tôi,cái người có cái tên PhạmDuy Đăng
_ Vâng ạ – cả 2 cúp máy,hắn đôi cái điện thoại lên bàn.Đánhmột giấc,có lẽ hôm nay là một ngày ko mấy may mắn cho hắn.
4h P.m
Nó rón rén bước xuống cầu thang,nó đi rất nhẹ nhàng.Cẩnthẩn và ko gây ra tiếng động nào.Hôm nay bổng dưng nó thấy rất yêu đời,nó muốnlàm tất cả việc trên đời này.Nó yêu đời lắm,nó muốn tản bộ trên những con đườngquen thuộc này.Hít thở ko khí trong này,xung quanh là một thế giới đầy thơ mộnghiện ra trước mặt nó.Con đường rất dài nhưng nó muốn bàn chân nó đặt trên ấy vàđi hết.Cuối cùng chân nó cũng dừng tại chỗ nó làm,gần đến noel nên rất nhiềukhách hàng ghé vào,và lại một buổi chìu bận rộn của nó.Nhưng hôm qua nó đã điệnthoại cho anh Q,xin hôm nay cho nó tới trễ,và anh Q cũng đã đồng ý nên nó mới tungtăng,ca hát suốt dọc đường đi.
_ Em chào anh ạ
_ Ờ chào em.Thôi em xuống làm việc đi
_ Vâng – nó chạy xuống cái căn bếp đầy mùi thức ăn ngonấy,bắt tay vào công việc thường ngày của nó.Nó làm hăng say lắm,tinh thần hômnay của nó rất tốt.Đơn giản vì nó biết,nó đang yêu.Nó quyết định sẽ theo đuổiđến cùng,nó phải cố gắng.Cố gắng hơn nữa để đạt được mục đích nó đã dăn ra.
_ Anh 2 – con nhỏ Oanh từ phía cửa bay vào ôm chằm thằngbếp trưởng
_ Ôm ấp cái gì,buông ra ko thôi văn dầu vào nè – hắngắt.Cũng chẳng có gì là lạ,vì Duy Anh cũng chỉ lo cho em gái của mình nên mớila hét như vậy.
_ Làm gì dữ thế? – con nhỏ O chu mỏ
_ Cho em ăn với – nhỏ chạy quanh người hắn như một đứa connít
_ Thôi được rồi,há mồm ra – hắn đưa vào miệng nhỏ một miếngcá
_ Ngon quá à – nhỏ cười
_ Thôi làm việc đi
_ Vâng – nhỏ lại bay về phía nó,ngồi bên cạnh nó và cùng nórửa chén bát.Dù công việc đó rất nhỏ nhặc,nhưng cũng mệt ko kém.Phải bưng lênbưng xuống,chạy tới chạy lui,chạy vòng vòng để đưa thức ăn.Nhưng như thế nócũng thấy vui lắm,nhìn gia đình người ta có đầy đủ cha mẹ,anh chị em.Nó có chútganh tỵ nhưng cũng rất hạnh phúc,nó mỉm cười.Nụ cười sảng khoái nhất từ trướcđến nay.Nhà hàng cứ hết tóp này lại đến tóp khác đi vào,công việc làm koxuể,nhưng các thành viên trong nhà hàng đều rất cố gắng.Những món ăn và mùihương từ chỗ hắn tỏa ra,thơm ngát cả một vùng.Ai ngửi cũng phải thèm cả,chắc vìthế mà khách càng ngày càng đông hơn.Nhà hàng 5 sao nên khách VÍP cũng đônghơn.
_ Xin chào quý khách – nó cuối đầu
_ Cậu chủ,mời cậu ngồi – nó khẽ ngước đầu lên thì ôichài.Chính là hắn,nó nhanh chóng chôn nhũi xuống bếp.
_ Em mệt hả? – anh Q đi tới
_ Dạ ko.Hay O thay em tiếp vị khách đó nhé,được ko ạ? -thấy dáng vẻ nài nĩ của nó,anh Q cũng phì cười mà chấp nhận.Hai tay nhỏ O bưng2 dĩa thức ăn có mùi khác nhau đặt trên bàn.Nhỏ khẽ liếc xéo hắn,đứng sựngngười trước vẻ đẹp lạnh lùng mà nhìn cũng rất hung tợn của hắn.
_ Này cô
_ Ơ dạ – được một lúc có tiếng người gọi nhỏ,nên nhỏ mớihoàn hồn lại
_ Cô vào nói bếp trưởng làm nhanh nốt mấy món ăn còn lại đi- đó là ông quản gia của nhà hắn.
_ Dạ vâng – nhỏ ấp úngchạy tua vào bếp,tim đập mạnh,má đỏ ao
_ Sao thế? – nó lo lắng hỏi
_ Ko sao.Hihi ngại quá ngại quá – nhỏ hí hững,vừa đi vừabay nhãy
_ Khùng – nó phì cười.Lần lượt đem từng món ăn lên chohắn,nó luôn nép sát người vào cánh cửa để quan sát.Nó thấy sắc mặt của hắn kotốt,và trông có vẻ tức giận.Hắn ăn món nào cũng chê cả.Nó thấy vậy,đành liềumạng nấu món trứng chiên quen thuộc rồi nhờ con nhỏ Oanh đem lên cho hắn
_ Thiếu gia của tôi mà ăn món này à – ông quản giagắt,nhưng nhìn hắn có vẻ thèm thuồn lắm
_ Ko sao,tôi muốn ăn – hắn cười.Từ từ thưởng thức,trông hắncó vẻ thích thú lắm.Và nó nghĩ,chắc hắn ko ngờ trong nhà hàng này lại có mónkhoái khẩu của hắn.
_ Em quen cậu ta hả? – anh Q tiến lại phía nó
_ Dạ,cũng coi như là quen chút chút hihi – nó gãi đầu.Hắnvừa ăn vừa cười,ăn xong rồi hắn đi ra.Vừa đi vừa huýt sao,mặt tươi tỉnh hơn lúcmới bước vào đây.Nó bỗng thấy vui vui,trong lòng xao xuyến ko thể nói thànhlời.Nó cứ nhìn hắn,nhìn đến khi nào bóng dáng hắn khuất sau những con người lạkia.
_ Em làm tốt lắm – anh Q khẽ đập vai nó
_ Hihi,anh quá lời – nó xấu hổ.Nó đâu biết bên cạnh nó,đangcó một ánh
mắt cực kì ganh tỵ và ghen ghét.Chẳng ai khác,đó là con nhỏ Oanh.Nhỏnày chẳng muốn thua bất kì ai về việc gì cả,ngay cả công việc hay được lờikhen,nhỏ cũng chỉ muốn mình hơn người ta.Nay anh Q hễ thấy nhỏ là la mắng,cònnhìn nó và ăn nói với thái độ khác.Điều đó làm nhỏ tức lắm,oan ức mặc dù nóchẳng làm gì nhỏ cả.Và nó cũng coi nhỏ là bạn nhưng nhỏ thì ko như thế.
_ Trễ rồi,về thôi – Duy Anh kéo tay nhỏ đi ra
_ Bà về ko? – nhỏ giã vờ xoay lại chỗ nó hỏi han
_ Về đi,chút nữa tui về sau – nó cười
_ Thôi 2 đứa về đi,để anh chở bé Ngân về
_ Vâng – nhỏ cùng hắn phóng xe về trước.
_ Đi về thôi – anh Q tắt hết công tắt đèn điện trong quánrồi kéo nó ra...