_ Anh đi đi,em chỉ cho ạ – anh Q làm theo lời nó nói,quẹotrái,quẹo phải.Đi tới.
_ Dừng đây ạ – nó hét
_ Thũng tai anh bây giờ – anh Q lấy tay quấy quấy cái taivừa mới chịu cực hình xong
_ Em xin lỗi hihi – nó xuống xe,cởi trã mũ,cảm ơn rồi bayvào nhà.Nó thấy hắn đang tủm tỉm cười một mình trên ghế salon.Nó khẽ đivào,nhưng hình như hắn ko để ý.Hắn cứ thẩn thờ một mình,đôi mắt đang suy nghĩcái gì đó rất mơ hồ
_ Ê ê – nó quơ tay trước mặt hắn
_ Chi vậy? – hắn nổi quạu.Ko biết 2 đứa có hợp nhau ko màhễ gặp là cứ cãi nhau.Cả hai như ở thể đối lập lẫn nhau,chẳng ai nhường aicả.Mà cũng chẳng ai chịu hiểu và cảm thông cho nhau.
_ Ăn gì chưa? – hắn hỏi
_ Chưa
_ Để anh làm cho – hắn nhãy dựng lên rồi bay xuống bếpkhiến nó ngỡ ngàng,chả hiểu gì mô tê.
_ Hôm nay hắn ăn nhầm phải thuốc siêng hả trời – nó suynghĩ chập rồi rón rén đi xuống.Nó nhanh chóng nhập vào ghế,chờ đợi hắn dânghiến đồ ăn.Và nó chỉ có việc là táp và xơi mà thôi,ngoài ra chẳng có việc gì đểnó phải nhúng tay vào hết.Nó thấy rất khỏe khoắn và còn lợi cho nó nữa chứ.
_ Nấu nhanh lên đi – nó cầm đũa đập rầm rầm xuống bàn
_ Im đi,được đích thân bổn thiếu gia nấu cho ăn là mấy kiếpmới có được.Lại còn hối nữa – hắn nhăn nhó
_ Ấp bấy,ăn có một bữa mà nói gì hết muốn nuốt luôn à – nókhinh bỉ
_ Câm mồm đi cái con chanh chua kia,ăn với chả nói – hắn gắt
_ Ko im á làm gì nhau,muốn đánh lộn hả?
_ Thích thì chìu – hắn dơ vá lên hù nó nhưng nó cũng đâu cósợ gì,cầm đũa lên phóng tùm lum.Nó chạy,hắn dí.Hắn chạy,nó phan đồ cuối cùng nóđụng phải cái chảo.Cái chảo nóng rơi xuống,trượt trúng tay nó.Nó bị bỏng nguyênmột vết dài thòn,nó khụy xuống.Nhăn nhó,cánh tay nó đau rát.Hắn khựng lại,trợntròn mắt.Chạy nhanh lên phòng lấy tủ thuốc rồi lại phi thân xuống chỗ nó.
_ Làm chi mà chạy như ma đuổi vậy? – hắn chẳng nói chẳngrằng gì đã cướp lấy bàn chân nõn nà của nó mà bôi tùm lum thuốc.
_ Nhột hí hí – nó cựa quậy,lại còn cười nữa
_ Im đi – hắn gắt
_ Hí hí há há há hí hí
_ Cười kiểu con ngựa hả? – hắn trêu
_ Đâu có,cười kiểu dê á haha
_ Mô phật,chúa xá tội cho những đứa trong người có máu dênhư con nhỏ này
_ Gì chớ – nó nhăn nhó
_ Gì là gì?.Xong rồi,giờ tự bò lên phòng đi.Trễ rồi – hắnnhìn đồng hồ.
_ Ko đuổi tui cũng đi nữa,hứ – nó lườm hắn một cái rồi mớichịu lếch lên phòng.
_ Con nhỏ láo xượt,có ngày ta bẻ hết răng cho mi hết ăncháo haha – hắn cười.Dọn dẹp xong bãi chiến trường mà hai đứa nghịch đạo kiagây ra,hắn muốn khùng người luôn.Còn chút sức lực hắn cố chạy nhanh lênphòng,ngã lưng trên chiếc giường ấy.Bên cạnh hắn là chiếc khăn mùi dâu tây củanó,hắn lại ngửi.Hắn thích thú với mùi hương này và thực sự rất tò mò muốn biếtvì sao nó có mùi hương thơm và đặc biệt như vậy.
_ Dậy đi học thôi – nókéo tay hắn
_ Biết rồi,buông ra đi cái con cóc nhái kia – hắn gắt
_ Ừ thì buông này – ngay tức khắc,nó thả tay hắn ra.Làmmông hắn đáp ngay ngắn trên chiếc sàn ấy.
_ Đau – hắn đứng phất dậy,mở to mắt hơn lúc bình thường.Còntay thì đang xoa xoa cái mông đang ê ẩm của mình,còn nó thì đứng đấy,nó đượcmột trận cười miễn phí
_ Nói thã là thã liền hả? – hắn cáu
_ Chớ sao?
_ Hừm,thôi đi xuống đi – hắn đẩy nó,rồi chùn luôn vàotolet.Còn nó thì vừa đi xuống cấu thang vừa hát véo von,lại còn một mình cườimũm mỉm.Hắn đi xuống với cái mặt bí xị,nhìn trông rất đau khổ.Cũng phải,vừa témột cú rất đau,từ giường lăn xuống nên mông cũng tê tê chút.
_ Đi thôi – hắn lấy chiếc ba lô trên ghế rồi bỏ đi,nó vẫncứ cười.Cả hai leo lên xe nhưng tâm trạng mỗi người lại mỗi khác.Người thì nhănnhó,vẻ ko vừa lòng.Người còn lại thì cứ bụm miệng cười khúc khích,vẻ vui thích.
_ Cười no rồi khỏi ăn sáng lun hen – hắn lườm
_ Cười chứ đâu phải thức ăn đâu mà no chứ
_ Thế thôi đừng cười nữa,nhìn ghét
_ Kệ tui,vô duyên
_ Chân ngắn,mà gan to lại lì nữa chứ
_ Kệ tui – nó hậm hực quay mặt sang chỗ khác.Nó chẳng thíchai nói nó lùn cả,nó ghét nhất ai chọc vào khuyết điểm cũng như lòng tự ái củanó.Lòng tự ái nó cao ngất trời mây,nhưng mỗi khi đã đụng rồi thì nó trù chochết.
_ Hê hê,lùn mà bày đặt giận.Nhìn mặt giống bé đao thế nhỉ?- hắn vẫn cười đểu nhìn xéo nó
_ Cái đồ có mắt như mù,ta đẹp ri mà dám kêu ta là bé đaohả? – nó cũng chẳng vừa vặn gì,cứ chí chóe nhau bằng điện hồng với xanh như thếsuốt dọc đường đi.Còn thằng D cũng đành bó tay,thằng nhóc cứ hết về phe hắn lạivề phe nó.Cứ đưa đẩy làm cậu chàng mệt rã người,lại chưa có gì lót bụng nêntinh thần hơi bị yếu yếu chút.
_ Kít……………..- thằng D phanh xe lại làm đầu 2 đứađập cái BỐP vào nhau.
_ Đau quá – nó xoa cái trán
_ Có vậy cũng đâu – hắn nói vậy chứ nhìn hắn cũng chẳngkhác gì con nhỏ.Cái trán nhăn lại,lại còn có vết tích để lại.Trán nó thì u mộtcục rõ to,hắn cũng vậy nữa.Ko ai thiệt hại hơn mà cũng chẳng ai nhẹ nhànghơn.Cả hai đều ngang bằng,hắn với nó bước xuống xe đi vào trường mà cái mặt đỏao vì tức giận,2 tai cứ bừng lên.Mỗi người đi một hướng khác nhau,ko nên chạmmặt nhau.Đó là phương pháp đúng.
Hắn thì đi với mấy thằngbạn thân,đi rong rong chọc phá như mọi ngày để bớt bực tức.Còn nó thì lẻn vàovườn của trường để hít thở ko khí trong lành,lúc nãy ở gần hắn.Nó toàn hít phảikhí độc thôi.Đang mơ mộng hão huyền,bỗng……………Rầm !!!
_ Sao mình té hoàivậy ta – nó từ từ đứng dậy,ngước mặt lên để nhìn cái người tội nghiệp mà nó đãđè phải.Nó khá bất ngờ khi người ấy là Đăng.Hoàng tử bí mật mà nó vẫn chưa códịp tiếp xúc được,nay có cơ hội nên liền chộp lấy.Ngu gì mà để mất.
_ Xin lỗi bạn – nódịu dàng lấy chiếc khăn tay hôm qua mới đi mua ở chợ về,lau cho hắn
_ Ừ ko sao – hắncười.Nụ cười dưới ánh ban mai cháy bỏng,làm cái khuôn mặt baby giả nai của nóngơ ngác,thẩn thờ một lúc
_ Bạn…..có sao ko?
_ À ko sao – nó cườingượng
_ Để tớ đưa bạn vềlớp
_ À vâng – Vậy là kếhoặch tiếp xúc tự nhiên trời ban của nó đã thành công mĩ mãn.Nó vui lắm,đi trêncùng một hành lang.Vừa nói chuyện vừa cười đùa,nó bổng thấy người mình lăn lăngnhư có cái gì đó hối thúc nó.Tim nó đập nhãy liên hồi,ko thể yên một chỗ và lạhơn là khuôn mặt nó lúc nào cũng đỏ ửng lên.Trông yêu lắm !
_ Bạn tên gì?
_ Tớ tên Ngân
_ Tớ là Đăng
_ À ừ,tớ biết
_ Sao cậu biết? – hắnhơi ngạc nhiên
_ Ờvì…….vì….hôm đó tớ tình cờ đi ngang qua và nghe thấy tên cậu ở phòng côhiệu trưởng ấy
_ Vậy à?.Tớ cũng thấycậu đó – hắn nháy mắt rồi bỏ đi trước.Để lại nó với một vị thần cupid đángyêu,đáng bắn mũi tên xuyên thủng qua tim nó.Nó nén nhẹ cảm xúc nhỏ nhoi mà dễthương ấy lại,tung tăng nhí nhảnh bước đi về lớp.Tới gần cửa lớp,nó nghe tiếngbàn tán xì xào trong lớp nó.Nó tò mò nên đi vào thử thì ôi chào ơi.Cái bàn họccủa con D đầy rẫy những mấy đứa con gái bao quanh,chấc lại đang tám chuyện gìđấy.Nó tiến lại gần,ghé sát tai để nghe thử
_ Ê D,mày saothế?.Sao lại bị đánh đến nông nổi này,còn đâu là danh hiệu hotgirl chứ – mộtđứa trong lớp vừa cười vừa nói.Dường như chúng đang mỉa mai nhỏ hơn là an ủinhỏ.Nó bực lắm,nhưng vẫn cố kìm chế để nghe hết những lời tầm phào của mấy bọnnày
_ Sao thế sao thế?.Ôihotgirl đây à?.Thật là mất danh dự của lớp quá
_ Để chụp cái coi -con nhỏ khác lấy cái điện thoại định quay nhưng đã có một bàn tay đụng nhẹ vàotay nhỏ,cũng đủ để chiếc điện thoại nhỏ rớt xuống.Nhỏ ấy bực lắm,lên tiếng lahét
_ Ai hả?
_ Là tớ – một đứa contrai đứng phía sau D lên tiếng làm bao nhiêu con mắt phải ngước nhìn.Nó cũngngạc nhiên ko khém,ko ai khác.Đó là Đăng,hoàng tử làm tim nó nhãy loạn xạ.Ngaycả Tam Vô Song cũng phải tới xem đang xảy ra chuyện gì
_ Cậu……cậu là ai?- con nhỏ chân sắp quẹo luôn rồi,đứng chẳng nổi với cái sắc đẹp trời ban củahắn.Cả lớp như ko tin được,trên đời lại có người đẹp trai,tài hoa đến thế.Baonhiêu máu mũi xịt tán loạn hết cả lớp.
_ Cùng là con gái vớinhau,sao cậu làm vậy? – câu nói của hắn khiến làm tan vỡ đi những tâm hồn đangbay lơ lửng giữa lớp
_ Ơ đâu có – nhỏ vộilau nước mắt trên khuôn mặt của con Dương.
Con nhỏ ấy và những đứacon gái khác đều xôm xôm tới nhỏ D,làm ra vẻ thân thiết lắm.Cô giáo đi vào,đứngtrên bục,cô cất tiếng hỏi
_ Có chuyệng gì đấy?
_ Dạ ko ạ – cả lớp giải tán,ai về chỗ nấy
_ À em Đăng hả?.Em lên đây đi – cô cười
_ Vâng – hắn từ từ đi lên,nhìn hắn cứ như là pho tượng,đứngtrên đấy để cho mọi người chiêm ngưỡng
_ Em từ giới thiệu đi – đôi mắt cô vẫn chưa rời khỏi hắn
_ Vâng – hắn cười rồi quay mặt xuống dưới lớp
_ Tớ là Phạm Duy Đăng,từ nay học lớp này.Mong các bạn chỉgiáo nhiều – hắn cười,nụ cười làm điên đảo biết bao nhiêu cô gái trong lớp.Đặcbiệt là nó,nó nhìn hắn mà mặt cứ càng lúc càng đỏ khiến tên Long kia cứ bồnchồn khó chịu,nổi tức giận và nổi sợ hãi lẫn lộn với nhau.
_ Em ngồi ở đây nhé – bà cô chỉ chỗ của tên Long
_ Vâng – hắn đi xuống,nhẹ nhàng chạm mông vào ghế.
_ Chào cậu – hắn vui vẻ nhìn L,còn L thì cứ liếc xéo hắn.Lchẳng ưa gì tên này cả,nhưng hắn ko quan tâm.Vì mục tiêu của hắn là nó.
_ Hai em ngồi đấy nhớ giúp đỡ nhau nhé
_ Vâng
_ Được rồi,vậy chúng ta học bài mới nhé – bà cô cầm quyểnsách Văn đi qua đi lại,hết đọc bài này lại chuyển sang bài khác.Chẳng có gìmới,thật nhám chán như mọi ngày vậy thôi.Suýt nữa là cả lớp ngủ gục ngay tạilớp học luôn rồi.
_ Ring……………. – giờ ra chơi khiến cái lớp lại nháonhào trở lên,có lẽ đó là tiếng giải cứu thanh cao nhất của cái lớp ấy.Vừa mớinghe thấy tiếng chuông thôi,thì y rằng.Cả bọn con gái cứ bu đông bu đỏ lại chỗhắn.Nhưng hắn ko quan tâm,đôi mắt và những hành động cứ nhắm nhằm vào nó.
_ Tớ là học sinh mới nên chưa quen thuộc trường học này,cậudẫn tớ đi tham quan nhé – hắn cười
_ Ờ – nó gật đầu.Cả hai bước đi qua những con mắt ganh gétvà ghen tỵ.
_ Cậu muốn đi chỗ nào trước
_ Thư viện nhé
_ Ừ – nó cười,cứ thế cả hai vừa đi vừa trò chuyện.Trông vuimà hợp lắm.
_ Hihi đã đẹp trai,lại còn ham học – nó suy nghĩ
_ Đây à?
_ Ờ cậu vào đi
_ Ở đây có nhiều sách
lắm,cậu cứ việc chọn đi – nó vừa nóivừa đi xung quanh,rồi lâu lâu với tay lấy mấy quyển sách nấu ăn
_ Cậu cũng thích nấu ăn ư? – nó ngạc nhiên khi trên tay hắnôm chằm lấy mấy quyển sách có những món ăn khá đẹp mất
_ Ừ – hắn cười
Cả hai để hàng giờ tậptrung vào những cuốn sách dạy nấu ăn ở thư viện,chẳng màng đến việc học nữa.Vàcứ thế,thời gian êm đềm của 2 đứa ở bên nhau nhẹ nhàng trôi qua thật nhanh.
_ Á chết rồi,vậy là ngày hôm nay cúp học rồi – nó nốilên,loạn choạng đi qua đi lại khiến hắn nhìn mà nhức cả óc
_ Cúp rồi thì đi chơi – hắn cười tỉnh queo
_ Đi chơi á? – nó xấu hổ quay sang hướng khác
_ Hê hê,con bé ngu ngốc – hắn nghiến răng,trừng mắt nhìnnó.Nhưng khi nó quay lại thì khuôn mặt hắn lại tỏ ra vẻ ngây thơ và vui tính.
_ Vậy đi nhá – hắn nháy mắt nghịch ngợm...