quán nào ăn koi!
Trên con đường đến trường, nó ghé vào 1 quán ham bơ gơ ( Renny hok bít nó viết sao đành gi dzậy. thông củm ngen). Nó chọn 1 chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi vẫy tay gọi cô phục vụ.
– Chị cho em 1 ham bơ gơ bò và 1 ly cacao nhé.- nó không cần nhìn menu mà vẫn gọi.
– Em đợi 1 lát nhé.- cô phục vụ nói rồi đy vào trong
Trên con đường đến trường, nó ghé vào 1 quán ham bơ gơ ( Renny hok bít nó viết sao đành gi dzậy. thông củm ngen). Nó chọn 1 chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi vẫy tay gọi cô phục vụ.
– Chị cho em 1 ham bơ gơ bò và 1 ly cacao nhé.- nó không cần nhìn menu mà vẫn gọi.
– Em đợi 1 lát nhé.- cô phục vụ nói rồi đy vào trong
Nó ngắm ra con đường. Mỗi lần đy học, nó đều chạy xế hộp, có biết gì là ngắm với chả nhìn. Mà sao hôm nay con đường này vắng vẻ thế nhỉ?
Nó đang ngẩn ngơ với những caâ hỏi thỳ cánh cửa quán bật mở. 1 vị khách bước vào. Nó quay lại. Là hắn. Xui quá, mới sáng đã gặp.
– Ham bơ gơ và cacao của em đây.- cô phục vụ bưng khay thức ăn đặt trước mặt nó.
– Dạ vâng, em cảm ơn.
Nó nói rồi cắm cúi vào công việc ăn, hắn làm gì thỳ mặc kệ, không quan tâm.
– Tôi ngồi đây đc chứ?- hắn từ đâu bước đến hỏi nó.
– Chỗ trống còn nhiều, đy chỗ khác đy.- nó nói mà vẫn cắm cúi ăn, không thèm ngẩn mặt lên.
– Thấy người quen, ngồi chung không đc à?
Hắn nói rôig ném cặp vào cái ghế trước mặt nó, thản nhiên ngồi xuống.
– Cho em 1 ham bơ gơ bò và 1 ly cafe nha.- hắn nói với chị phục vụ.
Chị phục vụ nãy giờ ngất ngây con gà tây vì hắn quá cool và handsome.
– Chị!- hắn gọi to.
– Hả? Chuyện gì? Em kêu món gì?- chị phục vụ lắp bắp nói không nên lời.
– Cho em 1 ham bơ gơ bò và 1 cafe, ok?- hắn nháy mắt.
– Ờ, đc rồi, em chờ 1 lát.- chị phục vụ đỏ mặt, vội bỏ vào trong.
– Xì, thấy gớm. Làm như đẹp lắm ý.- nó bĩu môi.
– Kệ tôi, cô không đẹp đc thỳ ghen à?- hắn cũng đâu có vừa.
– Anh đúng là cái đồ nhan sắc có hạn, lựu đạn có thừa. Chị cho thêm 1 ham bơ gơ bò nữa nha.- nó kêu to với chị phục vụ.
– Ờ thỳ sao? Ai như đồ heo cô. ăn liền 1 cái ham bơ gơ.
– Đói thỳ ăn.
– Đồ ăn của 2 vị đây ạ!- lần này thỳ 1 anh phục vụ bưng đồ ra để tránh tình trạng ngất ngây con gà tây như cô lúc nãy.
– Oh, thanhks.- nó chộp lấy cái ham bơ gơ rồi cho luôn vào bụng.
– Ai dành của cô mà ghê thế? Ăn nữa không? Tôi cho!- hắn đưa cái bánh trước mặt nó.
– No rồi.- nó cầm ly cacao lên uống 1 hơi.- Anh ơi tính tiền.
– Dạ của quý khách 50k ạ.
– Đây.- nó lấy tờ 100k trong ví ra đưa cho anh phục vụ.
– Cảm ơn ạ.- anh phục vụ đy vào trong lấy tiền thối cho nó.
– Ăn từ từ nha, tôi đy trước.- nó toan đứng lên thỳ bị hắn kéo lại.
– ĐỢi tôi 1 lát, ăn cũng gần xong rồi.
– Tại sao tôi phải đợi anh? Dở hơi à?- nó giật mạnh tay ra.
– Tôi có chuyện muốn nói.
Nó nhìn ánh mắt của hắn cũng không nỡ bỏ đy đành phải ngồi lại đợi hắn ăn xong. Đúng là mĩ nhân không qua nỗi ải nam nhân mà .
– Nhanh lên.- nó hối thúc hắn.
– Ờ biết rồi.
– Dạ quý khách tiền thối ạ.- anh phục vụ cầm tiền ra trả lại cho nó.
– Uhm.
– Rồi, đy thôi.- hắn để lại tờ 200k dưới ly cafe rồi kéo nó đy thẳng.
Đy đc 1 đoạn thỳ nó mới nói.
– Anh bỏ tay tôi ra đc hok? Đau quá!
– Ớ, tôi xin lỗi.- hắn thả ra thỳ thấy tay nó đỏ ửng vì bị kéo quá mạnh.- Cô… có sao hok? Xin lỗi nha.
Hắn nói rồi cầm tay nó lên xoa xoa. Chỉ tại hắn không để ý, chứ nếu chịu quan sát 1 chút là thấy mặt nó đỏ ửng như quả cà chua. Nó vội rụt tay lại.
– Anh… anh làm trò gì vậy?
– Tôi xoa tay cho cô, đỏ thế đau lắm đấy.
– Hok… hok cần. Tôi tự làm đc rồi.
– Uhm, không sao là tốt rồi.
– Mà anh hỏi tôi chuyện gì?
– Ờ, cô có quen con bé nào tên Nguyễn Minh Anh hôk?
– Nguyễn Minh Anh á? À ờ có. Bạn của tôi.- nó nói mà mồ hôi vã ra như tắm, hắn mà phát hiện thỳ tiêu.
– Uhm. Vậy tốt rồi, tưởng đâu cô là con nhỏ xấu xí đó nữa chứ.- hắn thở nhẹ ra.
– Tôi… tôi mà giống con nhỏ xấu xí đó á? Anh có nhìn lầm hok đó?- nó gân cổ lên cãi với hắn. ( tự chê mình xấu =='')
– Thôi đc rồi, có phải nhỏ đó nhờ cô giúp đỡ gia đình tôi hok?
– Hả? Uhm.
– Tôi cảm ơn cô nhiều lắm.
– Không sao, đy cảm ơn nhỏ Minh Anh kìa, nó chạy đ ytìm tôi cả buổi đấy, suýt bị xe tông luôn. ( ặc, nổ quá bà ơi)
– Vậy hả? Đc rồi. Giờ thì đy học thôi.
Hắn kéo tay nó đy, cũng hok pải kéo nữa mà là nắm tay nó. Tim nó đập thình thịch, hình như bị lỗi nhịp. Nhưng cũng thấy vui vui. Hắn khẽ mỉm cười, 1 nụ cười thật tười như thiên thần. Có lẽ 2 trái tim đang lỗi nhịp vì nhau.Bất giác. hắn buông tay nó ra, bỏ đy 1 mạch. Nó đứng lại, chưa hỉu mô tê gì hết. Ngẩn ngơ đc 1 lúc nó cũng đy đến trường.
" Trái tim mình bị lỗi nhịp vì cô ta ư? Hoang đường! Có lẽ chỉ vì cô ta giống Như Nguyệt nên mình mới có cảm giác như vậy thôi, không có gì hết. 1 đứa con gái bí ẩn như cô ta không đáng để cho mình quan tâm. Còn cái nắm tay lúc nãy cũng chỉ vô tình thôi. Hừ! Cô ta sao bằng Như Nguyệt đc chứ? Con gái gì đâu mà đánh nhau như điên, cộng thêm cái khoản tàn ác, gian xảo thỳ cô ta đứng nhất. Thiệt tình…!"- toàn bộ suy nghĩ của hắn trên đường đến trường.
Còn về phần nó.
" Anh ta nghĩ mình là ai chứ, tự tiện nắm tay rồi giằng mạnh ra thế đấy hả? Mà cái cảm giác lúc nãy là gì nhỉ? Tim đập mạnh, không lẽ mình bị bệnh tim. Ặc, chắc không phải đâu, mình sống hiền lành thế này cơ mà ( em xin. chị mà hiền em die từ lâu rùi ==). Haizz! Nói chung, mình không biết, không quan tâm chuyện gì hết, chắc tại sáng nay ăn chưa no mà phải cãi nhau với thằng điên ấy nên tim đập loạn xạ ý mà, lát đy ăn là đc chứ gì ( đói mà tim đập hả chị?). Hehe. Còn kế hoạch của mình nữa, nó không thể thất bại. Hừ."
Cả 2 cùng rảo bước đến trường nhưng trên 2 con đường khác nhau. Tại cổng trường, 2 nam 1 nữ đang đứng chờ người nào đó ( chắc các bạn biết rùi chứ ji.). Cuối cùng họ cũng đến.
– Ê, sao đy học trễ vậy kon kia?- Lin nhảy bổ tới hỏi nó.
– Ờ thỳ ăn sáng rùi mới đy học.- nó nói mà như không muốn trả lời.- Thế sao hôm qua gọi không nghe máy?- nó đứng nhịp nhịp chân hỏi con bạn.
– A ờ thỳ… tại hôm qua cãi nhau với bọn mới sống trong hang động ra nên khóa máy ngủ lun cho đỡ tức ấy mà. Hì.- nhỏ Lin cố tình nói cho cho tên Zin kia nghe thấy.
– Uhm, cũng đúng thiệt, cái bọn mới sống trong hang động ra thỳ gu thẩm mĩ còn kém lắm. Đẹp trai á? Haha. Có mà đẹp trai lai 12 con giáp ý.- Frenny tự nhiên ở đâu chen vào nói nguyên 1 tràng làm bọn nó cười đau bụng nhưng cũng đủ cho tên kia nge thấy.
– Ai kia có ghen ăn tức ở thỳ nói nhá. Đừng thấy đẹp giai mà ghen tỵ. Đẹp giai mà cũng khổ nhỉ, Ken?- tên Zin cũng đâu có vừa, đứng hếch mặt lên trời mà nói.
– Cái đồ…- Lin định nói nhưng bị nó cản lại.
– Im lặng và chịu đựng 1 chút đy Lin. Cậu biết phong cách làm việc của bang chúng ta chứ.- nó nghiêm mặt.
– Tớ biết. Chấp làm gì lũ người như tụi nó. RenLin mới là bang chủ của tất cả các bang.- Lin nói rồi bỏ thẳng đy vào trong lớp để lại nó và Frenny, còn 1 tên kia nữa chứ.
– Tính nhỏ đó xưa h vẫn không đổi nhỉ? Hiếu thắng.- Frenny buông 1 lời nhận xét cho cô bạn thân của mình.
– Đúng vậy. Nhưng Lin nói đúng. RenLin phải là bang chủ của tất cả các bang.
– Tất nhiên, chỉ cần loại bỏ Hine. Kế hoạch chiều hôm nay vẫn tiến hành chứ?- Frenny nhìn nó.
– Cậu nghĩ tớ là ai. Tại sao lại không làm chứ? Phải tìm hiểu bang chủ Hine là ai. Diệt trước có phải tốt hơn không. Hừ.- nó nói giọng đều đều nhưng lạnh như tảng băng, ánh mắt nó sáng lên 1 tia gì đó có thể gọi là quyền lực.
– Ok, chiều nay sẽ tiến hành. Lát h ngồi lại 1 chút nha Ren.- Frenny cũng vậy, cuộc tranh chấp của những kẻ giang hồ với nhau.
– Uhm, vào lớp thôi.
Nó và Freny cùng bước đy, để lại 2 gương mặt đơ như cây cơ.
– Nãy h 2 người đó nói gì thế nhỉ? Không nghe đc, tức quá.- Zin đứng khoanh tay trước ngực.
– Nghe làm gì. Vào lớp thôi.- hắn- người im lặng nãy h lên tiếng.
– Ờ.
Tại phòng học.
Tiết thứ nhất trôi qua với thảm cảnh bà cô thỳ giảng bài còn học sinh rất "chăm chỉ" với bộ môn… ngủ.
Chỉ riêng mình nó là đang nhìn về phía cửa sổ, tai đeo headphone. Tâm trí của nó bây h thực sự trống rỗng. Nó chẳng thể hiểu nó nhìn cái quái gì phía bên ngoài cửa sổ nữa nhưng nó vẫn cứ muốn nhìn. Nó làm biếng quay vào bên trong. Vì sao? Nó cũng không biết nữa. Nó nghĩ về 1 người, mà bây h đang ở rất xa nó. Nó chực trào nước mắt. Chính nó đã làm cho người ấy pải bỏ nới này để ra đy. Từ ngày ấy, nó quyết định lao vào giới giang hồ đẫm máu. Nó đánh người không ghê tay, gọi nó là tàn nhẫn ư? Cứ việc, nó nghe riết rồi cũng quen. Nó chẳng thể nào nguôi nỗi đau khi mất người đó.
" Lại nghĩ về người đó hả?"- 1 mẩu giấy đc ném qua bàn nó, nhìn dòng chữ là nó đoán ngay đc Frenny.
" Không, tớ đâu có nghĩ chuyện gì đâu!"- nó nhoài người dậy lấy cây bút trong hộp, không quên quệt nước mắt.
" Không nghĩ sao khóc? Chuyện đã qua rồi, cậu đừng nghĩ nữa."- Frenny cảm thấy rối bời trong lòng.
Nó không nói gì, chỉ đứng lên xin cô ra khỏi lớp.
– Thưa cô, em ra ngoài 1 lát.
– Đy nhanh về đấy!- bà cô nói với nó rồi tiếp tục quay lại với bài giảng của mình.
– Dạ vâng ạ.- nó chạy vội ra khỏi lớp.
Lin nhìn qua chỗ Frenny, bắt gặp ánh mắt của cậu và cái gật đầu khe khẽ. Cô cùng Frenny cũng đứng lên xin phép bà cô cho ra ngoài.
– Các em đy chơi à sao kéo cả đàn đy vậy? ( ặc, người mà bà kêu đàn.)- bà cô nổi sùng với 2 đứa nó.
– Dạ, úi. Em đau bụng quá cô ơi.!- Lin bỗng gập người xuống.
– Dạ đúng rồi đó cô, Nhã Yến bị đau bụng bạn ấy nhờ em đưa xuống phòng y tế.- Frenny cũng bắt đầu màn kịch.
– Thế lúc nãy em Thiên Anh đy đâu?- bà cô vẫn chưa chịu buông tha cho tụi nó.
– Dạ hồi sáng Nhã Yến và Thiên Anh ăn sáng chung, chắc ăn trúng thứ gì đó nên đau bụng đấy ạ.- Frenny nói đại lí do nào đó.
– Úi cô ơi, em… em đau bụng quá.- nói xong Lin bỗng ngất xỉu.
Bà cô sợ quá đành kêu Frenny đưa Lin xuống y tế nhanh nhanh. Đy đc 1 khoảng khá xa Frenny mới bỏ Lin xuống.
– Haha, không ngờ màn kịch xỉu của tớ có lợi thiệt. Lần sau làm lại.
– Uhm, cũng may đấy. Cũng mà không giả vờ xỉu bà điên đó cũng không cho đy đâu.- Frenny nói mà mắt cứ dáo dác xung quanh như tìm kiếm ai đó.
– Khỏi tìm, không có ở đây đâu. Trên sân thượng ấy. Mà sao hôm nay Ren lại nghĩ về người đó thế nhỉ.- Lin thở dài.
– Tớ không biết. Ren còn khóc nữa đấy.
– Haizz. Lên sân thượng thử đy.
Lin nói rồi bước lên cầu thang dẫn đến sân thượng, Frenny cũng theo.
– Chắc chắn ở đây rồi.- Lin xem xét xung quanh rồi kết luận.
– Sao chắc vậy?
– Ổ khóa mở, mà mấy loại mật mã này thỳ Ren mở dễ như ăn cháo ấy mà. Đúng không?...