– đứa nào mà chơi ác quá! Dám trù tôi bị tai nạn! tôi mà gặp nó thì tôi xé xác nó ra luôn! Quân nắm tay lại thành hình nắm đấm
– nhưng tôi không hiểu sao, họ lại làm vậy? làm như vậy thì được lợi ích gì chứ? Linh hỏi
– uhm! Có thể là lộn số không nhỉ? Quân mơ màng
– tôi nghĩ là không đâu! người đó nói rõ ràng họ tên của anh mà! Linh phân tích
quân với linh cứ ngồi đó phân tích những trường hợp có thể xảy ra mà không biết nguyên do! ( chỉ có mình em biết thôi! mọi người biết hem? ^^).
Nói về duy, khi linh bỏ đi, anh lên đồi và ngồi đó 1 lát. Sau đó anh lái xe ra 1 quán bar và ngồi đó uống tới thật say, 1 cô gái bước đến ngồi cạnh anh và nói:
– em ngồi với anh được chứ?
Duy ngẩng lên nhìn cô gái đó và nói:
– là em ak? Sao em lại ở đây?
– nếu em nói em ở đây vì anh thì anh có tin không? Cô gái đó nói.
– Phương! Em đừng đùa nữa, hôm nay anh không có tâm trạng để đùa đâu! Duy nói và với lấy ly rượu uống tiếp
– Em có nói đùa đâu! Mà hình như anh đang gặp chuyện buồn thì phải? vâng cô gái đó chính là phương, hơn nữa, bây giờ cô ta đang giả nai vì tất cả mọi chuyện đều do cô ta gây ra, kể cả việc người lạ gọi điện thoại cho linh nữa.
– Em đừng có hỏi nữa, anh bực mình lắm rồi đấy! duy hét lớn, cả quán bar quay lại nhìn duy, anh bực mình:
– Nhìn cái gì mà nhìn? Có gì đâu mà nhìn! Mọi người sững sờ nhìn duy trong 10s rồi quay ra tiếp tục với công việc giang dở của mình! Phương lay duy:
– Thôi! Anh cũng đừng buồn nữa! có gì thì từ từ giải quyết!
– Em thì biết gì mà nói! Làm sao có thể làm lại được nữa! duy nói và anh lại uống cạn 1 ly rượu nữa.
– Đúng em không biết! vì anh có chịu nói đâu mà em biết! em lúc nào cũng ở bên cạnh anh, còn anh thì lúc nào cũng linh, 1 chữ, hai chữ lại linh… phương vừa nói vừa giả vờ nức nỡ.
– Em đừng có nhắc đên cô ta trước mặt anh nữa! cô ta thì biết gì đến anh, lúc nào cô ta cũng chỉ có quân mà thôi! Trong khi đó anh thì không lúc nào không yêu cô ấy!
………………………………………………………
bạn đang đọc truyện tại Doisuytinh chúc các bạn vui vẻ
…………………………………………………………..
Phương giận tím cả mặt nhưng cô cố gắng kiềm chế và ngon ngọt hỏi lại duy:
– anh nói anh thix linh ak?
– Không anh không thix cô ấy mà anh yêu cô ấy! linh, anh yêu em, anh yêu nhiều lắm! em có biết không?
– Vâng! Em cũng yêu anh!
Phương nói như thế chỉ để ghi âm vào điện thoại! những câu nói của duy lúc nãy đã được phương ghi lại hết mục đích để làm gì thì từ từ rồi sẽ biết! duy sau khi nói xong cậu đó thì gục ngay tại bàn ( say quá mà).
Sáng hôm sau, linh đến trường với mong muốn là xin lỗi duy vì chuyện ngày hôm qua, cô định kể tất cả cho duy nghe và mong duy sẽ hiểu. cô đi lên lớp duy thì thấy phương đang đi từ đâu tới, cô gọi phương:
– hey phương! Cậu đi đâu về thế?
– Ak! Mình có chút chuyện với anh duy! Phương nói và mỉm cười
– Uhm vậy hả? linh nói và vẻ mặt có hơi thay đổi, cô muốn biết phương và duy có chuyện gì. Mà thôi kệ, chuyện của bọn họ thì liên quan gì đến mình, linh tự nhủ với mình như vậy
– Còn cậu, cậu đi đâu vậy? phương nhìn linh tò mò
– À! Mình muốn gặp tên duy nói chút chuyện! linh thật thà nói hết.
Vừa nói xong, phương đã thay đổi nét mặt, cô định sẽ trị linh vào lúc nào đó thích hợp nhưng bây giờ hình như không chịu được nữa! cô quyết định sẽ hất cẳng linh ra khỏi duy. Cô hầm hầm kéo linh đi trong sự ngạc nhiên của linh:
– phương! Cậu kéo mình đi đây vậy?
– đến nơi rồi biết, còn bây giờ cô ngậm mồm lại đi.
Linh ngạc nhiên vô cùng, ít phút trước, phương còn nói chuyện rất thân mật với linh mà sao bây giờ lại thay đổi đến chóng mặt thế này? Tôi với cô ư? Nghe cứ như hai người xa lạ í!
Phương kéo linh ra phía sau trường và dừng lại tại 1 nơi vắng vẻ, cô thả linh ra và nói:
– tôi muốn từ bây giờ cô hãy tránh xa anh duy ra?
– Tại sao? Sao lại phải tránh xa hắn, bộ hắn mang mầm bệnh truyền nhiễm hả? linh cười
– Tôi không có nhiều thời gian để đùa giỡn với cô đâu! Nghe cho rõ đây này, tôi đã là bạn gái của duy nên từ nay cô hãy tránh xa anh ấy ra nếu không thì đừng có trách tôi sao lại không nể tình xưa nghĩa cũ. Và tôi nói thêm, từ nay chúng ta không còn là bạn nữa! mà tôi thấy nựac cười thật đấy! hạng nghèo nàn như cô mà sao tôi lại có thể làm bạn nhỉ? ( thân thế của linh vẫn chưa bị lộ).
Phương nói, cô mỉm cười đầy khinh miệt. còn linh, cô vừa nghe đến 2 từ: bạn gái thì đầu óc cô quay cuồng, trái tim như bị bóp nát ra, đau, rất đau, nước mắt không hiểu sao lại chảy dài trên khuôn mặt cô. Còn tình bạn giữa cô và phương đều chỉ là có mục đích thôi sao? Tại sao lại lừa dối cô? Khẽ nuốt nước mắt vào trong, cô mỉm cười nhạt và hỏi:
– vậy từ trước đến giờ, cô làm bạn với tôi nhằm mục đích gì?
– Mục đích gì ư? Cô nghĩ mình là ai cơ chứ? Vậy cô banh tai mà nghe cho rõ đây này, tôi đến cạnh cô chỉ là muốn tiếp cận với duy thôi! À! Mà cũng phải cảm ơn cô nhiều, nếu không có cô thì chắc tôi chưa sớm trở thành bạn gái của duy như vậy đâu!
– Tôi không tin! Tôi không tin, làm sao duy có thể yêu 1 người như cô được? linh lắc đầu ngoầy ngoậy.
– Tại sao không nhỉ? Nếu cô vẫn không tin thì tôi cho cô xem chứng cớ nhé! Phương nói và lôi ra chiếc điện thoại, cô bật 1 đoạn băng ghi âm, tiếng của duy vang lên:
– Anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm!
– Vâng, em cũng yêu anh! Tiếng của phương.
Nghe xong đoạn băng đó, nước mắt của linh dù được cô khẽ nhắc nhở là không được chảy ra nhưng tại sao nó lại không nghe lời cô, tại sao vẫn cứ chảy ra? Tại sao? Tại sao? Bây giờ thì cô biết mình thực sự đã yêu duy nhưng bây giờ thì còn nghĩa lí gì nữa! duy đã tỏ tình với phương, hai người đã trở thành 1 đôi rồi! cô ngồi bệt xuống đất, nước mắt vẫn chảy dài, ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt cô mở to ngạc nhiên, khuôn mặt thẫn thờ nhìn về phía trước. phương đứng và mỉm cười đầy thích thú:
– hôm qua, duy đã tỏ tình với tôi và tôi cũng đã nhận lời! chúng tôi đã trao nhau 1 nụ hôn ngọt ngào…. phương đang kể lể thì linh hét lên:
– đủ rồi! tôi không muốn nghe nữa! tôi hận các người tôi ghét các người!
nói rồi linh chạy vụt đi, còn trên khuôn mặt thương đầy vẻ thích thú, cô cười phs lên và nói:
– con ranH! Mi tưởng có thể đấu lại ta sao? Mi nhầm to rồi! duy chỉ sẽ và luôn thuộc về ta mà thôi! Không biết tự lượng sữc mình! Ngốc nghếch! Phương nói rồi bỏ đi.
Chap 15: ĐAU LÒNG!!!
Linh chạy ra khỏi trường, cô không hiểu tại sao mình lại đau như vậy! trái tim như vỡ ra thành từng ngàn mảnh, cô cứ chạy và chạy, bỗng cô đụng phải 1 người! cả hai cùng té ra đằng sau,, linh thì ngồi bệt xuống đất và khóc, cô khóc như chưa bao giờ được khóc! Bỗng 1 cánh tay ôm lấy linh vào lòng, người đó nhẹ nhàng:
– khóc đi! Hãy cứ khóc nếu em muốn!
nghe giọng nói rất quen nhưng linh chẳng buồn ngẩng lên xemđó là cả! cô ôm lấy người đó và khóc! 1 lúc sau, như nỗi buồn đã được dịu bớt nên linh không khóc nữa, cô ngẩng mặt lên nhìn người đó và thấy là quân, cô vội vàng đẩy quân ra và ngượng nghịu xin lỗi:
– xin lỗi! chắc ông thấy tui quái lắm phải không? Tui xin lỗi nhé!
– Nè! Pà khóc ướt hết vai tui rồi! chỉ nói 1 tiếng xin lỗi là xong sao? Quân hỏi, thực ra khi thấy cô khóc, anh cũng đau lòng lắm chứ bộ! anh muốn biết kẻ nào khiến cô phải khóc. Anh nói như vậy chỉ muốn giúp cô vui lên mà thôi.
– Tôi sẽ mua đền nó cho anh! Cảm ơn đã cho tôi mượn vai!
Nói rồi linh bước đi nhưng mới đi được 2 bước thì bị quân kéo ngược lại, quân lôi xềch xệch nó đi, mặc cho nó thảm thiết kêu gào. Khi tống được linh lên xe, quân mới chịu thả linh ra. Quân lái xe chở linh đến 1 cánh đồng đầy hoa hướng dương:
Linh thì ngạc nhiên, cô không hiểu tại sao quân lại đưa cô đến nơi này, nắm lấy áo quân, linh giựt giựt hỏi:
– ê! Sao lại đưa tôi đến đây?
– Tôi đưa cô đến đây là để giúp cô! Quân nói, anh mở cửa xe và bước xuống. đi theo tôi!
Nói rồi vẫn viễn cảnh lần trước, quân lại lôi linh đi 1 cách không thương tiếc, khi hai người đã an toạ trên ngọn đồi. đứng ở đây có thể nhìn thấy hết toàn cảnh của nơi đầy hoa hướng dương này. Linh vẫn ngạc nhiên không hiểu tại sao quân lại đưa mình đến chỗ này, cô lại lay lay vai quân:
– nói đi! Sao lại đưa tôi đến chỗ này?
– Theo tôi được biết thì hình như bà đang có nỗi buồn phải không? Quân quay sang linh và hỏi
– Kkhông, tại sao ông lại hỏi vậy? linh lúng túng hỏi lại nhưng cô lại quay mặt đi chỗ khác, cô không muốn quân thấy 1 giọt nước mắt lại chảy trên khuôn mặt cô
– Bà cần gì phải nói dối chứ? Tôi không cần biết có chuyện gì xảy ra với bà, nhưng nếu bà buồn, bà hãy hét thật to, gió sẽ đưa tiếng hét đó tan vào không trung và như vậy nỗi buồn của bà cũng giảm đi được ít nhiều.
– … linh không nói gì cả, đột nhiên cô hét lên thật to:
– AAAAAAAAAAAAAAA! TÔI GHÉT CÁC NGƯỜI!!! AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!! Hét đã linh ngồi xuống và toe toét cười với quân:
– Hi! cảm ơn anh nhé! nhờ ông mà tôi thấy đỡ buồn hẳn!
– Tôi thấy sợ bà luôn! mới lúc nãy còn khóc ướt hết áo tôi, còn bây giờ thì đã toe toét cười rồi. quân mỉm cười trêu linh
– thế mà có người lại bảo tôi hét lên cho đỡ buồn đấy! khi người ta cười thì lại nhiều chuyện! linh liếc xéo quân
– hì! Có gì đâu mà! Quân mỉm cười cầu hoà
thế là hai người ngồi đó, luyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất nhưng cả hai đều không hề đả động gì tới chuyện linh khóc cả.
còn về phía duy, anh đang đi lang thang trên sân trường thấy phương từ xa chạy tới, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, 1 tay thì ôm một bên má! Phương chạy tới chỗ duy và ôm duy khóc nức nở. sau 1 hồi được duy dỗ dành, phương mới nín khóc, duy gạ hỏi:
– có chuyện gì mà làm em khóc vậy?
– hứchức! phương nấc lên
– có chuyện gì vậy? duy hỏi
– emem… Linh hẹn em ra phía sau sân trường, em không biết linh hẹn ra có chuyện gì nên cứ ra, vừa gặp mặt em, linh đã tát em một cái bảo từ nay phải tránh xa anh ra hức hức! phương thút thít
– cái gì! Cô ta dám tát em sao? Duy tức giận
– hic! Em hỏi cô ấy là gì của anh! Cô ấy không nói gì cả chỉ nhìn em với ánh mắt đang sợ rồi nói đã cảnh cáo em rồi nếu không thì đừng trách cô ấy độc ác! Huhhuhu! Em đã coi cô ấy là bạn thân nhất của em mà tại sao cô ấy lại làm như vậy? em đã làm gì sai cơ chứ? Phương lại tiếp tục nức nở
– thôi, em nỉn đi! Duy nói nhưng trong suy nghĩ của anh thì đang rất rối rắm: linh đã bỏ đi kkhi mình muốn nói với cô ấy nghĩa là cô ấy ghét mình, nhưng sao bây giờ lại nói phương tránh xa mình! Mình
thật sự không hiểu nổi cô ấy nữa.
– anh! Em chỉ muốn được ở bên anh thôi, tại sao cô ấy lại nở đối xử với em như vậy? huhu! Em buồn quá anh ơi! Phương nói, cô nũng nịu ôm lấy duy
– thôi! Em đừng buồn nữa! anh sẽ không để cô ta làm gì em đâu! Em đừng lo! Duy xoa đầu phương
– anh hứa nha! Tiếp tục nũng nịu
– uhm!
Tối hôm đó, quân chở linh về nhà mình! Í hem phải, quân chở linh về nhà mình để cô thả anh xuống và lấy xe anh lái về nhà! Quân cũng muốn đưa linh về nhà nhưng cô một hai không chịu nên chỉ còn cách này. Quân bước xuống xe, còn linh thì đang định phóng xe đi nhưng bất chợt, quân gọi cô lại:
– linh!
– Có chuyện gì thế? Linh quay sang hỏi quân
– Ak! Tôi muốn bà hứa với tôi 1 việc mặt quân đang dần đỏ lên… ...