– Chuyện gì vậy? ông không nói nhanh là tôi về đó nha! Linh nhìn quân mà buồn cười
– Tôitôi muốn bà hứa với tôi! Từ nay trở đi nếu mà bà khóc mà không có ai bên cạnh thì bà phải gọi cho tui đó nha! Okie không?
– Uh! Được thôi! Linh mỉm cười
– Móc nghéo nha! Quân cười và đưa tay lên
– Ông giống con nít quá!
Linh mỉm cười và đưa tay lên móc nghéo với quân. Duy đi về thấy cảnh đó, anh bực mình: cô ấy nói vậy với phươngn nhưng sao bây giờ lại vui vẻ với quân? Tôi thật sự không hiểu cô muốn gì nữa!
Duy bay đến chỗ linh, quân và nói xỉa:
– chà! Đánh người ta xong, bây giờ ở đây vui vẻ quá ta!
– Anh. Sao anh lại ở đây? Quân ngạc nhiên hỏi
– Không ở đây thì sao mà thấy cảnh hai người tình tứ được
“ anh ấy nói như vậy là sao? Chẳng phải anh ấy thích phương ak?” suy nghĩ của linh, cô bực mình với cách nói chuyện như vậy của duy nên cô lấy bộ mặt lạnh lùng và nói với duy:
– anh nói vậy là có ý gì?
– Có ý gì thì hai người tự đi mà hiểu! duy nói và dợm bước đi, bỗng nhiên anh quay lại nhìn linh và nói:
– Còn cô! Đừng có ỷ mình biết chút ít võ vẽ mà tuỳ tiện đi đánh người!
– Anh nói vậy là sao? Tôi làm gì anh hả? mọi chuyện anh gây ra chưa đủ cho tôi sao? Linh gắt lên
Bốp duy tát linh, quân sững sờ: “ từ trước đến nay anh duy chưa bao giờ đánh con gái mà tại sao bây giờ anh lại đánh linh?”. Quân bay ra và đẩy duy tránh xa linh:
– anh làm cái gì vậy hả? tại sao anh lại đánh cô ấy?
– anh. Anh dám đánh tôi. Kiếp trước, tôi có nợ anh sao? Tại sao lúc nào, chính anh cũng đem lại phiền phức cho tôi vậy? những gì anh làm còn chư đủ giày vò tôi sao? Anh là đồ độc ác…
nước mắt lăn dài trên má linh, cô vội vàng quay đi và leo lên xe quân phóng thẳng, nước mắt vẫn nhạt nhoà trên khuôn mặt, cô cứ lái xe mà không biết trời trăng mây gió gì cả. còn về phía quân, anh tức giận thay cho linh, thẫn thờ nhìn theo bóng linh khuất dần, quân quay lại đấm thẳng 1 cái lên mặt duy và hét lên:
– TẠI SAO ANH LẠI LÀM VẬY VỚI CÔ ẤY! KỂ TỪ HÔM NAY THÌ ĐỪNG HÒNG TÔI CHO ANH ĐỤNG ĐẾN CÔ ẤY MỘT LẦN NÀO NỮA!
– Quân… chẳng lẽ em. Em thích cô ta ak? Duy lắp bắp hỏi quân, anh cầu trời rằng đây không phải là sự thật…
– Không! Không thích cô… duy thở phào nhẹ nhõm…. Nhưng tôi yêu cô ấy… quân lại tiếp tục sự nghiệp hét và bỏ vào nhà, anh lên phòng đóng cửa lại và bay lên giường, duy thì sững sờ 1 lúc rồi cũng đi vào.
Linh thì lái xe về nhà và lao lên phòng, cô đóng cửa lại và khóc, mặc cho nhi ở ngoài kêu la như thế nào nhưng cô cũng không mở cửa. nhi bất lực trước đứa em gái ngang như cua của mình, nhưng cô cũng đang rất lo lắng không hiểu vì sao linh lại khóc, vừa nghe thấy tiếng chuông reo, nhi đxa vội vàng chạy ra ngoài và hi vọng đó là thương. Đúng như cô mong muốn, thương đang đứng trước cổng sau buổi đi chơi với khánh, hai người đang tạm biệt nhau trước cổng thì thấy nhi vội vàng chạy ra và nói:
– chịchị thương! Con linh nó không biết làm sao nữa! tự dưng về đến nhà rồi lăn đùng ra khóc, em gọi thế nào nó cũng không chịu mở cửa.
– sao lại vậy? thương nói và chạy ngay vào nhà, nhi và khánh cũng theo sát gót:
– linh! Mở cửa cho chị đi! Chị thương đây mà! Mở cửa cho chị…
– … không ai nghe thấy tiếng trả lời của linh mà chỉ nghe thấy tiếng khóc. Thương quay sang hỏi hai người còn lại:
– Hai người có biết chuyện gì xảy ra không?
– Em không biết! nó ra ngoài từ 4h chiều, vừa mới về đã lăn ra khóc rồi! nhi nói
– 4h ư? Ôi thôi! Chẳng lẽ lại là chuyện đó! Khánh la lên.
– Chuyện gì? Thương nói và nhìn khánh bằng con mắt hết sức “trìu mến”
– Ơ.! Chẳng là thế này… khánh kể hết lại hết tất cả mọi chuyện cho thương và nhi nghe, thương gật gù:
– Vậy là có chuyện gì đó đã xảy ra! Ngày mai chúng ta thử hỏi tên duy kia xem sao?
– Uh! Nhi tán thành
Chap 16: TIẾNG SÉT TÌNH YÊU
Bỗng chuông điện thoại của nhi reo vang khiến cả 3 người cùng giật mình, nhi vội vàng nghe điện thoại:
– alo! Ai vậy?
– tui! Trúc nè! Nhi ơi! Tối nay tui qua nhà bà ở được không? Pama tui đi vắng hết rồi! ở nhà 1 mình chán lắm! trúc than thở
– uh! Vậy qua đây đi! Nhi nói và cúp máy.
– Ai vậy nhi? Thương lên tiếng hỏi nhi
– Ak! Trúc ấy mà! Nó kêu tối nay papa và mama đi vắng, chán không biết làm gì nên muốn qua đây ngủ với mình, sáng mai đi học luôn! Nhi nói
Khánh nhìn lên đồng hồ thì thấy đã gần 12h đêm nên anh vội vã ra về:
– thương! Anh nghĩ đến giờ anh phải về rồi!
– uh! Để em ra tiễn anh! Thương nói nhưng cô bị nhi lôi lại 1 cách phũ phàng:
– ui! Em làm gì vậy? sao lại kéo áo chị? Thương nhăn nhó nhinf nhi
– thôi! Chị ở trong nhà đi! Để em tiễn khánh cho! Chứ đợi hai người tiễn nhau thì đến năm sau chắc vẫn chưa về đâu! Nhi nhăn mặt
– làm gì có chuyện đó! Thương đỏ mặt cúi xuống và bẽn lẽn nói… em đúng là đồ nhiều chuyện
– thì em có nói em ít chuyện đâu! Em chứ nói sự thật thôi chứ bộ! ^^ nhi nhăn răng cười
– thôi! Không cần ai phải tiễn hết! mình tự về cũng được! anh về thương nhé! Tui về nhé nhi!
– Anh về nhé! Nhưng có thật không cần em ra tiễn không? Thương lườm khánh
– Thật mà!
– Uh! Vậy thôi anh về nhé! Thương đưa tay lên pipi khánh
– Uh! Anh về đây! Khánh nói
– Mới ở trong nhà thôi mà đã như vậy rồi! chắc ra tới ngoài đường thì đến tết năm sau lun! Nhi nhún vai
– Em nói cái gì thế? Thương lườm nhi sau khi đã tiễn khánh
– Dạ! không có gì ak! Thôi chị đi tắm đi! Đi chơi cả ngày rồi! nhi đẩy thương về phía phòng tắm!
– Uh! Vậy em dọn cái gì ăn ra đi! Chị hơi đói!>< thương xoa xoa cái bụng.
– Uh!
Nhi nói và bước vào bếp, thương thì chui vào phòng tắm nhưng cũng không quên nhìn theo hướng căn phòng có 1 người đang tự nhốt mình trong đó và khóc. Linh vẫn khóc típ, không ngừng, đến khi không còn thể khóc nữa thì cô mới ngừng lại! cô hối hận, tại sao lại để cô yêu duy, rồi để bây giờ cô ngồi đây và gặm nhấm nỗi buồn một mình. Linh những tưởng, nếu duy đã có phương rồi và hai người đã hạnh phúc bên nhau thì chắc chắn cô sẽ chuc phúc cho hai người nhưng tại sao lại đối xử với cô như vậy? cô đã làm gì sai cơ chứ? Tại sao lại đánh cô? Tại sao lại để cô từng hiểu lầm rằng anh cũng thích cô? Tại sao? Tại sao cơ chứ?
Nhưng suy nghĩ ấy cứ lởn vởn trong đầu linh, cô cứ khóc, khóc mãi…
ở dưới nhà, có hai người đang ăn cơm nhưng hình như cũng nuốt không trôi vì nghe thấy tiếng khóc, nhi buông đũa xuống và nói:
– để em xông vào cho nó 1 trận! cứ khóc như vậy thì có lợi ích gì cơ chứ? Bình tĩnh lại và từ từ xem xét lại mọi chuyện có phải hay hơn không? Nói là làm, nhi đứng dậy định bước đi nhưng bị thương kéo lại
– nhi ak! Chị và em cũng không thể nào hiểu được nó đang làm sao đâu! Thôi, cứ để nó khóc đi! Khi nào nó bình tĩnh lại thì ta nói chuyện! nhưng chị thật không hiểu duy đã nói gì với linh mà khiến nó trở nên như thế này! Thương nói và thở dài
– em cũng thật sự không hiểu! nhi nói và ngồi xuống cạnh thương!
– Chắc nó phải chịu 1 đả kích nào lớn lắm thì phải? thương trầm ngâm, ánh mắt của cô hướng về nới xa xăm…
– Uh! Nhưng khi mẹ mất nó cũng đâu có như vậy! nó vẫn kiên cường mà! Dù em biết nó rất buồn nhưng chưa bao giờ em thấy nó khóc nhiều như vậy cả. nhi cũng vậy, cũng trầm ngâm nhìn về phía xa
Cả hai chị em rơi vào tình trang: đang bận suy nghĩ không có thời gian nói chuyên. Cùng lúc đó, có 1 chiếc taxi đỗ phịch trước cổng biệt thự nơi 3 chị em đang sống, 1 chàng trai nhìn rất handsome bước xuống:
– keke! Cuối cùng cũng tìm được các em!
Anh chàng mỉm cười nhìn vào biệt thự trước mặt và chuẩn bị bấm chuông thì 1 chiếc xe thể thao mui trần dừng lại trước mặt. từ trong xe, 1 cô gái bước ra, vóc người nhỏ nhắn, xinh xắn. cô bước đến chỗ anh đang đứng và hỏi:
– anh là ai? Tại sao lại đứng đây?
Bình thường thì chỉ cần trả lời là tôi đến thăm chủ nhà nhưng vì ghét giọng điệu hách dịch của cô nàng này nên:
– tôi đứng đây làm gì thì kệ xác tôi! Cô là cái gì mà nhìu chuyện thế hả?
– anh anh đứng trước cửa nhà người ta, lén lút như ăn trôm í không hỏi thì sao mà được! cô gái hếch mặt lên trời và trả lời
– bộ cô là chủ nhà hay sao vậy? nhiều chuyện chết đi được! anh ta bĩu môi
– anh. Tôi không phải là chủ nhà nhưng là bạn chủ nhà đó! Vậy bây giờ tôi được phép “ nhiều chuyện” chưa? Cô gái cong cớn
– hứ. cho dù cô có là chủ nhà đi nữa thì cũng không được nói với tôi như vậy? anh ta gân cổ lên cãi.
– Tại sao không? 1 cô gái đứng dựa ở cổng nãy giờ đã nghe tất cả mọi chuyện? tại sao em không được nói với anh như vậy? vâng, cô gái ấy không ai khác chính là nhi vì nghe thấy tiếng xe dừng lại trước cổng nên cô nghĩ là trúc đã tới nên đi ra đón thì được chứng kiến màn kịch cãi nhau giữa hai người không quen biết.
– Ôi! Nhi đấy ak! Anh nhớ em quá! Chàng trai nói và lao tới ôm nhi.
– Này, buông tay anh ra khỏi bạn tôi ngay lập tức! cô gái còn lại thấy anh chàng này bay ra ôm nhi nên cũng anh hùng bay ra đẩy anh ta khỏi người nhi
– Nè! Cô nhiều chuyện thật đấy nha! Tôi muốn ôm ai thì kệ tôi chứ! Sao cô cứ thích can thiệp vào chuyện của người khác thế nhỉ? Chàng trai quay ra nạt cô gái
– Đúng, anh muốn ôm ai thì ôm tôi chẳng quan tâm nhưng người anh đang ôm là bạn tôi đó! Nói rồi trúc đẩy nhi ra sau lưng mình
– Cô ấy là của tôi… chàng trai ương bướng
– Của tôi cô gái cũng không vừa…
– Yaa!!!!!!! Hai người có thôi đi không? Cãi nhau hoài điếc cả tai mà không thấy chán hả? thích cãi thì ra chỗ khác mà cãi, không được đứng trước nhà tôi cãi! Okie
– Uh! Cả hai cùng lí nhí đáp! Nhưng tại cô ta/ anh ta trước chứ bộ! cả hai đều chỉ vào đối phương
nhi lắc đầu chán nản trước hai người này, cô nói:
– trúc! Đây là anh Kiệt, anh họ mình! Chỉ chàng trai.
– Còn đây là trúc, bạn cùng lớp với em! Bây giờ hai người hết thắc mắc chưa.?
– Đây là ông anh họ tài giỏi mà cậu hay kể với mình ak? Trúc la lên ngạc nhiên
– Uh! Nhi gật đầu
– Thế nào? Thấy tôi giỏi quá ak? Kiệt tự đắc
– Thôi đi anh nhi cười, cả hai người vào nhà đi! anh kiệt, anh về khi nào vậy? nhi hỏi khi đang trên đường đi vào nhà.
– Uh! Anh mới xuống sân bay lúc nãy, gọi điện cho chú hỏi nơi các em đang ở và chú ấy chỉ anh tới đây nè! Kiệt nói.
Còn trúc thì từ khi biết kiệt là anh họ nhi thì im thin thít, không nói 1 câu gì, lâu lâu lại nhìn trộm anh chàng. Còn anh chàng bik có người thỉnh thoảng lại nhìn mình nên tủm tỉm cười suốt.
hì! lí lịch trích ngang của
kiệt:
– tên: Lâm Gia Kiệt
– tuổi: 18t
– nghề nghiệp: học cực giỏi, đang học năm nhất đại học harvard, nhưng lại xin về việt nam học típ để được gần mấy cô em họ! cực handsome, đối xử với con gái rất tử tế, tình tính hiền lành nhưng không dễ bị bắt nạt đâu nhé! rất thương 3 cô em họ iu quái của mình nhưng thương nhất là pé linh
————————-
Kiệt vừa bước vào nhà thì thấy thương đang ngồi xem tivi, anh hắng giọng và:
– e hèm!
– Nhi ak! Trúc đến rồi hả? thương nói mà không quay mặt lại nhìn
– Trúc gì mà trúc, ông anh họ iu quý của em đây! Kiệt nói có vẻ giận dỗi.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Anh về khi nào zậy? có mang quà cho em không? Thương nhảy tới ôm kiệt và hỏi tá lá
– Này! Em chỉ quan tâm đến quà mà hem hỏi han gì ông này hết hả? ôi trời ơi! Sao tôi lại có đứa em họ như vậy hả trời? kiệt than trời than đất ...