watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 10:37,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 5227

Yêu Em Rồi Đấy


» Đăng lúc: 12/03/15 07:50:48
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

- Thầy Hiệu trưởng tìm cô đấy!


- Sao? Vừa nãy cô…..


Một cái nhíu mày khiến cô hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.


- Ừ! Để cô lên gặp thầy liền.


Vậy là Trúc Chi ngang nhiên được rời khỏi lớp. Thiên Vương lôi Trúc Chi đến phòng của mình ở khu Nhất, vừa vào đến nơi anh liền ấn mạnh cô ngồi xuống giường rồi lạnh giọng.


- Cởi ra.


- Gì? Cởi…cởi cái gì?


Trúc Chi phát hoảng khi Thiên Vương điềm tĩnh trả lời.


- Cởi áo ra.


Câu nói ngắn gọn nhưng sức công phá mạnh khiến cô gái nhỏ thấy choáng. Trúc Chi đứng bậc dậy định chạy ra ngoài nhưng lại bị anh ấn mạnh xuống giường. Nắm chặt cổ áo mình Trúc Chi hét lớn.


- Anh điên sao? Tôi hét lên bây giờ.


Thiên Vương nén giận thở hắt ra.


- Có cởi ra không thì bảo?


- Không. Anh điên rồi. Anh muốn gì đây?


- Xem vết thương của em thế nào rồi.


- Như vậy cũng không được.


Sau khi quát lên Trúc Chi mới giật mình há hốc miệng, cô không nghe lầm đó chứ? Anh lại định làm gì nữa đây? Sao tự dưng lại đòi xem vết thương trên vai



cô?


- Tôi mất kiên nhẫn rồi đấy! Bây giờ em tự cởi áo ra hay để tôi?


- Gì? Gì? Không, không được. Không chọn cách nào hết.


Đôi mày rậm nhíu lại Thiên Vương giận dữ đá ầm vào ghế. Con bé rắc rối thật không thể nương tay được nữa.


- Em keo kiệt thật có bả vai mà cũng giấu. Đưa anh xem.


Trúc Chi choáng trước thái độ tự nhiên của Thiên Vương nên không để ý chút thay đổi trong xưng hô. Dường như đối với Thiên Vương không tồn tạo khái niệm nam nữ. Giằng co mãi Trúc Chi bậc khóc hạ giọng năn nỉ.


- Làm ơn đi. Anh tha cho tôi đi.


- Bực em thật.


Thiên Vương gằn giọng anh mạnh tay xé toạc một bên vai áo Trúc Chi ra, cô trừng mắt nhìn anh rồi la toáng lên.


“Áaaaaaaaa”


Thiên Vương cau mày quát lớn.


- Việc gì phải hét to như thế?


Thiên Vương bước đến xoay người Trúc Chi lại. anh ngồi sau lưng cô im lặng nhìn vết thương chỉ vừa mới khép miệng trên bờ vai thon.


Trúc Chi vừa khóc vừa run lẩy bẩy.


- Được rồi đừng khóc nữa, tôi không ăn thịt em đâu mà sợ.


Trúc Chi đỏ bừng mặt định chui tọt vào chăn nhưng cô giật mình cứng người ra khi Thiên Vương nhẹ xoa thuốc lên vết thương của cô.


- Cái này giúp em không bị sẹo.Ghét nhất phải chờ đợi ai đó nhưng Trúc Chi vẫn cố nán lại chờ An An tan ca hết giờ làm thêm. Đúng ra hôm nay cô có hẹn với Phong đi xem phim nhưng lúc sáng anh bảo bận không đi được cô định bỏ vé luôn nhưng nghĩ đến việc An An cũng đang háo hức chờ xem bộ phim này. Thế nên giờ cô mới nhăn nhó mà điếm từng giây trên đồng hồ.


- Tớ xong rồi. Xin lỗi vì bắt cậu chờ lâu như vậy.


Nhìn vẻ mặt mệt mỏi nhưng hớn hở của An An Trúc Chi không đành lòng làm mặt giận. An An làm thêm ở một quán trà sữa, vì sợ người khác phát hiện ra và thông báo với Học viện thì cô sẽ bị đuổi học vì vi phạm quy định cấm làm thêm nên đành làm công việc hậu cần rửa ly tách với mức lương thấp hơn so với phục vụ.


- Nhìn cậu kìa, lem luốt quá.


Trúc Chi rút khăn giấy đưa cho An An.


- Xin lỗi, đi với tớ chắc cậu mất mặt lắm.


- Mặt còn nguyên đây ai lấy đâu mà mất. Nhưng thế này là không ổn.


Trúc Chi quét mắt khắp một lượt trên người An An rồi lôi cô đến một cửa hàng quần áo sang trọng. Lần đầu tiên bước vào những nơi xa hoa như thế này An An như bị hớp hồn, mọi thứ quá lộng lẫy. Cô hiếu kì cầm mấy bộ quần áo đẹp lên xem thử nhưng rồi tái mặt đi nhanh chóng đặt chúng về vị trí cũ. Chúng quá đắt, cả tháng tiền lương của cô đôi khi còn không đủ để mua một bộ váy.


- Đây, cậu mặc cái này.


Trúc Chi dúi vào người An An một bộ đồ mới rồi đẩy cô vào phòng thử đồ. An An quả thật rất hợp với những bộ trang phục đơn giản không quá cầu kì kiểu cách. Cô bạn trở nên năng động gọn gàng trong chiếc quần jean lửng sẫm màu ôm khít cơ thể phối cùng áo thu trắng cổ ovan phía trước có gắn mấy chiếc túi nhỏ in hình quả dâu tây.


- Đơn giản, hợp với cậu.


- Nhưng…..- An An nhăn nhó khẽ giọng với Trúc Chi – Nó đắt quá!


- Chị ơi em lấy bộ này và đôi giày búp bê kia nữa.


Trúc Chi phớt lờ An An khiến cô bạn vô cùng khó xử. An An cầm túi xách đựng giày và quần áo cũ của mình trên tay mà mặt mày thê thảm khi nghe chị bán hàng tính tiền. Đầu óc quay cuồng của cô đang cố nhớ lại xem trong túi mình có bao nhiêu. Trúc chi bình thản quẹt thẻ thanh toán hóa đơn rồi lôi cô bạn vẫn còn đang ngơ ngác đi.


- Khi nào đủ tiền tớ sẽ gửi lại cậu.


- Không cần đâu, tớ tặng cậu đấy!


- Nhưng…


- Miễn bàn.


Trúc Chi ngắt lời, cô nắm lấy tay An An rảo bước đến rạp chiếu phim. Đi được một đoạn thì Trúc Chi bị va phải bởi một đám thanh niên nhìn có vẻ là dân ăn chơi, tên nào đầu tóc cũng màu mè dị hợm, tay thì chi chít hình xâm xanh rờn. Dù rất không muốn nhưng Trúc Chi vẫn lịch sự nói lời xin lỗi để tránh gây phiền phức.


- Xin lỗi!


- Không có thành ý gì hết vậy em? – Một tên tóc vàng hoe lên giọng.


Thấy Trúc Chi có vẻ giận lên An An liền đỡ lời.


- Xin lỗi chúng tôi không cố ý các anh bỏ qua dùm.


- Ố! Cô em này ngoan hơn đấy. – Lại một tên có bờm tóc vàng hoe lên tiếng.


Chúng cứ lượn qua lượn lại cố tình chặn đường không cho hai cô gái đi qua, vài người đi đường cũng hiếu kì nhìn xem thử chuyện gì đang xảy ra nhưng dường như không một ai có ý định giúp đỡ Họ e ngại trước vẻ bặm trợn của bọn chúng.


- Xin lỗi rồi còn muốn gì nữa đây? Đâu phải lỗi tại tôi. – Trúc Chi lạnh giọng.


- Cô em xinh đẹp đừng giận, bọn anh chỉ đùa cho vui thôi.


- Thế thì tránh ra.


- Càng giận càng xinh. Chấm em rồi đấy!


Tên có bờm tóc vàng ra dáng đại ca cười cợt.


- Đi với bọn anh đảm bảo em sẽ không thấy chán.


- Ô! Công an kìa!


Trúc Chi hướng mắt về phía sau bọn chúng tỏ vẻ mừng ra mặt. Nghe đến công an bọn chúng liền thay đổi sắc mặt cả bọn lập tức quay đầu lại. Thừa cơ hội Trúc Chi kéo An An bỏ chạy.


- Con ranh!


Tên đại ca gầm lên rồi cả bọn đuổi theo. Hai cô gái nhỏ co chân chạy, Trúc Chi không ngừng đảo mắt tìm kiếm mấy chú công an hay nơi nào đó đông đúc an toàn nhưng khỉ thật đường vắng tanh chỉ thưa thớt vài người.


Hai cô gái cứ cắm đầu chạy thụt mạng mà không biết là mình đang chạy đi đâu. Đến một ngã ba hai người đành chia nhau ra, trước khi tiếp tục cuộc đuổi bắt Trúc Chi không quên căn dặn An An chỗ nào được xem là nơi an toàn.


Cô gái nhỏ lại hộc tốc chạy nhưng chỉ được thêm một quãng là đã bị bắt kịp. Hầu hết bọn chúng đều đuổi theo cô nên An An có lẽ sẽ an toàn hơn. Bị vây lấy bởi một bầy sói dữ nhưng ánh mắt Trúc Chi vẫn lạnh băng không hề nao núng.


- Mấy người muốn gì đây? Tôi la lên đó.


- Em cứ la thoải mái ở khu vực này không ai dám chống lại bọn anh đâu.


- Các người cần tiền à? Được rồi, bao nhiêu ra giá đi.


Bọn chúng phá lên cười, tên cầm đầu mờ ám kéo ngón tay quanh viền môi nhìn Trúc Chi như muốn ăn tươi nuốt sống.


- Vốn định làm theo hắn ta nhưng có lẽ nên “giải quyết” em trước.


Trúc Chi bắt đầu thấy sợ, bọn chúng không đơn thuần vô cớ gây chuyện mà là có kẻ ở phía sau giật dây. Chắc lại là những nguy hiểm từ chốn thương trường khốc liệt mà ba và anh hai cô đang vướng phải.


Trúc Chi lùi dần bất thình lình cô tung chân đá vào chỗ hiểm của một tên. Hắn rú lên đau đớn rồi khụy xuống cô nhanh chóng lách người sang một bên rồi bỏ chạy nhưng lại bị tên tóc vàng túm tóc kéo giật lại. Đau điếng nhưng Trúc Chi cũng chẳng vừa cô đạp mạnh vào chân khiến hắn phải buông tay ra.


- Con ranh này hôm nay ông nhất định xé thịt mày ra.


- Mồi ngon đấy đại ca.


Cả bọn cười ầm lên khi tên đại ca đột ngột tốc váy cô lên. Trúc Chi tối mặt khi chiếc váy bị tốc lên quá nửa đùi. Một tay vịn chặt chiếc váy tay còn lại cô vung lên tát mạnh vào mặt tên biến thái kia.


Không gian chùng xuống sau cái tát, không chỉ tên đại ca mấy tên còn lại cũng đều sa sầm nét mặt. Cơn thịnh nộ bốc lên cao, hắn nghiến răng quơ tay giật lấy thanh gậy của tên phía sau nhắm thẳng vào đầu cô gái nhỏ mà vung.Bốp”


Tiếng gậy va vào người tạo nên một âm thanh khiếp đãm. Sau hồi lâu nhắm tịt mắt nín thở mà vẫn không thấy gì xảy ra ngoài âm thanh rợn người kia Trúc Chi thở nhẹ hé mắt ra nhìn. Một cánh tay ai đó vươn ra chặn đứng thanh gậy trên đầu cô.


Mùi hương bạc hà thanh mát len vào cánh mũi.


- Thật là chướng mắt.


Giọng nói sắc lạnh vang lên, ánh mắt ngang tàn vụt tối hằn lên tia nhìn lạnh lẽo đến rợn người như đôi mắt quỷ dữ. Chỉ trong một cái chớp mắt Thiên Vương đã trở tay giật lấy thanh gậy phang thẳng vào đầu tên tóc vàng.


Hắn ngã vật ra đường đầu óc choáng váng quay cuồng, máu rỉ ra từ một bên mái đầu. Bọn còn lại thấy vậy liền hầm hổ xông đến liên tục ra đòn nhưng chẳng thể nào đánh trúng anh. Thiên Vương nhanh đến nỗi cứ như là có phép thần thông, anh vụt biến rồi đột ngột xuất hiện trả đòn.


Tay đấm chân đá anh khiến bọn chúng không kịp và cũng không thể trở tay. Trúc Chi tròn mắt khi chỉ trong phút chốc cả bọn nằm la liệt dưới chân. Tên cầm đầu vẫn không chịu thua hắn rút dao lao đến điên cuồng đâm chém nhưng đường dao thứ nhất vẫn chưa dứt thì cổ tay hắn bị Thiên Vương siết chặt. Hắn đau đớn buông tay để rơi con dao, miệng không ngừng xin tha.


Ánh mắt lạnh nhìn hắn đầy chết chóc.


- Là bàn tay bẩn thỉu này.


Thiên Vương lạnh lùng buông câu nói rồi bẻ mạnh cánh tay hắn về sau. “Rắc” tiếng xương gãy hòa lẫn cùng tiếng hét thảm thiết.


Cách đấy không xa trong một chiếc Mercedes đen sang trọng chàng thanh niên có gương mặt đẹp và ánh mắt lạnh giận dữ vò nát bức ảnh trong tay – đó là bức ảnh của cô gái nhỏ có mái tóc xoăn dài gương mặt đẹp và đôi mắt to. “Vô dụng”.


Xong xuôi mọi chuyện Thiên Vương bình thản kéo Trúc Chi đến rạp chiếu phim, mua nước ngọt và đủ thứ đồ ăn rồi quăng hết cho cô.


- Anh làm gì vậy?


- Đi xem phim.


- Muốn xem thì anh xem một mình đi tôi còn phải đi tìm An An.


Vừa dứt lời chuông điện thoại của Trúc chi reo lên, An An gọi báo rằng Đăng Khoa đã đưa cô về nhà an toàn.


- Đi thôi chẳng phải em có hai vé hay sao. Đừng phí!


Trúc Chi như con rối bị anh điều khiển, chưa kịp định thần thì cô đã yên vị trong rạp chiếu phim. Bộ phim bắt đầu mọi ánh đèn đều bị tắt ngấm có muốn trở ra thì cũng không thấy đường mà đi. Dù gì cũng đã vào đến chỗ nên Trúc Chi đành ngoan ngoãn ngồi cạnh anh.


- Này, anh lại ngủ à? Phim hay thế mà lại ngủ sao?


- Không hứng.


Trúc Chi nhăn nhó, không có hứng xem mà nhất quyết một hai lôi cô vào đây. Nể tình anh vừa cứu mình nên Trúc Chi im lặng cho qua. Dưới ánh sáng mờ mờ của màn hình Trúc Chi thoáng thấy vết bằm trên tay anh, là vết bằm do cú đánh lúc nãy.


Chợt nhớ ra mình có mang theo thuốc chuyên dùng để xoa lên các vết sưng bầm tím. Ngày trước Thanh Phong luyện võ hay bị thương kiểu này nên lúc nào cô cũng mang thuốc theo riết rồi thành thói quen.

...
Tags: yeu em roi dayyeu em roi day
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» A Little Love - tình yêu bé nhỏ
» Ai dắt em đi qua nỗi đau
» Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Anh không thích phụ nữ, nhưng anh yêu em, cô bé ạ
» Anh là xã hội đen thì sao
1234...151617»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON