watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 12:47,Ngày 19/05/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 624

Thiên biến vạn hóa


» Đăng lúc: 12/03/15 17:54:41
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Thiếu-Sanh ngẩng mặt lên trời để mong hít một chút không khí không lửa. Con ngựa ô rít lên lần cuối cùng có phần ghê sợ vì tuyệt vọng, tiếng ngựa quay quắc rít lên từng cơn thất thanh, nó cũng ngẩng lên trời để tránh bớt cái nóng kinh khủng, rồi nó ngoảnh cổ nhìn chủ, một cái nhìn hoàn toàn thất vọng như và từ biệt. Chàng đau nhói cả tâm can, không còn cách nào nữa, chắc phải chết! Ngựa ô sẽ thành tro bụi trong chốc lát. Một ít suy tư trong óc chàng: than ôi chỉ vì một niệm điên đảo khiến con ra nông nổi này, cái cảnh hôm nay xem ra còn ghê rợn gấp nghìn lần ở bãi biển hôm qua, rồi đây biết ta còn sống được chăng? Và sống được thì trên đường gió bụi không biết còn chịu đựng được bao nguy hiểm nữa trước khi gặp chàng!!!


Lại một tiếng hét vang: Bắt sống nó cho ta, nhanh lên, không có ai quyền ngăn cản ta, vàng bạc châu báu, sắc đẹp, tiếng hay đối với ta điều vô nghĩa, bỏ, bỏ hết, bắt sống nó nhanh, nhanh lên. Cả đoàn người dạ rân, họ sắp xông vào. Thiếu-Sanh điếng hồn trên mình ngựa, chung quanh bốn bề không có một lối thoát, nghĩ thương mình, phần thương chú ngựa ô, chàng ngẩng mặt nhìn trời: Nam-mô Thập phương Phật, chỉ vì ý niệm điên đảo xui khiến con ra nông nổi này, thật chết con cũng cam tâm đền tội, chỉ thương cho ngựa ô một niềm theo chủ mà phải đền oan. Nhưng cái chết của con đáng, mà cái chết của ngựa ô oan ức quá. Cúi xin mười phương Chư Phật thương con mà cứu cho ngựa ô khỏi họa thì con chết cũng can tâm.


Giữa lúc chàng đương khiếp sợ và ân hận cực độ vì vô phương thoát khỏi vòng lửa bao vây thì vẳng nghe tiếng hát xa xa… (^)


Vân-Sô Đồng tử xuất hiện


…Là tình tang tính,


Non tình non tang,


Ta đi hái thuốc trên ngàn,


Đem về chữa bệnh trần gian cứu đời,


Nước trong xanh, con cá lội thảnh thơi,


Nếu cá không mắc cái mồi lợi danh,


Là tình tang tính,


Non tình non tang,


Con chim xanh xanh,


Tung bay trong chốn rừng xanh


Tìm một cái cành, làm tổ xinh xinh,


Vui chơi thanh thoát an lành,


Là tình tang tính,


Non tình non tang,


Chớ lầm nhãn hiệu huy hoàng,


Mà trong gói ghém lầm-than tơi bời,


Đường đời vạn nẻo ai ơi,


Nẻo vào sân hận, nẻo thời yêu đương,


Lửa sân cháy rực mười phương,


Nước yêu đương ngập muôn ngàn sanh linh,


Thoạt nghe chàng vô cùng sợ hãi vì cũng cái điệu hát tình tang, mà đêm qua chàng đã nghe ở bãi biển, nhiều người con gái lẳng lơ đã hiện ra trêu ghẹo chàng, thì nay cũng điệu hát ấy, cũng tiếng du-dương lảnh lót như hệt hôm qua. Hoặc giả những người thất tình hóa đá hôm qua0 nay hiện ra để báo đời mình nữa; những suy tư lo lắng, thêm vào sự khủng khiếp, chàng hoàn toàn thất vọng, song Thiếu-Sanh cũng ngẩng đầu nhìn nơi phát xuất tiếng hát kỳ diệu. Chàng ngẩng lên vừa đúng lúc, vì chàng đã thấy một tiểu đồng đang đứng tự tại trên một cành cổ thụ. Cổ thụ xanh tươi đứng trong lửa dữ Tiểu-Đồn vẫn ung-dung hình như đang hái lá trên cành.


Quả là một sự thật rõ ràng, chàng chớp mắt nhanh mấy cái mới nhìn rõ, tiểu-đồng lối bảy, tám tuổi có hai trái đào tiên trên mái tóc tơ, chiếc áo màu quang lục, buộc ngang lưng, một giải lụa đào thêu kim tuyến, chiếc quần hồng thêu, buộc túm ống trong đôi vân hài[5"> xinh xinh. Phục sức và dáng điệu vô tư, trước cảnh lửa dữ càng thêm vẻ tiên phong đạo cốt.


Thật là một việc ly kỳ, tay hái lá, miệng hát lanh lảnh nhưng bị đứt quãng vì tiếng lửa cháy.


Con chim xanh xanh


Tung bay trong chốn rừng xanh


Tìm một cái cành làm tổ xinh xinh…


Lửa sân cháy rực mười phương.


Nước thương yêu ngập muôn ngàn sinh linh.


Thiếu-Sanh định thần lắng hết tâm tư, suy nghĩ vội vàng: câu hát của đồng-tử quả là một bài hát cảnh tình của trần gian. Phải chăng hôm nay “lửa sân cháy rực mười phương” còn hôm qua thì “nước thương yêu ngập muôn ngàn sanh linh”… con chim xanh tung bay trong chốn rừng xanh, chỉ tìm một cái cành làm một cái tổ xinh xinh, thật quá dễ dàng, vì chim không bay nhảy, chim không tìm tòi ước mơ những điều quá sức mình thì có sợ gì tên đạn?


Lửa cứ cháy dữ nhưng chàng vẫn nghĩ tiếp: Một người kỳ lạ hiện ra giữa lúc này và hát lên những câu đây chắc không phải một sự tình cờ mà có lẽ số ta chưa đến nên Bồ-Tát hiện thân để cứu ta và cảnh tỉnh cho đời chứ chắc không phải hồn ma bóng quái như hôm qua.


Nghĩ thế chàng liều mạng hét lên thật to để át tiếng nổ của lửa.


Kỳ-đức đạo nhân xin cứu mạng cho kẻ tiện sanh…


Đang hái lá say sưa trên cây theo điệu hát huyền dịu, bỗng nghe tiếng kêu thất thanh, Đồng- tử nhìn xuống, không có vẻ ngạc nhiên, Đồng-tử đáp: Nữ hảo hán tin em cứu được thầy trò của chị thì xin cứ theo em. Nói xong Đồng-tử bỏ vội nắm lá đang hái vào lẵng hoa đeo trên vai rồi từ từ nhảy xuống, nhẹ nhàng như một cánh én liệng giữa biển lửa, người vẫn đi tự tại trong lửa dữ, song lạ thay Đồng-tử đi đến đâu thì lửa vẹt ra một đường an lành. Thiếu-Sanh mừng rở vô hạn, chàng xuống ngựa theo sau Đồng-tử.


Thoát khỏi lửa dữ một cách nhanh chóng không ngờ, Thiếu-Sanh quỳ xuống để tạ ơn cứu sống, tinh thần chàng đã lấy lại bình tĩnh chàng cũng kính thưa: Kỳ-đức đạo nhân, xin người hãy cho tiện-sanh cái hân hạnh được biết pháp hiệu và phương danh hầu ghi cái ơn cứu tử vào tâm khảm.


Đồng-tử không từ chối, đưa cao cái lẵng hoa có khắc bốn chữ “Vân-sô Đồng-tử”:
– Đây, tên em, và nhờ nữ hảo hán giải thích hộ ý nghĩa nhé. Ơn cứu tử là một ơn lớn lao nhất của con người, hoặc cả muôn loài hữu tình chúng sanh, vì chúng sanh nào mà không sợ chết, trong lúc họ còn muốn sống? Thiếu-Sanh được thoát chết bởi một em bé xinh đẹp đạo vị, càng nhìn càng mến, càng mến càng yêu, chàng quên cái sợ vừa qua, chỉ muốn ôm chầm lấy em bé­ để hôn lên đầu lên trán xinh xinh của em, song cái vẻ thơ ngây mà phong độ đáng kính, làm chàng kính ái khác thường nên chàng chưa dám đường đột lại gần em bé . Khi nghe Đồng-tử thỏ thẻ bắt chàng giải thích ý nghĩa hai chữ Vân-sô ( tên em ), làm chàng phải suy-nghĩ hơi lâu về cái ý nghĩa hai chữ tên người Kỳ đức. Phải nghĩ thế nào để nói cho đúng , chứ không sợ sai e bị một trận cười của chứ bé chứ không khỏi .


Thiếu-Sanh dè dặt đáp :


“Vân” là mây chưa phải là Kỳ-đức.Còn “Sô” theo ngu ý tôi hiểu thì chữ “sô” chỉ là lấy ở một trong hai chữ Bí-sô, là một thứ cỏ có năm đặc chất:


– Mềm mại


– Bò lan khắp mặt đất


– Mùi thơm bay xa


– Trị được bệnh đau đầu


– Đọt nó thường hướng về phía mặt trời mọc.


Vì cỏ Bí-sô có năm đặc tính ấy nên đức Phật dùng gọi các vị tỳ kheo là Bí-sô cũng có năm đức tương đương:


- Lời lẽ ôn hòa
– Tâm hồn rộng rãi
– Tiếng tốt bay xa
– Hay trị bệnh khổ não cho chúng sanh
– Luôn luôn tìm hiểu sự thật.


Nay hiệu của Kỳ đức là Vân-sô, tôi chắc nghiêm đường của người, biết trước sau này người sẽ là một đấng xuất trần để cứu độ chúng sanh, nên đặt quý danh cho người một nửa có vẻ biến hóa như mây (vân) một nửa có cái thật đức như cỏ Bí-sô vậy.
– Trời ơi! Chị nói hay ho làm sao, như một đạo sư thuyết pháp, thao thao bất tuyệt, nhưng không phải vậy đâu chị ơi! Tên em dễ ợt mà nó cũng không hay ho gì như chị cao tặng vậy. Nói xong Đồng-tử quay cái lẵng hoa lộn ngược rồi hỏi: Chị hiểu không.


Thấy Thiếu-Sanh ngơ ngác Đồng-tử bảo:


Thôi chị chưa hiểu thì một ngày khác chị hiểu vậy nhé.


Đôi má phinh-phính hồng hào thêm hai cái lúm đồng tiền, mái tóc đào tiên tơ-lơ trước gió càng tăng vẻ dễ yêu, đôi mắt trong sáng như có hào quang, tiếng nói thơ ngây phát xuất từ đôi môi đỏ thắm phưởng phất một mùi thơm na-ná như mùi sữa mẹ, chúng tỏ Đồng-tử còn bé bỏng lắm. Vai đeo cái lẵng hoa buộc cái dải lụa đào, giống hệt các tiên đồng ngọc nữ người ta hay vẽ trong các bức tranh Tàu.


Thiếu-Sanh nhìn em bé một cách say sưa trìu mến, như muốn ôm em vào lòng. Chàng nói như năn nỉ: Kỳ đức lên ngựa với tôi, tôi xin đưa người về tại quý phủ cho tôi được bái yết nghiêm đường người đã sinh ra vị đại ân nhân của tôi.


-Ý, đâu được, chị là nữ nhân em là nam nhi, dù cho giữa chốn rừng hoang vu không có một người thứ ba đi nữa, nhưng nam nữ thọ thọ bất thân, nam nhi ai lại ngồi chung với nữ nhân bao giờ? Chị đừng nói vậy không nên.


-Trời ơi! Kỳ đức có chút xíu như con tôi, ngồi chung một ngựa cho tiện đường về, nhỏ có chút xíu mà nam nhi chi nà! À mà sao Kỳ đức goi tôi là chị? Ai bảo thế.


- Em biết được chị là gái cải trang, chứng tỏ em không bé bỏng đâu nhé, nhìn nội cặp lông mày cong cong vòng nguyệt em cũng đủ biết chị là gái không sai. Như vậy dù sao em cũng là trượng phu, chị chỉ là nhi nữ thì cần phải giữ lễ một chút đừng vì sự mến yêu bồng bột dù là yêu một người em trai cũng sẽ mất đi cái lễ giáo vậy.


Chị biết không? Lúc em lên năm em không còn ngồi trong lòng mẹ, đến sáu tuổi thì tuyệt đối em không ngồi chung với chị gái của em. Thánh nhân đã dạy: “ nam nữ thọ thọ bất thân mà lị”.


-Thôi tội quá Kỳ đức, tôi nói lỡ lời xin Kỳ đức tha thứ cho.


-Để em nói hết cho chị nghe: sở dĩ xưa nay việc không mấy tốt đẹp thường xảy ra đều chỉ vì không biết thận trọng chỗ cơ hiềm, người khôn qua ruộng dưa không sửa dép, đến giàn lý không dám nâng khăn. Vì sợ cơ hiềm mà trọn đời thanh danh không hoen ố, chị bảo em còn bé không ngại gì nam nữ, nhưng mồi lửa tuy nhỏ cũng có thể đốt cháy cả rừng cây, giọt nước tuy ít chảy lâu cũng đầy hũ lớn. Xưa nay biết bao nhiêu việc không hay thường xảy ra cũng vì trước nhỏ sau lớn, trước ít sau nhiều, đầu chơi sau thật. Những vị được người đời tôn xưng là thánh, lưu danh muôn thuở đều là những vị biết giữ mình từ việc nhỏ.


Sở dĩ thánh nhân dạy người con trai bảy tuổi không được ngồi trong lòng mẹ, con gái bảy tuổi không được ngồi giường cha, anh, tuy tình huyết mạch không sợ cơ hiềm, song những tâm hồn trong trắng cần phải đủ trợ duyên để được trong trắng mãi nếu hời hợt không biết thận trọng thì tiệm nhiễm tình sanh, trước vô tâm sau thành đại họa.


Thưa chị, một xã hội lành mạnh là một xã hội nam nghiêm nữ chánh muốn thế không phải dễ mà không phải khó, vì sao? Ranh giới giữa phàm phu với thánh nhân chỉ ở nơi hai chữ “túng, tiết”. Thấy vàng rơi ra ai lại không muốn “kẻ phàm phu chóa mắt vì tham tâm, lượm lấy của phi tài mà quên nguy hại, đấy gọi là túng dục”; Người quân tử tiết chế được tham tâm không lấy phi tài nên đời sống tuy đạm bạc mà thường an. Nghe lời trái tai ai lại không tức giận, kẻ tiểu nhân không nhịn được, nổi sân si mà thù oán dây dưa, bậc trượng phu biết



nhận lẽ phải trong lời nói trái, mà nên sự nghiệp. Thấy sắc đẹp mà ai lại không ưa? Kẻ tiểu nhân vì túng dục mà ô danh, người quân tử tiết chế được dục tình nên thành đức sáng. Chị xem đến lúc nào là nam không nghiêm, nữ không chánh là lúc thiên hạ đại loạn đấy. Em tuy còn bé bỏng nhưng em không muốn gây cái đại loạn đầu tiên trong thiên hạ chị ơi!


Thiếu-Sanh sững sờ, phần vì thẹn phần vì liên nghĩ đến tâm sự mình hiện đang dấn thân trên bước đường gian nguy vô định cũng chỉ vì hai chữ “túng dục” mà ra nông nổi, thật đúng như lời Vân-sô đồng tử, mà hình như em bé hiểu thấu tâm trạng của mình.

...
Tags: thien bien van hoathien bien van hoa
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Chuyện người Mẹ điên
» Bóng nguyệt lòng sông
» Chín mươi kiếp mới gặp lại con
» Chú chồn tinh khôn thọ tam quy y ngủ giới
» Bất hiếu dọa làm heo
» Ảo hóa
123»
Bài viết ngẫu nhiên
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON