cho đến một ngày
cô gái bị tai nạn giao thông…hai chân bị gãy và phải ngồi xe lăn…điều tồi tệ hơn là..khuôn mặt bị xây xát nặng nề…gần nữa mặt bị cào rách bươm…và khi anh đến thăm..cô nhất quyết ko cho gặp…
– Ròi sao nữa – Thiên thần chăm chú lắng nghe
dù bị người nhà ngăn cản và từ trong phòng cô cũng chửi mắng liên tục là ko muốn gặp anh…nhưnng anh vẫn nhất quyết đòi vào…và cuối cùng thì mọi người đành đầu hàng trước sự kiên quyết của anh…anh đươc vào…
câu đầu tiên anh nói khi nhìn thấy thân thể đầy thương tích của cô ấylà : em muốn biết tại sao anh yêu em ko…ko phải vì khuôn mặt làn da hay vì gì cả…mà đơn giản là vì anh yêu em..yêu vì yêu…chỉ vậy thôi
sau một lúc ngẫm nghĩ…cô lại cười…
– Uhm…vậy đơn giản yêu vì yêu…phải ko?
– Uhm…chỉ vậy…
– Ng…có xinh ko t…t thấy ng..có xinh ko?
có thằng ngu mới ko thấy cô xinh.
– Xinh nhất thế giới! – Tôi cười
– Ngân hỏi t câu này t phải trả lời thật nhen…giả dụ t là ngân đi, cũng xinh ” nhất thế giới ” như ngân đi…có một người đàn ông t ko quen và tự dưng theo đuổi t…và nói những lời làm t vui lòng…và cả những hành động nữa…và một ngày t hỏi anh ta tại sao yêu t…và anh ta trả lời là anh yêu em ko phải vì em đẹp! đó! vậy nếu t là cô thì t có tin ko
…môt câu hỏi có vẻ giản đơn nhưng ẩn sau đó là những phán quyết đầy thử thách nghiệt ngã…có lẽ đây ko còn là lúc cho câu chuyện hay màn kịch nào nữa..điều cô muốn nghe lúc này là sự thật. đã đến lúc tôi bước lên đấu trường cuối cùng của con đường đến trái tim cô. quả nhiên cô là con người sâu sắc hơn tôi nghĩ…bây lâu nay tôi cứ tưởng là tình dục sẽ nối kết một mắc xích dính liền giữa chúng tôi
nhưng tôi đã lầm…kẻ chiến thắng được trái tim cô ko phải là kẻ dành được thể xác và một nửa tâm hồn và phải là kẻ dành được thể xác và trọn vẹn toàn bộ tâm hồn. và định mệnh sẽ phán quyết khi câu trả lời của tôi được đưa ra…
cô nhìn tôi chờ đợi…có vẽ cô đã nhận ra sự bối rối của một câu nhóc tuổi mới lớn trước một câu hỏi mà có vẽ quá sức đối với cậu bé…vì cô nghĩ đơn giản là ở đàn ông..đặc biệt là tuổi này thì…điều dĩ nhiên là yêu bằng con mắt…
cô cười…nhìn tôi cô nói
– Thôi! t ko phải nói đâu…ng biết là…
– Ko! t chưa trả lời mà!
– Uhm…ng nghe đây
– Tại sao t yêu ng…tại sao…tại sao…tại vì t yêu ng…vậy thôi…nhưng có vẽ như câu trả lời đó làm ng hụt hẫng phải ko…vì t hiểu con gái yêu bằng lỗ tai…con gái muốn thích nghe những điều tốt đẹp về mình…và cả những điều tốt đêp về người mình yêu nữa…đúng ko – Tôi dừng lại nhìn cô
– phải…nhưng mà
– Để t nói hết đã! t biết là t thua kém ng rất nhiều, tuổi tác, nhận thức và nhiều điều nữa…nhưng t muốn nói với ng 1 điều quan trọng,, rất quan trọng đó là : nhưng điều t sắp nói là thật lòng…tự đáy lòng…ko vay mượn của ai cả…vì đó chính là t…
mắt cô chợt sáng lên…có vẽ đó là điều cô muốn…cô im lặng chờ tôi
– …lần đâu gặp ng…đó là nam lớp 10…phải nói lần đầu t thấy một người xinhđẹp đến như vậy…cũng có thể là do t ít để ý đến xugn quanh vì trước đó chỉ biết cắm đầu vào máy tính chơi games. và chính vì thế…khi gặp ng t đã nghĩ ng là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này…và t thích ng ngay từ lúc đó…những rung động mà chắc ng cũng hiểu ;là của đàn ông dành cho phụ nữ đẹp…đó chính là những gì mà ng đang cố dò xét t xem thử t có phải yêu ngân vì ngân đẹp ko. và nếu câu hỏi này đặt ra lúc đó. thì t chắc chắn sẽ trả lời là ” vâng! vì cô đẹp nên em yêu cô! vậy thôi, chứ em có biết gì về cô đâu nào ”
.và ông trời đã tạo cơ hội cho t khi ng vào dạy ở lớp t. từ lúc ấy…cuộc đời t đã thay đổi…thay đổi mạnh mẽ…từ một thằng học sinh nhút nhát sợ sệt sau cú shock vào trường tư thục…nhờ có ng quan tâm mà t đã cô gắng để học..
học để được ng chú ý…và t đã làm được…lúc đó t tự hỏi mình…lạ thật! tại sao mình lại cố gắng vì người con gái ko quen ko biết mà chỉ vì cô ấy đẹp sao…dù ko biết vì lí do gì ngoài được sự quan tâm của ng nhưng t vẫn cứ cố gắng
và từ đó t đã tiến bộ hơn rất nhiều…đó…tình yêu của t chớm nở khi đó…là dành cho ng cả…và ông trời đã thử thách t lần đầu khi bắt t phải xa ngân…ngân đã đi…và t ở lại…lần đầu tiên trong đời t biết đến cảm giác đau đớn tan nát.
lần đầu tiên t bị ” thất tình ” đó chính là vì ng…vì ng cả…t biết tình cảm đơn phương đó chưa thể gọi là tình yêu…nhưng t đã có thể tự tin nói lên là ” t đã yêu ng ” …đó là thử thách đầu tiên…và thử thách thứ 2 cùa tình yêu t dành cho ng
chính là lần ng trở lại…mang theo những kỉ niệm kí ức của thời quá khứ trở về..làm t một lần nữa phải đứng dậy từ đau khổ để tiếp tục con đường đã đi trước đó..con đường có được ng…nhưng…một lần nữa ông trời nghiệt ngã
mang đi hình hài xinh đẹp của ngân…để lại cho t nhiều đau buồn khi phải thấy ng vật vờ…và ko còn là ng trước kia…t đã nản đã buồn đau…nhưng…chỉ với 1 cử chỉ quan tâm mà ng dành cho t…đã giúp tình yêu trước kia hồi sinh…và t
quyết mang ng về…chắc đến h ng chưa quên những sáng mình đi bên nhau ra công viên tập thể dục phải ko…thực ra t rất ghét dậy sớm…vì tôi nào cũng thức khuya…nhưng vì ng t có thể làm tất cả…dù cho ngày ấy chỉ ngủ được 4 tiếng…
đó…tất cả gì t làm là vì ngân cả…và ông trời thương t khi trả lại cho ng hình dáng xinh đẹp như thiên thần…và t vui biết chừng nào khi ng đã trở lại đã vui tươi như trước…vậy ng nói cho t nghe đi…t có đủ quyền được yêu ng chưa.!
t biết t thua ngân đu điều…và còn bao nhiêu là định kiến từ bên ngoài…nhưng mà…t ko quan tâm…điều quan tâm lúc này chính là làm sao để có được trọn vẹn tâm hồn ng…và chính đêm nay, ngay tại đây..t nói những lời này…chính là đem hết những gì t có ra để vượt qua thử thách cuối
cùng của ng để có được ng…t biết dù đêm nay t có nói đến cạn lời thì ngày mai…cuộc đời ngoài kia cũng sẽ có lúc cướp ngân khỏi tay t nhưng t phải nói…dù ngày mai ko có được ng thì t cũng cầu xin ng ngày kia năm sau hay cuối đời này hoặc là kiếp sau xin ở bên t…vì t ko thể thiếu ng được
ko thể ng à…cả đời này t. biết rằng t sẽ mãi yêu ng…mãi mãi…
em mỉm cười…những nụ cười kèm theo nước mắt…chúng tôi đưa tay gạt nước mắt đang lăn trên khóe mi của nhau…
gối đầu vào lòng tôi…em nhắm mắt lại…miệng vẫn cười…tay vẫn đặt lên má tôi để chờ những dòng nước mắt tiếp theo của tôi lăn xuống…và chờ một nụ hôn đoạt lấy linh hồn em…
sóng vẫn vỗ bờ…gió vẫn vi vút…chỉ có tôi và em…h đây đã là một…
trên cả quảng đường về…em ôm chặt lấy tôi…và ko ngừng khóc…những dòng nước mặt ấm nóng cứ chảy lên cổ tôi…có lẽ tôi đã đưa ra những phán quyết cuối cùng…của mình
…con ngõ quen thuộc chúng tôi vẫn đi ngày ngày h như ngắn lại…ngồi bên nhau…lòng còn đầy những trăn trở xúc cảm muốn nói…ngày mai ko biết sẽ ra sao…em khóc cho ai đêm này ai khóc cho em ngày mai.
mắt cô đã bớt đỏ…phủ tóc xuống một chút chắc sẽ ko ai nhận ra cô vừa khóc…
– Trễ rồi…t về đi…
– Ko sao…để t ngồi thêm chút nữa đi…
– Cô ko sao mà…cứ về đi ko mẹ lo…
– Thôi để em đưa cô về…rồi em về
– Nhà cô ngay đây mà cần gì phải đưa về…gớm…cứ mất tích mấy ngày, h còn bày đặt quyến luyến nữa chứ…nói yêu người ta mà cứ…để người ta chờ…
– Hì hì…thì chờ càng nhớ mới càng yêu…phải ko…
– Thôi…về đi…cô cũng về đây
– Xe em để nhà cô mà…
– ừ hén! quên! hihi
dắt xe ra khỏi cổng…ánh mắt chúng tôi chưa thể rời khỏi nhau…dựng xe lại…nắm lấy tay cô…tôi nói
– Ng…t…t…
nhưng cô ko để tôi nói hết câu…đưa ngón tay lên che miệng tôi lại..cô nói
– Đừng vội…hãy dành lại cho phút cuối cùng…save the best for last…
có lẽ cô nói đúng…dù có nói bao nhiêu lời đi nữa thì cũng chả chứng minh được gì…hãy để thời gian trả lời cho tất cả…
…lại một đêm đầy trăn trở mà tôi trải qua trong đời…giữa hai con đường…chỉ có thể chọn một…quyết định đã đưa ra…nhưng h chưa phải là lúc để nói…có lẽ chính tôi cũng cần thời gian để chuẩn bị tâm lý cho tất cả.
…ngày mới cũng đến…
đang thơ thẩn trong sân, có ai đó mở cửa, thì ra là mẹ, dù bận bịu nhưng hình như sáng nào mẹ cũng đi tập thể dục
– Sao…sáng nay dậy sớm vậy t
– Thì con có ngủ được đâu mà dậy sớm với trễ
– Trời! con bị mất ngủ à! bị lâu chưa hay mới đây
– Cũng..mới..chắc do thức khuya nhiều quá nên quen
– Hèn chi…bữa h thấy anh cứ ngủ dậy trễ.chắc gần sáng mới ngủ được phải ko
– Dạ..
– Thôi để hôm nay mẹ rảnh rồi mình đi khám bệnh nghen…mất ngủ ko phải chuyên giỡn đâu
– Sặc! có chút vậy mà cũng đi khám bệnh. con đâu dễ bị bệnh vây
– Đừng có coi thường! anh cứ làm như mình khoẻ lắm. cứ đi ra xem bác sỹ bảo sao
– Thôi ko đi đâu! ko có bệnh vào bệnh viện lây bênh thêm…do mấy bữa nay học căng thẳng thôi.má ra tiêm thuốc tây hỏi mấy viên an thần bổ não gì đó mua về uống còn hơn
– Nhưng mà…phải khám rồi mới uống chứ!...