2.
Bộ Tinh Bảo lại tới.
Buổi sáng chuẩn bị đi học, Nam Trạch Lễ lại nhìn thấy Bộ Tinh Bảo đang đứng chờ trước cổng. Cậu nhớ nhà cô không ở gần đây, nhưng cô vẫn tới, hơn nữa hình như đã tới một lúc lâu rồi.
- Cậu chủ, sao cậu lại cất xe đi? – Quản gia ngạc nhiên hỏi.
Nam Trạch Lễ vội bịt chặt miệng vị quản gia, nói nhỏ:
- Đừng có gọi tên cháu, bên ngoài có một gã điên đang chờ cháu.
Cậu thận trọng liếc ra ngoài cổng, nhưng Bộ Tinh Bảo đã nhìn thấy cậu, hơn nữa còn nở nụ cười rất ngọt ngào. Nụ cười đó như giọt sương buổi sớm, tinh khiết, trong lành và còn mang theo cả sự mát mẻ còn đọng lại của ban đêm.
Nam Trạch Lễ tóm vội cặp sách, chạy nhanh về phía bức tường bên cạnh.
- Nam Trạch Lễ, chúng ta cùng đi học đi. – Bộ Tinh Bảo gọi lớn, ra sức vẫy tay về phía cậu, nhưng Nam Trạch Lễ đã biến mất từ lâu.
- May quá, may quá. Đúng thật là… Cứ như âm hồn vậy. – Nam Trạch Lễ trèo tường xuống, thấy Bộ Tinh Bảo đang nói gì đó với ông quản gia. Bỗng dưng cô quay người lại, nhìn thấy cậu, bèn ôm cặp sách vội vàng chạy theo.
- Nam Trạch Lễ, chờ tôi với, chúng ta cùng đi học! – Giọng nói ngọt ngào của cô vọng vào trái tim yếu đuối của Nam Trạch Lễ, nhưng cậu vẫn không dừng bước chân. Cậu quay người lại, định co giò chạy. Cậu không ghét Bộ Tinh Bảo, bản thân cậu không phải là người con trai hẹp hòi như thế. Cậu chỉ không biết trong giây phút đó, mình nên đối diện với cô như thế nào.
Chạy, ra sức chạy. Nam Trạch Lễ chạy bằng tốc độ gấp ba bình thường, nhanh chóng đi tới cổng trường. Quay đầu nhìn lại, cái dáng con gái nhỏ nhắn đó đã không thấy đâu, lúc này cậu mới yên tâm lau mồ hôi trên trán, bước vào cổng trường.
Vào lúc cậu chuẩn bị bước lên cầu thang thì cái bóng màu hồng phấn của Bộ Tinh Bảo lao lên từ đằng sau, cô nắm chặt cánh tay cậu, mỉm cười:
- Nam Trạch Lễ, thì ra cậu chạy nhanh thế à!
Nghe thấy giọng nói của cô, từng sợi thần kinh trên người Nam Trạch Lễ bắt đầu căng lại, những giọt mồ hôi vừa lau sạch lại túa ra. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, mãi cho tới khi xác định được người đứng trước mặt mình là Bộ Tinh Bảo, nụ cười ngọt ngào của cô chính là chứng cứ.
- Trưa nay ăn cơm cùng nhau được không? – Cô mỉm cười hỏi, mắt cô nheo lại.
- Không… được! – Nam Trạch Lễ nheo mắt, nghiến răng trả lời cô. Sau cô lại chạy nhanh thế nhỉ? Nam Trạch Lễ rút tay mình về, điều chỉnh lại tâm trạng, đi nhanh về phía trước.
Nhìn theo cái bóng của cậu, Bộ Tinh Bảo không biết làm thế nào. Vì chờ cậu, cô phải dậy từ lúc 6 giờ, đứng ở ngoài cổng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu lại trèo tường ra ngoài, lại còn chạy trốn bằng tốc độ của một siêu nhân. Cô đành ngồi taxi tới trường, nhưng cuối cùng lại chỉ biết nhìn theo cái bóng của cậu, thẫn thờ.
Lại thất bại sao?
Lúc này Nam Trạch Lễ đã về tới phòng học, cậu mở cửa sổ, nhìn xuống dưới, đúng lúc nhìn thấy Bộ Tinh Bảo cũng đang ngẩng đầu nhìn lên. Trong phút chốc, ánh mắt hai người gặp nhau, Bộ Tinh Bảo lại mỉm cười với cậu, nụ cười rạng rỡ tới khó chịu. Nam Trạch Lễ vội vàng đóng cửa sổ, đưa tay lên vuốt ngực.
- Đại ca, sao thế, hôm nay sao có vẻ mất tập trung vậy? – Cậu bạn cùng lớp Hạ Thành Xuyên ghé sát đầu lại, nhưng bị Nam Trạch Lễ lườm cho một cái, đành ngoan ngoãn ngồi về chỗ mình.
- Đồ chết tiệt, nếu cô ta cứ đi theo mình từ sáng tới tối như vậy, mình sợ mình không sống nổi qua năm nay mất.
– Nam Trạch Lễ lẩm bẩm trong miệng, vứt mạnh quyển sách trong tay xuống, bước nhanh ra khỏi phòng học. Nhưng đồng thời với mấy lời ca thán, trong khóe mắt cậu lại không che được sự đắc ý, có một cái gì đó trong lòng âm thầm thay đổi.
3.
– Bình… – Một tiếng va chạm rất lớn vang lên. Nam Trạch Lễ cau mày, chửi thề một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Bộ Tinh Bảo đang đưa tay lên ôm trán, đứng ngay trước mắt cậu. Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt to tròn mọng nước. Trong lòng Nam Trạch Lễ thoáng dao động, nhưng lại đẩy Bộ Tinh Bảo lúc đó đang đứng chắn trước cửa, bước ra ngoài.
- Nam Trạch Lễ, cậu cho tôi một cơ hội được không, tôi chỉ cần xin cậu 1 tiếng thôi! – Bộ Tinh Bảo chạy nhanh theo, nắm lấy cánh tay cậu. Cô không thể chờ được nữa, nếu cứ tốn thời gian như vậy, không có tiến triển gì thì lời hứa của cô cũng không thể nào thực hiện được. Bây giờ Nam Trạch Lễ và cô giống như mèo với chuột, người chạy người đuổi.
- Tôi phải đi vệ sinh, cô cũng muốn đi theo sao? – Bỗng Nam Trạch Lễ buông một câu, quay người tránh khỏi cô, cánh tay giật mạnh. Bộ Tinh Bảo buông thõng hai tay đứng ngay chân cầu thang,
nhìn theo cái bóng dần biến mất, bất lực thở dài rồi đi vào phòng học.
Chắc chắn cô sẽ nghĩ ra cách gì đó, không thể để cậu ta “chơi” mình hết lần này tới lần khác được.
- Đúng rồi! – Bộ Tinh Bảo vỗ trán, vỡ lẽ ra, – Còn có Vũ Đô
Thần, còn Vũ Đô Thần mà! Vũ Đô Thần là bạn tốt của cậu ta! – Cô hạ quyết tâm, bèn bước nhanh vào phòng học. Người bạn cùng bàn ngày trước của cô, cũng chính là Hội trưởng Hội học sinh hiện tại, Vũ Đô Thần, lúc đó đang vui vẻ nói chuyện gì đó rất thú vị với bạn bè.
- Tiểu Bộ, cùng tới đây nghe? Thiên tình sử của Dương Hâm Hoạch, cháu họ mình. – Vũ Đô Thần làm ra vẻ nhiều chuyện, nói.
- Chiều nay cậu có thời gian không? Ý tớ muốn hỏi là sau khi tan học. – Bộ Tinh Bảo vừa nói xong lập tức thấy hối hận, vì Vũ Đô Thần nhìn cô như người ngoài hành tinh. Trong phút chốc, hai má Bộ Tinh Bảo đỏ bừng lên, cô khẽ cắn môi, không biết phải làm thế nào.
- Này, Tiểu Bộ, cậu làm thế với tớ ngay trước mặt các bạn cùng lớp…
- Vũ Đô Thần giả vờ như đang xấu hổ. Trống ngực Bộ Tinh Bảo đập thình thịch, đầu cô càng lúc càng cúi thấp.
Lẽ nào Vũ Đô Thần cũng biết chuyện cô thầm thích cậu sao?
- Không cần phải xấu hổ đâu, có chuyện gì nói ngay trong lớp cũng được rồi. – Vũ Đô Thần thấy Bộ Tinh Bảo không nói gì, bèn ngượng ngùng đưa tay lên xoa mũi.
- Ồ, nếu cậu không có thời gian thì thôi. – Giọng nói của Bộ Tinh Bảo rất nhỏ, cứ như tiếng kêu của kiến.
- Cái gì chứ, có gì thì nói đi, ngoài việc giới thiệu bạn trai cho cậu, những việc khác tớ đều đồng ý. – Vũ Đô Thần thoải mái khoát tay.
- Thực ra cũng không có việc gì, chỉ là việc có liên quan tới Nam Trạch Lễ.
- Hả? – Các bạn cùng lớp đồng thanh kêu lên, rồi nhanh như chớp, họ quay lại dán mắt vào Bộ Tinh Bảo.
- A a a… – Tiếng hét đáng sợ của Vũ Đô Thần vang lên khắp lớp, ngay cả những bạn học lớp khác đang đi qua hành lang cũng phải dừng lại, ngó đầu vào nhìn.
Bộ Tinh Bảo bất lực ngồi xuống chỗ của mình, nhưng Vũ Đô Thần vẫn không tha cho cô. Khuôn mặt điển trai của cậu xuất hiện trước mắt cô, làm ra vẻ hiểu biết:
- Tiểu Bộ, có phải cậu thích Lễ nhà tớ không? Lễ cái gì cũng tốt, chỉ có điều đào hoa lắm, nếu cậu muốn tìm bạn trai thì cứ tìm tớ đi, tớ đảm bảo một lòng một dạ với cậu, không bao giờ thay đổi!
- Ha ha… – Lời nói của cậu vừa dứt, cả phòng học vang lên tiếng vỗ tay, tiếng cười, tiếng huýt sáo, cả lớp bỗng dưng trở nên hỗn loạn. Đúng lúc đó thầy giáo bước chân vào lớp, thầy vỗ nhẹ cây thước lên bảng, lúc này mới giải cứu được cho Bộ Tinh Bảo đang xấu hổ đỏ cả mặt.
Phù! Bộ Tinh Bảo thầm thở phào nhẹ nhõm, lén liếc sang Vũ Đô Thần, phát hiện cậu vẫn đang nhìn mình, hơn nữa trong mắt cậu còn có một nụ cười rất khó hiểu.
Trời ơi, lần nữa thì có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!
4.
Xem ra cái gã Vũ Đô Thần không nghiêm túc đó chẳng thể nào giúp cô được rồi. Bộ Tinh Bảo nghĩ đủ mọi cách không ra lý do gì để Nam Trạch Lễ chịu nghe cô nói 1 tiếng đồng hồ. Đột nhiên, cô nhìn thấy một cô gái có đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh đang nhìn lên cửa sổ phòng học.
- Hi hi, chị Tinh Bảo, xin hỏi cậu em có ở đây không? Hôm nay em quên không mang tiền. – Dương Hâm Hoạch cũng nhìn thấy Bộ Tinh Bảo, bèn nhanh chân bước vào phòng học.
- Em là… – Cô gái quen mặt này thật là đáng yêu!
- Thì ra chị Tinh Bảo không quen em sao? Nhưng em gặp chị rồi. Em là học sinh mới, Dương Hâm Hoạch, học lớp 10A1, cậu em chính là bạn cùng bàn chị, Vũ Đô Thần.
- Ồ, em chính là cô cháu gái Dương Hâm Hoạch mà Thần nói hả?
- Đúng rồi. Chị có biết cậu em đang ở đâu không? Em quên mang tiền, bây giờ vẫn chưa ăn cơm. – Dương Hâm Hoạch nhún vai. – Vừa nãy lúc đi tìm anh Trạch Lễ, cũng chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu.
Anh Trạch Lễ? Có phải là Nam Trạch Lễ không? Bộ Tinh Bảo như nhìn thấy một tia hy vọng.
- Xin lỗi, chị cũng không nhìn thấy Thần đâu. Em không mang tiền sao? Thế thì chị em mình cùng ra nhà ăn ăn cơm. Chị có thẻ, dù sao thì cũng chỉ có mình chị.
- Thật sao? Chị Tinh Bảo mời em ăn cơm? – Dương Hâm Hoạch vừa nghe nói có người mời ăn cơm, hai mắt sáng lên.
- Ừ, chị với Thần thân như vậy, coi như em cũng là em của chị. Hi, mặc dù vai vế có vẻ loạn… – Bộ Tinh Bảo vừa nói, vừa cười kéo tay Dương Hâm Hoạch đi về phía nhà ăn.
- Hâm Hoạch này, em rất thân với Nam Trạch Lễ phải không? – Gọi món xong, Bộ Tinh Bảo hỏi thăm dò.
Dương Hâm Hoạch nhìn mấy món ngon trước mặt, hai mắt sáng lên, chỉ lơ đãng gật đầu. Không biết vì sao, nghe thấy tin hai người rất thân nhau, Bộ Tinh Bảo lại cảm thấy không vui.
- Vậy em có thể giới thiệu chị với cậu ấy được không?
- Việc này… – Dương Hâm Hoạch nghiêng đầu nhìn Bộ Tinh Bảo một lúc, đồng thời cũng không quên đưa cốc sữa lên miệng hút, -
Thực ra em cảm thấy chị Tinh Bảo hợp với cậu út của em hơn, sao chị lại tìm anh Trạch Lễ? Tính tình anh ấy khó chịu lắm, lại hay đánh nhau, chủ yếu nhất là vô tâm, nếu làm bạn gái của anh ấy thì chắc chắn là rất vất vả.
- Không phải chị muốn làm bạn gái của cậu ấy! – Bộ Tinh Bảo mỉm cười nói, nhưng ánh mắt nghi hoặc của Dương Hâm Hoạch khiến cô hơi căng thẳng. Lẽ nào biểu hiện của mình giống như đang muốn tìm bạn trai gấp sao?
- À, em nói thế thôi, không cần phải ngượng. Em nghe cậu út nói chị Tinh Bảo vẫn chưa có bạn trai, nên mới hơi tò mò. Có điều nói đi thì phải nói lại, anh Trạch Lễ cũng không phải là người xấu đâu, ít nhất thì anh ấy đối xử với em rất tốt, anh ấy chưa bao giờ đánh em, mắng em, hihi… – Dương Hâm Hoạch nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, sau đó hài lòng chép miệng, mỉm cười.
- Em thích cậu ấy không? – Bộ Tinh Bảo buột miệng.
- Thích ai? – Dương Hâm Hoạch ngạc nhiên.
- Nam
Trạch Lễ ấy! – Bộ Tinh Bảo hơi sốt ruột.
- Em? Em không thích anh Trạch Lễ đâu. Một cô gái ưu tú như em, đương nhiên là rất kén chọn bạn bè. Ôi, không nói nữa, em phải đi cổ vũ cho đội bóng đây. Cảm ơn bữa trưa của chị Tinh Bảo! Hôm khác em bảo cậu út mời chị ăn cơm! Em đi trước đây! Bye! – Dương Hâm Hoạch vô tư nói một tràng dài rồi chạy đi, để lại một mình Bộ Tinh Bảo vẫn đang ngây ngô chưa hiểu chuyện gì.
Hai người có mối quan hệ tốt nhất với Nam Trạch Lễ lại không chịu giúp cô, Bộ Tinh Bảo giận dỗi đi trên con đường râm mát lát đá xanh, luôn miệng thở dài. Xem ra chỉ có thể dựa vào cách làm của mình, ôm cây đợi thỏ rồi, mặc dù hơi ngốc một chút, nhưng người xưa nói đúng, có chí thì nên, chỉ cần mình kiên trì, rồi có một ngày Nam Trạch Lễ sẽ phải đầu hàng.
...