Tôi giật mình nhìn lên nhỏ, không biết Thục Anh có nhận ra tôi đang để ý Thiên Phong hay không, chỉ thấy nó nhìn tôi cười cười có vẻ gian xảo. Còn chưa biết phải đối phó với nó thế nào thì tên đáng ghét Thiên Lam ở đâu cũng xà vào chổ tôi huyên thuyên:
-Nhật Hạ! Cậu xếp hạng bao nhiêu? điểm tổng kết có cao không? Thiên Lam hỏi tôi nhưng chẳng đợi tôi trả lời, cậu ta giật luôn tờ bảng điểm của tôi lên coi.-Chỉ có hạng 6 thôi à? Không ngờ cậu bèo bọt như vậy?
Câu nói của cậu ta vừa dứt thì có hơn 20 cặp mắt đằng đằng sát khí của những người từ hạng 6 trở xuống liếc cậu ta trừng trừng, trong đó đương nhiên có cả tôi. Thằng nhóc đáng ghét này, cứ tưởng mình đứng đầu lớp thì hay lắm chắc, nếu tôi không bị điểm liệt hai môn sử và địa thì chắc chắn không đứng hạng 1 cùng cậu ta cũng có thể chiếm hạng hai rồi. Nhưng tôi không bận tâm lắm về xếp hạng của mình. Vấn đề đang khiến tôi đau đầu bây giờ là phải làm sao để tỏ tình với Thiên Phong.
Đây đúng là một thử thách khó khăn đối với một cô bé ngây thơ như tôi, bởi lẽ từ trước đến giờ tôi chưa từng tỏ tình với ai cả, mà cũng chẳng có ai tỏ tình với tôi cả, chính vì thế mà tôi không có chút kinh nghiệm nào trong tình trường.
-Ra về đi ăn kem đi, tớ phát hiện được một quán kem gần trường rất ngon. Thục Anh ghé sát tôi rủ rê. Thiên Lam thì phản bác liền.
-Ăn nhiều đồ ngọt quá sẽ mập ú lên đó, tan học chúng ta đi chơi trượt partin đi.
-Trò đó nguy hiểm lắm, tớ không đi đâu.
-Cậu không chơi cũng được, ngồi đó xem bọn tớ chơi.
Hai đứa bạn đang cãi nhau chí chóe. Tôi thì thở dài chán nản. Chưa nghĩ ra cách tỏ tình với Thiên Phong thì tôi chẳng có tâm trạng đâu mà ăn uống chơi bời. Giá mà hai đứa bạn thân này có thể giúp được tôi thì tốt biết mấy.
Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Tôi nhìn hai đứa bạn mỉm cười khiến tụi nó giật mình. Tại sao tôi lại không nghĩ ra điều này sớm hơn. Trong những lúc bế tắc như thế này thì bạn bè là một nguồn gợi ý vô tận.
-Thiên Lam, Thục Anh! Tan học ghé nhà tớ chơi nhé!
-Ghé nhà cậu? Thiên Lam nhìn tôi khó hiểu.
-Đúng…tớ cần đến sự giúp đỡ của hai cậu..ghé nhà tớ nhé.
Mặc dù không hiểu được chuyện gì xảy ra với tôi, nhưng thấy bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của tôi thì tụi nó cũng đành đồng ý.
Chỉ có điều tôi không ngờ đến là hôm nay anh trai yêu quý của tôi bất ngờ trở về sau 1 tuần mất dạng. Buổi cắm trại của lớp anh ấy dường như rất thành công, tôi thấy anh ấy có vẻ rất vui sau chuyến đi, chỉ có tôi là khổ sở, suốt cả một tuần không có anh ở nhà ngày nào cũng chỉ biết ăn sanwith và mì gói. Biết được nỗi khổ của tôi trong một tuần qua nên vừa mới về đến nhà là anh ấy làm cho tôi bao nhiêu là thức ăn ngon lành.
-Nhật Hạ! Bố mẹ cậu đi làm chưa về hả? Thiên Lam ngó nghiêng quanh căn phòng của tôi thắc mắc.
-Bố mẹ tớ là nhà nghiên cứu khoa học nên đã ra nước ngoài công tác hơn một năm rồi, hiện tại chỉ có tớ và anh trai sống chung trong nhà này thôi.
-Đang tổ chức hội nghị bàn tròn đấy à? anh tham gia được không?
Anh trai tôi đẩy cửa bước vào. Trên tay anh là một chiếc khay sắt đựng đầy bành ngọt và trái cây ướp lạnh. Tôi không muốn anh trai tôi biết tôi đang để ý đến một người con trai, chưa nói đến việc anh ấy sẽ trêu chọc tôi, nếu trong lúc nói chuyện qua điện thoại với bố mẹ mà anh ấy vui miệng nói ra thì khả năng bố tôi bay về đây đưa tôi sang Mĩ sống với họ là rất lớn. Nhưng nhìn chiếc khay đầy ắp thức ăn thì tôi không thể từ chối được. Tôi biết một khi nói không với anh là anh cũng tiện tay đem nó đi mất.
Thiên Lam không khách sáo nhảy xuống cướp ngay chiếc bành ngọt trước mặt tôi, đúng chiếc bành mà tôi đang định cầm lên. Tôi liếc nó tức tối, muốn gây sự với tôi ở ngay trong lãnh thổ của tôi sao?
-Cám ơn hai đứa vì đã quan tâm đến cô em ngốc nghếch của anh. Anh tôi vừa nói vừa đẩy khay thức ăn tới trước mặt hai đứa bạn tôi mỉm cười.-Cứ ăn tự nhiên đi nhé, bánh ngọt anh làm còn dưới bếp nhiều lắm.
Anh tôi đúng là lo lắng dư thừa, từ “khách sáo” trước giờ không hề tồn tại trong từ điển sống của hai đứa bạn tôi. Thế nên chưa đầy một tiếng khay thức ăn đã trống trơn, ba đứa tôi thì hạnh phúc ôm cái bụng no căng mỉm cười mãn nguyện. Phải cộng nhận anh tôi là con trai nhưng tài nghệ nấu ăn rất khá.
-Nhật Hạ! Rốt cuộc cậu kéo bọn tớ tới đây là có chuyện gì muốn nhờ?
Thiên Lam ngậm ngậm chiếc tăm nhìn tôi tò mò. Lúc này Thục Anh và anh trai cũng bắt đầu chú ý đến tôi. Nghĩ đến chuyện phải nói thế nào để mọi người cho tôi lời khuyên mà không để lộ bí mật tôi thấy hơi khó khăn.
-Ừm… vấn đề này có hơi khó nói. Tôi nhìn một vòng khắp khuôn mặt của ba người ấp úng.-Các cậu..các cậu đã thích ai bao giờ chưa?
.-Sao lại hỏi một câu có vẻ lạc đề như vậy? Thiên Lam liếc tôi ngáp ngáp.
-À…về chuyện này tớ muốn hỏi ý kiến các cậu, thường thì…người ta tỏ tình như thế nào? liếc qua thấy ba người kia đang nhìn tôi tò mò, tôi vội vàng khỏa lấp sự thật.-Là vì bạn của tớ muốn nói với một người rằng cô ấy thích cậu ta, cô ấy hỏi tớ, nhưng tớ lại không biết gì nên mới nhờ mọi người tư vấn hộ xem khi yêu thì cần phải làm gì…đại loại thế.
Nói xong ngừng lại tôi thấy Thiên Lam vẫn ngơ ngẩn nhìn tôi, dường như cậu ấy không nhận ra là tôi đang nói dối, còn anh trai tôi và Thục Anh chỉ nhếch mép cười nhạt, hình như tôi bị họ nắm đuôi rồi.
-Xin lỗi, về vấn đề này thì tớ không thể giúp cậu được rồi. Tớ ch
chưa từng tỏ tình với ai cả. Thục Anh nhìn tôi ái ngại.
-Tớ cũng thế. Trước giờ chỉ có mấy con gái đi theo tớ tỏ tình thôi! Thiên Lam hãnh diện nói với tôi.
Tôi thở dài, uổng công mời hai đứa vô dụng này về nhà, đã không giúp được tôi còn phải mất cho tụi nó mớ đồ ăn ngon lành. Đúng lúc này thì anh trai tôi đặt tách trà trên miệng xuống nhìn tôi mỉm cười lắc đầu.
-Nhật Hạ ngốc! Tại sao chuyện này em không hỏi một chuyên gia như anh?
Ba đứa tôi ngước nhìn anh. Tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi, nhưng ban đầu vì tôi không muốn anh trai tôi biết quá nhiều về chuyện của tôi và Thiên Phong nên không muốn nói với anh, hơn nữa theo tôi được biết thì anh trai vĩ đại của tôi trước giờ chỉ giỏi đi lừa tình mấy cô gái nhẹ dạ, chứ nếu là một tình yêu nghiêm túc chưa chắc anh ấy đã giúp được. Thế nên bây giờ tôi nhìn anh ấy, vẻ nghi ngờ hiện rõ trong đáy mắt. Anh trai tôi khẽ nhếch môi cười, đưa tay gạt một vạt tóc trên trán.
-Nếu muốn một người con trai nào đó để ý đến mình. Điều quan trọng trước tiên là cô gái đó phải dễ thương.
-Dễ thương? Tôi tròn mắt nhìn anh.
-Đúng! Phải dễ thương. Em chưa nghe câu “con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai sao?” Nếu một cô gái có vẻ ngoài dễ thương thì đây là điểm đầu tiên được người kia để ý.
-Về chuyện này tớ đồng ý với anh Khôi! Thục Anh cũng gật gật đầu.-Quả thực tiêu chuẩn đầu tiên mà tụi con trai lựa chọn bạn gái luôn là vẻ bề ngoài của cô ấy. Nếu muốn cậu con trai nào đó để ý đến mình trước tiên bạn phải đẹp.
-Phải làm sao thì mới trở thành một cô gái dễ thương được? Tôi nhìn Thục Anh hào hứng, xem ra vấn đề bắt đầu có cách giải quyết rồi.
-Chuyện này mà cậu cũng phải hỏi tớ sao? Quần áo đâu phải chỉ để chơi, trưng diện vào. Nhìn con công mà học hỏi đi, để quyến rũ bạn tình nó đã chưng diện lên người mình bộ cánh đẹp nhất trong thế giới loài chim đó, hzz… ngay cả động vật còn biết điều này mà cậu không biết thì đúng là kém cỏi hơn cả động vật.
Đó là công đực mà…
Tôi thộn mặt nhìn nó thuyết giảng, còn anh trai tôi và Thiên Lam ngồi bên cạnh cũng gật gật đầu phụ họa. Tôi nhíu mày, bắt chước con công tỏ tình? Thế có nghĩa là tôi sẽ đứng trước mặt Thiên Phong, nói tôi yêu bạn sau đó xù lông khoe ra bộ lông đuôi sặc sỡ à? bạn ấy sẽ vì bộ lông đuôi mà thích tôi? như vậy cũng được sao? mà tôi thì làm gì có bộ lông sặc sỡ của con công? Dường như biết tôi đang lan man suy diễn ra mấy hình ảnh kì quái nên anh trai tôi giơ tay cốc đầu tôi. Thiên Lam thì có vẻ hơi suy tư, sau đó đặt cốc nước lạnh xuống bàn nêu ý kiến:
-Tôi lại không nghĩ như vậy. Không phải đứa con trai nào cũng chọn bạn gái qua vẻ đẹp bên ngoài. Tôi ngước lên nhìn Thiên Lam, đây mới đúng là chân lý. Không ngờ cậu ta lại bồi thêm cho tôi một câu như thế này.-Chỉ cần cô bạn đó không thuộc dạng “xấu lạ” giống như Nhật Hạ của chúng ta là duyệt được rồi.
Càng nghe mọi người nói tôi lại càng thấy mất tự tin hơn. Tôi ngồi lặng im một chút, cố sắp xếp ý kiến mới tiếp nhận vào đầu. Nói tóm lại muốn người ta biết được tình cảm của tôi thì bắt buộc tôi phải tỏ tình, mà trước đó, tôi đi đến trước tấm gương trên bàn nhíu mày, trước đó tôi phải thay đổi phong cách “xấu lạ” của mình đã.
Buổi chiều hôm đó sau khi Thiên Lam và Thục Anh đã về thì anh trai tôi đã kéo tôi đến một tiệm tóc quen gần nhà bắt đầu chiến dịch giúp tôi thay đổi hình tượng.
Khỏi phải nói cũng biết anh trai tôi mừng đến thế nào khi tôi chịu bỏ đi phong cách tom boy để trở thành một cô gái đáng yêu nữ tính, dường như người anh trai nào trên thế giới cũng không muốn em gái mình là kẻ khác người. Mái tóc giống như các nam sao hàn của tôi bị cắt tỉa không thương tiếc, sau đó người ta còn gội đầu cho tôi, rồi duổi thẳng nó ra, rồi lại cắt tỉa, không biết phải trải qua bao nhiêu công đoạn. Anh trai tôi thì ngồi ở ghế gần đó đọc báo, thi thoảng liếc nhìn tôi mỉm cười với vẻ hài lòng.
Tôi rất muốn biết mái tóc của tôi ruốt cuộc đã bị biến thành thứ gì nên sau khi cô chủ tiệm cắt xong tôi ghé mắt nhìn qua gương, nhưng anh trai tôi lại nhanh hơn, bịt mắt tôi lại, thanh toán tiền sau đó lôi tôi ra xe. Tôi không biết anh trai tôi làm gì nên cằn nhằn anh ấy suốt cả đoạn đường đi, cho đến lúc anh ấy dừng xe thì tôi thấy trước mặt mình là một shop thời trang rất lớn. Tôi còn đang ngơ ngác thì lại bị kéo vào trong.
-Chỉ thay đổi kiểu tóc thì chưa thể làm ăn được gì cả, em cần có những bộ đồ phù hợp với con gái. Anh tôi nói rồi không đợi tôi có ý kiến, tự mình đi vào chọn cho tôi mấy bộ đầm mà anh cho là hợp với tôi.
Tôi vẫn đứng đó, đần mặt nhìn anh mình tự biên tự diễn. Tôi thay đổi như vậy rõ ràng anh trai tôi rất vui, mà tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của anh, suốt 16 năm hai anh em sống chung với nhau tôi lúc nào cũng ở trong bộ dạng của một cậu nhóc, ở nhà toàn diện mấy bộ đồ của con trai, cắt tóc giống con trai, thậm chí tính cách cũng y như một đứa con trai, đã không dưới 100 lần anh thắc mắc không biết có phải tôi bị lệch lạc về giới tình hay không? Tôi còn nhớ có một lần tôi đã đùa anh trả lời là có, kết quả là anh ấy bị sốc tự kỉ suốt cả 1 tuần lễ, bố mẹ tôi lúc đó còn có ý định đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lí nữa chứ.
-Bé cưng! Anh trai tôi sau khi dặn dò chị nhân viên xếp mấy bộ đầm anh chọn cho tôi vào túi thì đi đến xoa đầu tôi trìu mến.-Để mừng em trở lại với giới tính thật của mình anh đã dốc hết tiền tiêu vặt mẹ gửi tháng này mua đồ cho em đó. Thấy anh hai thương em chưa? Vào thay bộ đầm này rồi ra đây!
Anh tôi đưa cho tôi một bộ đầm trắng rồi đẩy tôi vào phòng thay đồ, đóng cửa lại mặc kệ tôi có muốn làm theo lời anh hay không. Mấy chị nhân viên nhìn hai anh em tôi mỉm cười, nhìn họ tôi biết không ít người ghen tị với tôi vì có người anh yêu thương em gái như vậy. Tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc và may mắn vì có một người anh như anh ấy. Không muốn làm anh ấy thất vọng tôi cũng ngoan ngoãn thay bộ đồ hầm hố trên người bằng bộ đầm nữ tính anh vừa đưa. Ban đầu tôi có hơi lúng túng vì không quen với việc mặc những bộ đồ như thế này. Tôi không biết bộ dạng của tôi sau khi thay đổi thê nào? chỉ biết lúc tôi mở cửa bước ra anh trai tôi thì mỉm cười, còn mấy chị nhân viên có hơi sững sốt.
...