T.Quỳnh vội đẩy tôi ra, nàng đứng dậy, bối rối và ngượng ngùng, chẳng chịu đợi tôi thêm 0.5 giây nữa. Mấy nhỏ đai trắng thấy hết sự việc, chúng khúc khích cười. Tôi cũng hơi xấu hổ, lòm còm bò dậy mò về chỗ. Sư phụ khẽ cười nhìn bộ dạng 2 đứa chúng tôi.
Sau sự cố rất chi là hạnh phúc ấy, T.Quỳnh về tập ở góc, nàng chẳng nhìn lại tôi. Thảo nhân cơ hội mà “túm tóc” tôi liên tục.
– Ha ha…bắt quả tang anh rồi nha.
– Gì…tai nạn thôi!- tôi chống chế.
– Một tai nạn khiến nhiều người vui quá ha…Hi – Thảo tủm tỉm cười.
– Sặc…!
– Hi hi…em biết tỏng là anh thích chị Quỳnh mà!
– Ơ…!
– Ơ…ơ…cái gì, mấy lần anh nhìn chị ấy, là em đoán ra ngay là anh thích chị Quỳnh. – không biết nó nghĩ gì mà nói hơi to.
– Suỵt… – tôi vội làm dấu yên lặng.
– Hì…yên tâm em giữ bí mật cho, bọn con trai các anh, thích thì nói thích…còn phải dấu nữa!
– Hở…chứ ai “nổi điên”vì được tỏ tình? – tôi cười.
– Cái đó…hứ…em đi mét chị Quỳnh! – Thảo làm mặt giận.
– Ấy ấy…anh xin…coi như “bí mật của chúng ta “ nhỉ? – tôi bối rối.
– Phải xem thái độ của anh thế nào đã!
– Hi hi…lát nữa mời tiểu thư ăn kem ha! – tôi vội nịnh.
– Tốt tốt…ha ha! – thảo khúc khích cười.
Lo xong Thảo, tôi phải chuyển sang lo Hà, con bé này tự nhiên là mặt giận, ngồi bên tôi mà cứ thở dài thường thợt, hỏi gì cũng không thèm nói. “Kệ… bố không rảnh”. Nhưng điều làm tôi hơi lo đó là tên Long, tôi để ý thấy hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, đầy nghi hoặc và dọa nạt, chắc lúc nãy hắn thấy cảnh giữa tôi và T.Quỳnh rồi. Nhưng tôi cóc sợ.
Tôi gọi Thảo ra tập ngay trước mũi hắn, hắn tức tối đứng một bên nhìn chúng tôi, tôi nhìn hắn cười khẩy.
– Em làm sai rồi, nhìn anh này!- hắn nói Thảo tránh ra và cầm lấy tây tôi.
– Á…! – tôi la lên vì trúng đòn hắn, thiệt là tức điên. Chắc chắn là muốn trả thù riêng đây mà.
– Không sao chứ, lần sau tập phải chú ý tập cho đúng…! – hắn cười đắc ý.
– …”F*** you” – tôi nghiếng răng.
Nhưng tôi chẳng giận hắn lâu, điều tôi thích thú là T.Quỳnh lén nhìn tôi, bị tôi bắt gặp, nàng vội quay đi, ngượng ngừng và bối rối, trông thật dễ thương.
Mặc cho cái nhìn đầy dọa nạt của Long, cuối buổi tôi vẫn mon men về chỗ Quỳnh và luyện công với nàng. Đôi tay nàng hôm nay tự nhiên hơi run, nàng ngượng ngùng không dàm nhìn thẳng tôi, “Hì…mình biết” – tôi khẽ cười.
– Hôm trước, Quỳnh có đi học không?
– Thứ 7…Quỳnh có! – đôi má nàng chợt ửng hồng.
– Hôm đó, vui không? – tôi cười, nhẹ nhàng cầm tay nàng kéo về phía mình.
– Vui…mà sao Minh không đi học?
– À…Minh có chút việc bận!
– Chắc bận lo 8/3 cho cô nào chứ gì? – nàng khẽ cười.
– Ấy đâu có…đi…đi chơi thôi! – tôi lúng túng.
– Hi…!
– …Hì!
– Hôm đó có một người đặt biệt tặng hoa cho mình! – nàng ngượng ngùng.
– Ồ…thích nhỉ, ai vậy?
– Một tên dê xòm…! – nàng cười.
– Sặc…thằng nào… – tôi định nói “thằng nào khùng vậy?” thì chợt nhớ ra đang nói mình nên nín luôn.
– Hình như tên đó hơi nhát thì phải? – nàng bĩu môi.
– Ừ…chắc thế – tôi bối rối. Nàng khẽ cầm chặt tay tôi.
– Nhưng hoa hắn tặng thì đẹp thiệt. – Quỳnh nhìn tôi, khẽ cười.
– Ồ…”dê xòm” thì Quỳnh phải cẩn thận đấy!
– Cẩn thận gì…hắn mà dám “giở trò” thì Quỳnh cho đo ván ngay! – nàng nhìn thẳng tôi.
– Ừ nhỉ…Quỳnh giỏi võ thế mà – tôi nói mà nghe hơi lạnh lan lên từ đôi tay đang bị nàng cầm chặt.
– Biết thế thì tốt – nàng tủm tỉm cười.
– Ừ…ừ…!
– …Hi!
“Oh yeah” tôi phấn khới ra về, bước ngang qua tên Long cười khẩy. Lòng tôi như mùa xuân đang về, chim chóc ca hát, muôn hoa đua nở, tiếng cười rộn ràng, pháo hoa tưng bừng…”Ôi vui quá xá là vui…la lá la”…
– Này…anh dẫn em đi ăn kem đi! – Thảo phụng phịu đứng ở cửa.
– Đi một mình đi… ớ… đợi anh chút… – Vốn định đùa một chút, mà em ấy đã làm mặt giận thật. Gì chứ…tôi nào có gan làm phật ý Thảo, khi em ấy đã nắm thóp tôi.
– Vui quá ha! – Thảo cười.
Tối hôm đó, Phương Vy nhắn tin cho tôi.
– “Anh ơi, em không tìm thấy cái đồng hồ, anh thử coi lại xem mình có để quên chỗ khác không nhé”
– “Cảm ơn em…để anh kiểm tra lại ”
– “Ngủ ngon”
– “g9”
Tất nhiên là tôi sẽ ngủ ngon rồi, tôi vẫn đang lâng lâng trên 9 tầng mây vì suýt nữa hôn được T.Quỳnh mà! Hê hê!
CHƯƠNG 16: “GAME OVER…I WIN”
Sáng thứ 4:
– A no…ai vậy?! – tôi uể oải với tay lấy điện thoại.
– Anh ơi…em là Quỳnh Chi!
– Quỳnh Chi…Quỳnh Chi…anh…anh nghe nè! – tôi giật mình tỉnh hẳn.
– Hi…tỉnh ngủ chưa? – nàng cười.
– Uhm…em nói đi, gọi anh chi sớm vậy?
– Hôm nay, em tìm thấy chiếc đồng hồ của anh.
– À…hóa ra ở chỗ em, làm anh tìm mấy bữa nay. Tối anh qua lấy được không?
– …Sáng nay em với mấy đứa bạn trong lớp lên Đà Lạt chơi mấy hôm rồi, tới thứ 7 em mới về Sài Gòn!
– Ồ…sướng ta!
– Hi hi…tránh nóng thôi!
– Vậy tối thứ 7 anh ghé qua lấy được không?
– Dạ được, vậy thứ 7 anh nhé!
– Ừ…anh biết rồi, đi chơi vui vẻ nha!
– Bye, bye!
Haziii…vậy là thứ 7 phải gặp Quỳnh Chi, đúng là duyên nợ. Tôi nhìn điện thoai thì đã 7h30, hôm nay tranh thủ lên trường in bản vẽ, thứ 6 này là ngày duyệt đồ án tốt nghiệp.
Đại Học Kiến Trúc của tôi là một trong những trường đại học có thể gọi là bé nhất ở Sài Gòn, khuôn viên không lớn, với 6 tầng lầu. Hầu hết các phòng học có một phần là tường kính. Sảnh trường hôm nay khá đông, không hiểu các trường khác thế nào, chứ ở trường tôi, sảnh trường là nơi để sinh viên học tập, vui chơi, thậm chí nằm ngủ…rất thoải mái và tự nhiên. Trường tôi, nổi tiếng với lễ hội truyền thống diễn ra hằng năm, thu hút rất đông các bạn sinh viên cả trong và ngoài trường tham gia, đó là một nét đặc trưng riêng và chỉ có ở Kiến Trúc.
In bản vẽ xong, tôi lên thư viện kiểm tra lại. Đang xem bản vẽ, thì đối diện tôi một cô gái dáng người thanh mảnh trong chiếc áo phông trắng rộng, nàng mặc quần jean, đi giày thể thao, khuôn mặt vẻ hiền lành với chiếc kính cận viền trắng. Nàng ngồi xuống, để chiếc ba lô sang bên, hé môi cười thật tươi.
– Hi…lâu quá không gặp Minh đó!
– Ừ nhỉ, Ngọc thế nào rồi!
– Đang bận tối tăm mặt mũi với cái đồ án tốt nghiệp nè – Ngọc thở dài, lôi trong ba lô ra chiếc laptop.
– Cố lên, giỏi như Ngọc thì lo gì? – tôi cười.
– Nhưng không bằng Minh, lĩnh mấy cái học bổng mà chưa khao bạn bè chầu nào nha!
– À…Minh sơ ý quá, vậy hôm nay chịu phạt vậy.
– Chỉ cần có thành ý, Hi! – Nàng vén tóc, khẽ cười.
– Ngọc nè, Minh trả Ngọc cuốn sách thiết kế cảnh quan chưa nhỉ?
– Trả rồi, vẫn hay quên quá! – nàng bũi môi.
– Tại nhớ mang máng thôi! – tôi cười và quay lại với mấy bản vẽ.
Ngọc trước đây là hàng xóm của tôi, năm 3, chúng tôi ở trọ cùng một khu. Ngọc học ngành Quy Hoạch, cũng 5 năm giống như Xây Dựng. Hồi đó vì chung trường, mà Ngọc lại chỉ đi xe đạp, nên tôi thường chở nàng đi học bằng xe của mình.
Ngọc là một cô gái ngoan đúng nghĩa, nàng học giỏi, chăm chỉ. Ngọc hay nấu ăn, những hôm làm biếng đi ăn cơm ngoài, tôi lại góp tiền với Ngọc đi chợ, dù chỉ là cơm sinh viên, nhưng tôi vẫn thấy những món ấy ngon chẳng kém sơn hào hải vị.
Tôi công nhận, lúc ấy tôi còn khá bồng bột và tôi đã có 1 hành động ngu ngốc, tôi tán tỉnh Ngọc, nhưng không phải vì tôi thích cô hàng xóm này, chỉ đơn thuần là muốn chứng tỏ bản thân mà thôi. Nhưng Ngọc không biết điều đó, những hôm chở nàng đi học, ăn cơm chung với nàng, tôi lúc nào cũng thể hiện tình cảm, với tôi đó chỉ là vở kịch. Dần dần, tôi nhận ra Ngọc thích tôi. Nhưng chính lúc đó, tôi thấy mình thật khốn nạn.
Không khốn nạn sao khi bạn tán tỉnh một cô gái, để cô ấy thích bạn, thậm chí là yêu bạn, rồi sau đó từ bỏ vì chỉ xem tình cảm như một trò vui? Không khốn nạn sao khi làm trái tim ai đó yêu, rồi làm nó tan vỡ? Không khốn nạn sao khi bạn khiến một người con gái khóc vì bạn? Và tôi đã nhận ra điều đó. Tôi đã không làm cái việc cuối cùng khi một chàng trai tán tỉnh một cô gái – “tỏ tình”, thay vào đó, tôi chạy trốn Ngọc. Tôi chuyển nhà, đổi số điện thoại, ít liên lạc với những đứa bạn trong khu trọ. Tôi không muốn Ngọc yêu mình. Ngọc là một cô bạn tốt bụng, hiền lành, tôi không muốn nàng tổn thương. Tôi không nghĩ mình đã làm đúng, nhưng ít nhất nó là điều tốt nhất mà tôi có thể làm.
Một thời gian dài đã qua, Ngọc trông khác đi nhiều, xinh đẹp hơn, dày dạn hơn. Đôi lúc tôi tự hỏi: vì sao mình lại không yêu Ngọc, như tôi đã yêu Quỳnh Chi, hay tôi đang yêu Tiểu Quỳnh? Có ai có thể trả lời câu hỏi vì sao bạn yêu 1 người không? Tôi nghĩ là không. Nếu bạn nói bạn yêu 1 cô gái vì đôi mắt cô ấy, vậy lúc cô ấy mù thì bạn hết yêu à? Bạn yêu vì nụ cười cô ấy, vậy lúc cô ấy khóc, bạn hết yêu ư? Bạn yêu vì bộ ngực hay cặp đùi cô ấy, vậy không được làm tình thì bạn hết yêu sao? Tình yêu thật kì lạ! Tôi không biết nó là gì…nhưng vẫn yêu.
Tôi đứng dậy ra ngoài khi Ngọc vẫn đang chăm chú vào màn hình máy tính. Tôi mua một ly sinh tố cho nàng và một chai coca cho mình. Nhân lúc nàng mất tập trung, tôi khẽ lại gần, áp chai coca lạnh vào má nàng, nàng giật mình.
– Oái…giỡn hoài. – Ngọc làm mặt giận.
– Này…trả nợ! – tôi chìa ly sinh tố ra.
– Vẫn còn nhớ Ngọc thích sinh tố bơ à? – nàng vui vẻ hỏi.
– Không, quên rồi, tình cờ mua trúng thôi. – tôi cười.
– Hi…cảm ơn!
Tối Thứ 5:
Hôm nay Quỳnh đi học muộn một chút, trong bộ võ phục và chiếc hakama mày xanh, trông nàng lạnh lùng và gần như chẳng quan tâm gì đến mấy thằng con trai đang nhìn mình.
Điều làm tôi điên máu nhất là khi tiếp cận Quỳnh, định bắt chuyện với nàng thì tên Hùng, từ trên trời rơi xuống chắn ngang đường.
– Hi, Quỳnh! – tôi cười chào nàng.
– Ừm… – nàng nhìn tôi lạnh lùng.
– Quỳnh ơi, anh Long gọi kìa – Hùng gọi Quỳnh rồi nhìn tôi cười đểu.
– Ừ…để em qua! – nói rồi nàng quay đi, chẳng chào tôi lấy 1 câu.
Một lúc khác.
– Quỳnh xem thử, động tác này đúng chưa? – tôi cầm tay Thảo, nhìn sang nàng.
– Chưa…cúi người xuống 1 chút – nàng nói mà mặt lạnh tanh.
– Quỳnh ơi, lại tập với anh đòn này! – Long gọi nàng.
– Vâng…em lại ngay. – nói xong nàng đứng dậy đi về phía Long.
Không hiểu Long là gì với nàng, gọi là nàng đi ngay, chưa kể tên Hùng cũng túm lại. 3 người họ nói chuyện trông rất vui. Tên Hùng thì huyên thuyên đủ chuyện, nhưng nàng có vẻ chẳng quan tâm mấy, chỉ có Long là làm nàng cười. Sự lo lắng và nghi hoặc dâng lên trong tôi. “Có khi nào Long là bạn trai của Quỳnh?”- tôi nắm chặt tay.
– Anh…anh! – Thảo gọi tôi.
– Hả…gì – tôi thở dài.
– Sao hôm nay trông lạ vậy?
– Không sao!
– Còn nói là không sao…giống như vừa bị “đá” xong!
– Ai đá? – tôi ngạc nhiên hỏi.
– Thì chị Quỳnh đá anh! – Thảo cười....