"……."
Ừ đúng, tôi có đang bị ngu không khi cho rằng cá sấu nhân từ nhỉ? Nếu vậy có khác gì tuyên bố với thế giới rằng Thị Nở có tên khác là Thuý Kiều chứ?
Chẳng lẽ tôi đã quên hắn ta sẵn sàng xé toạc một cô gái như Luciana mà không hề do dự sao? Hay tôi không biết gì về vụ hắn xử gọn 148 người ở thế giới yêu quý của tôi như thế nào?
Và còn tôi nữa, tôi là cái gì của hắn nhỉ?
Mẹ chăng? Haha………
)
Hay là em gái? Sao bảo hắn con một?????
Thế "người yêu"? Tưởng hắn theo chủ nghĩa độc thân hay tự kỉ ám thị hay mắc chứng "tôi chỉ yêu tôi" chứ?
Không phải mẹ, không phải em gái, không phải người yêu, cũng chả phải bạn bè gì sất, thế tôi là cái gì?
Kết luận: Tôi đương nhiên CHẢ là cái gì với hắn! Đúng rồi!
Mà với trọng trách "thiên tử" tương lai của hắn, ngược đãi một đứa chả là cái gì thì chắc ở đây không vi phạm pháp luật rồi.
Quên nữa, chẳng phải hắn coi tôi là đồ chơi sao? Thế hành động chơi đồ chơi này của hắn có gì bất bình thường đâu nhỉ? Bất bình thường là tôi chứ, tự nhiên tôi muốn cắm cái biển "VIP" vào trái tim hắn làm chi, đòi làm "Very Important Person" của hắn ư? Có khi hắn đang nghĩ tôi bị thần kinh đấy, hắn đọc được tôi nghĩ cái gì mà.
Hắn đã chọn rồi, tiệc prom hôm qua hắn đã chọn rồi, VIP của hắn….
….không phải là tôi!!!
…
Tự nhiên đi tốn nơron bắt não phân tích cái gì đâu không, chuyện này hiển nhiên mà, sao tôi hâm thế không biết, lại đi chứng minh mặt trời nó lặn đằng tây. Sao mà chỉ số nờ-gờ-u (NGU) của tôi lại tăng nhanh thế này nhỉ? Thôi bỏ đi.
– Cô thích tôi đúng không?
ẶC!!! O- – – – – – – – – – – – – – 0
Hắn ta….
– Anh….nói….nói gì thế? – Máu trong người tôi dồn hết cả lên mặt – …ai bảo anh là tôi……
– Không biết cảm giác bị người mình thích làm tổn thương thì sao ta? – con cá sấu đó cất tiếng.
– Hả? Anh…
Tôi đang ngơ ngơ không hiểu gì thì….
PHẬP!!!
– Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – tôi hét lên.
Hắn cắm mạnh con dao độc vào chỗ vết cứa dài vừa để lại trên vai tôi khiến vết thương được thể càng nứt toác ra. Khả năng của tôi vốn không hề hoàn thiện, để phục hồi chỗ gãy ở cánh tay đã tốn nhiều năng lượng rồi, giờ lại thêm vết thương mới, mất máu nhiều và đau đớn gia tăng khiến tôi không còn đủ sức gắng gượng nữa, mắt cứ hoa dần…
– Ha, chắc đau lắm nhỉ? Chảy máu nhiều thế này cơ mà!
Hắn cười cợt nhả.
Máu tôi nhỏ tong tỏng xuống nền đất ẩm, mồ hôi túa ra khắp người. Đau đớn đến thất điên bát đảo, Diêm đại lão gia ở đâu đến gắp tôi đi quách cho rồi…
Tên khốn này, hắn muốn giết tôi sao?
Tại sao chứ? Tại sao làm vậy với tôi? Tôi khiến hắn ngứa mắt quá rồi à?
Đau quá, mắt tôi thấy cay cay.
………………………………………………………
bạn đang đọc truyện tại yeumobi chúc các bạn vui vẻ
…………………………………………………………..
…
– Cứ từ từ nếm trải cảm giác nhé, chúc vui vẻ! Haha…
Dứt lời, hắn quay người bỏ đi để mặc tôi lại một mình trong căn phòng giống như nhà ngục đó.
Tôi nhìn xuống vết thương trên vai, máu cứ chảy xối xả chẳng chịu ngừng lại, cười nhạt.
"Cái chỗ đang chảy máu này không phải là nơi đau nhất đâu, anh biết không? Tiệc prom tối qua, anh đã đâm vào trái tim tôi một nhát, và hôm nay, anh nhẫn tâm nhổ con dao ấy ra đâm lại một lần nữa….."
Vẫn biết với hắn, tôi chẳng là gì, vậy mà tại sao tôi lại ngu ngốc đặt hắn vào vị trí quan trọng nhất trong trái tim mình chứ, sao lại cho hắn làm VIP của tôi chứ?……. Ngốc ơi là ngốc!
———————
"Rốt cuộc là ở đâu? Cô ấy đang ở đâu chứ?". Ren gần như phát điên lên được rồi, mùi máu của Linh toả ra từ chiếc nơ kẹp tóc có vẻ đang gào lên với cậu rằng chủ nhân của nó gặp nguy hiểm, ấy thế mà cậu lại chẳng thể làm được gì cả.
Ngày hôm qua, cậu cố ý làm như thế, bởi vì cậu đã quyết định sẽ không trói buộc cô ấy lại bên mình nữa. Luciana, con nhỏ đó nói không sai, nếu cố tình giữ cô ấy ở bên thì cậu chẳng phải sẽ hại cô ấy sao?
Ai nói là cậu hoàn hảo? Khi mà trong người cậu tồn tại cái khả năng quái gở đó, cái khả năng sẽ trỗi dậy vào đúng ngày lễ trưởng thành và đe doạ đến mạng sống của cô gái mà cậu yêu thương, nếu như….
Không, mẹ cậu đã rời xa cậu vì lí do đó rồi, cậu không thể cũng mất cô ấy như thế, thà cậu rời xa cô ấy…
Nhưng…
Nếu cô ấy cứ gặp nguy hiểm thế này thì làm sao mà cậu an tâm rời xa cô ấy được chứ?
BỐP!!!
– CÁI CON VỊT NGỐC NGHẾCH NÀY CÔ CHẾT Ở ĐÂU RỒI HẢ????
Ren tức mình đấm mạnh vào thân cây đại thụ lớn trong khu rừng bị yểm bùa sau một hồi tìm kiếm quanh kết giới nhưng vô vọng, ai ngờ…
Từ thân cây phát ra ánh sáng màu xanh lục, những đường nét gồ ghề trồi lên tạo thành một hình vòng tròn lớn sâu và rộng, sương mù lập tức dày đặc lại ở xung quanh chỗ cậu đang đứng. Một mật đạo khác thông sang nơi nào đó tại lãnh địa quỷ.
Cậu nhóc nhíu mày suy nghĩ gì đó, rồi không chần chừ, cậu bước vào.
Mật đạo thông đến một cái đầm rộng, bên cạnh là rừng cây huyết rồng có hình dạng giống như cây nấm ở tán trên, tán dưới là những vân dài bao phủ dọc theo thân cây đỏ au như màu máu tươi, cao cả chục thước..
Như có ai mách bảo, cậu nhóc cứ đi thẳng về phía ấy, xa xa hiện lên hình ảnh một dáng người ngồi tựa vào thân cây, một dáng người rất quen thuộc.
Bước chân cậu ngày càng nhanh hơn, gấp hơn, rồi như vẫn còn quá chậm, cậu nhún người bay thẳng về phía gốc cây ấy.
– Này, tỉnh dậy mau! Sao cô lại ở đây hả? – cậu nhóc lay mạnh người Linh – ….này, vịt con!
Cô nhóc mở hé mắt, hình ảnh hiện lên mờ mờ rồi rõ dần cho đến khi cô nhóc xác định rõ guơng mặt kẻ đứng đối diện. Ngay lập tức, mặt cô tái mét lại, cô dùng chút sức còn lại đẩy mạnh Ren ra rồi vội vàng nhích nhanh về phía sau, hai tay chắn trước ngực run lẩy bẩy.
– Ý gì đây hả? – Ren chau mày.
"……"
Không có tiếng cô nhóc đáp lại, cậu bèn tiến đến gần hơn, nhưng ngay khi cậu vừa đưa tay ra định vén mấy sợi tóc xoã xuống mặt Linh thì nghe tiếng cô nhóc đầy hoảng sợ:
– Tránh ra, tránh xa tôi ra!
– Cô bị gì thế hả? – Ren nắm lấy hai vai cô nhóc lay mạnh.
– A!!!!!!!!
Cô nhóc hét lên, co rúm người lại. Ren giật mình liếc xuống bàn tay phải của cậu, bàn tay dính đầy máu, máu ở trên người cô nhóc.
– Chuyện gì thế này? Sao cô lại bị thương vậy hả?
Cô nhóc không trả lời, chỉ cười nhạt nhìn đi chỗ khác.
– Tôi hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, HẢ????
Vẫn không trả lời, cậu nhóc cáu, nắm lấy cằm cô xoay về phía mình:
– Nhìn tôi, trả lời đi! Vết thương này là sao hả?
– Chẳng phải là anh ban cho sao, từ khi nào anh biết vừa đấm vừa xoa theo kiểu giả nai như thế này vậy?
Cô nhóc ném cho cậu cái nhìn căm ghét, nước mắt đã trào ra cùng với máu trên vai.
– Con dao của anh đâu rồi? – cô nhóc đưa tay lên ngực trái – … đây, đâm vào đây này!
– Cái……?
Ren trợn tròn mắt nhìn cô nhóc, cả người cậu như đóng băng lại, quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
Chap 38
Lãnh địa quỷ – thế giới của các vong hồn, tà ma, yêu quái, cũng chính là nơi chúa quỷ ngự trị, một không gian thứ hai hay được con người tưởng tượng đến với tên gọi "địa ngục" mà lãnh đạo cao nhất theo cách hiểu của họ là Diêm vương.
Thực ra mà nói, nơi đây cũng có nhiều điểm tương đồng với thế giới của chúng ta, nó cũng chia làm nhiều thành phố, có các tầng lớp "dân cư" khác nhau. Tuy nhiên cũng có nhiều khác biệt rất lớn mà tác giả I'm a devil thậm chí dành ra ba ngày ngồi kể cho các bạn nghe chắc cũng không hết được. Tóm lại, dưới góc độ con người, chúng ta tạm hiểu rằng đây là một nơi mà chuyện gì cũng có thể xảy ra được, một thế giới vừa thực lại vừa hư.
Và Linh – cô nhóc devil không hoàn thiện từ nhỏ đã lớn lên ở thế giới con người vừa bị bắt cóc đến đây – đến mảnh đất đáng lẽ phải là quê hương của mình. Sau hành động dã man của một "Ren" khác với cô, liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp?…
================
…..
" … ưm…
Đau quá, toàn thân ê ẩm…..có phải mình đã lên đường đi gặp tổ tiên không nhỉ?….."
Tôi chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói loà khiến tôi thấy khó chịu. Mất khoảng 10 giây, à không….20 giây, tôi mới nhìn rõ được khung cảnh trước mắt.
Đập vào mắt tôi là cả một không gian rộng lớn…..hình chữ nhật, ánh vàng sáng lấp lánh của lân tinh khiến tôi thấy đau hết cả cửa sổ tâm hồn.
"Nếu đây là thiên đường thì cũng sáng quá mức cần thiết rồi đấy!".
Tôi lẩm bẩm, di chuyển con mắt ra xung quanh, và tí nữa thì hai viên ngọc vô giá của tôi bắn ra khỏi hốc mắt. Đây là một căn phòng, không phải "paradise trong mơ" của tôi, nhưng lại thuộc diện mà não tôi thậm chí không đủ nếp nhăn để tưởng tượng ra nữa.
Căn phòng, chả biết gọi là phòng có hợp không nữa, rộng gấp 10 lần phòng vip của South Devil (mà phòng vip của South Devil thì bạn biết rồi đấy, đi ra tới cửa thôi cũng đủ để thở hồng hộc ròy), tường xung quanh thì cao khiếp, tầm….bảy mét (tôi đoán thế), từ đầu đến cuối ốp (hình như) kim cương đen, sàn nhà khắp nơi hoàn toàn dát vàng (OMG).
Chưa hết đâu, tôi gần như ngoác mồm ra khi nhìn cái giường mình đang nằm (cũng chả biết nên gọi là giường hay….cái sân!!!). Nó to vật vã, mình tôi đã là gì, một trăm người nữa nằm vẫn còn rộng, toàn bộ ga trải giường, chăn, gối đều phủ nhung đen mềm mại, sờ vào thích muốn chết. Và còn vân vân những thứ kì lạ khác không biết nên gọi như thế nào nữa.
Tôi nhìn đến chảy cả nước miếng, chỗ này là tư dinh của tên độc tài nào không biết, giàu phát sợ, chắc chắn là vơ vét cật
lực đây, bảo sao dân mình nghèo như thế, và trong những người nghèo như thế có cả tôi nữa. Đúng là cái đồ tham lam, chuyên quyền, độc đoán, tư sản vô lương tâm…
Tôi đang lẩm bẩm c-h-ử-i + r-ủ-a trong đầu thì một dấu hỏi to đùng bỗng nhiên nhảy ra: "Đây là đâu? Tại sao mình ở đây nhỉ???"
Bất giác tôi đưa tay lên định gãi đầu thì một bên vai chợt đau nhói, cánh tay cũng đau theo. Ngay lập tức những hình ảnh kinh hoàng lại xuất hiện trong tâm trí tôi……
Đúng rồi……vết thương này……là do….
Mắt tôi bỗng nhoè đi, tôi không muốn tin rằng đó là hắn, nhưng lý trí tôi thì không sao nghĩ khác đi được, bởi vì trăm nghe không bằng một thấy, là tôi thấy hắn, chẳng phải ai khác, đã đâm tôi….
Tôi thật sự không là gì với hắn sao? Không là gì ?…..
– Chắc mình điên rồi!
Tôi cố gượng cười với bản thân, đưa tay lên định lau nước mắt. Chợt có tiếng nói vang vọng…
– Còn sống à?
Giọng nói trầm trầm vang lên khiến tay tôi chưa kịp lau nước mắt chợt khựng lại giữa không trung. Tôi ngẩng đầu nhìn, cánh cửa phòng rộng lớn cũng phủ một lớp vàng ròng đã mở ra tự khi nào, con cá sấu độc ác đó đứng tựa đầu vào cửa, dùng ánh mắt lạnh lẽo quen thuộc nhìn tôi, miệng hơi nhếch lên.
Tôi mở to mắt kinh ngạc, sau hai giây nhìn hắn trân trân, tôi hốt hoảng lùi nhanh ra sau, vội vàng đến nỗi khi lưng tôi đập mạnh vào thành giường thì tôi thậm chí quên cả cơn đau, trong lòng chỉ còn lại sự sợ hãi dâng trào. Tôi co rúm người lại một góc, toàn thân run lẩy bẩy.
Gương mặt hắn bỗng dưng tối sầm lại y như trời sắp bão, đôi mắt trợn trừng lên nhìn tôi như đao phủ nhìn tử tù, hình như hắn tức giận thì phải, đến nỗi nắm đấm cửa trong tay hắn vỡ tan sau cái siết mạnh....