Đến trước một căn phòng, chị Polin bảo tôi vào trong một mình vì chị ấy không được phép. Chối tỉ cái quy luật đậm đà tư tưởng phong kiến ở đây, tôi chép miệng đẩy cửa bước vào, không dám mạnh tay tại vì sợ long mất mấy viên ngọc đính đầy trên cái cửa cũng lại dát vàng nốt này thì có đi làm cật lực cũng không đủ tiền đền, miệng tiếp tục lẩm bẩm "cuộc đời thật lắm bất công, thằng hai hộp sữa thằng không hộp nào".
– Cô bò đến đây đấy à, ốc sên? – hắn nhếch mép.
Con cá sấu chết tiệt!
Hắn tưởng cái cung điện nhà hắn bé lắm đấy chắc? Tôi không biết bay, là đồ khuyết tật đó, nhanh ư? Điệp vụ bất khả thi.
Tôi vác nguyên bộ mặt hầm hầm kéo ghế ngồi xuống, thở phào vì cuối cùng cũng tìm ra thứ gì đó không…..dát vàng.
– Tưởng có người đuổi nên đang tính bỏ đi, ai dè lại được "mời" đến dùng bữa tối, chẳng biết có toàn mạng trở về không! – tôi đá đểu.
Hắn thu lại nụ cười, ánh mắt xoáy sâu vào tôi và cứ thế nhìn tôi chằm chằm, chả biết là nhìn đểu hay….. có ý đồ gì đen tối.
– Hở quần hở áo gì đâu mà nhìn!
Tôi đỏ mặt quát, vội cúi gằm xuống bàn, chỉ biết gào ầm lên trong đầu "đập cái gì mà đập" với trái tim ngốc nghếch không chịu nghe lời, đáng tiếc dù vậy nó vẫn cứ "thịch thịch" càng lúc càng nhanh.
– Ăn đi! – hắn cất tiếng.
– Ăn từng này? – tôi trợn tròn mắt hết nhìn đống đồ ăn dễ đến cả trăm món trên bàn rồi lại xoay sang nhìn hắn.
Hắn không thèm đáp, bắt đầu lấy đũa gắp thức ăn…..cho mình (tất nhiên làm gì có chuyện hắn gắp cho ai, dù có bị thương cần bồi bổ cũng thế thôi, tóm lại ác quỷ thì không thành bồ tát được!).
Nghĩ lại thì hình như tôi chưa từng ăn cơm chung với hắn bao giờ, tôi nhớ mang máng là khi tôi vừa đến South Devil, lúc Shirou rủ tôi đi ăn cùng thì hắn đã ném vào mặt tôi một câu đại loại thế này: "có cô ta tôi nuốt không nổi!". Ồ, giờ mới biết tên này là một thiên tài bộ môn chém gió, chứ không thì sao giờ tôi đang "toạ" ở đây mà hắn vẫn ăn ngon lành thế?
Ngay lập tức, ý nghĩ phá đám xuất hiện . Nhè lúc hắn định gắp miếng thịt, tôi giơ đũa giật lấy cho vào miệng nhai rau ráu, thi hành chiến thuật cướp trên giàn mướp.
– Cô…. – hắn nhìn tôi, có vẻ bất ngờ lắm.
Tôi vênh mặt, vừa nhai vừa nhìn hắn đắc ý.
– Giỏi lắm! – hắn nói.
Ồ, quá khen, bà đây giỏi từ trong bụng mẹ cơ. Tôi còn định đá đểu vài câu kiểu như: "Ngưỡng mộ hả, xin chữ ký đi, tôi không cho đâu!" thì thấy hắn lại chuẩn bị gắp miếng tiếp theo. Thừa thắng xông lên, tôi quyết định tiếp tục ý đồ "cướp ngay trước mũi" của mình. Tuy nhiên, lần này không hề đơn giản như tôi tưởng, hắn đã có phòng bị. Thành thử cảnh tượng lúc này đang diễn ra chắc là trông rất kì cục: cuộc tranh giành một cái đùi gà giữa hai đôi đũa.
Tôi cố gắng nghiến răng nghiến lợi kéo cái đùi gà về phía mình và đương nhiên, hắn cũng thế. Đang giành giật, bỗng nhiên tên cá sấu đó buông đũa, tôi bị bất ngờ nên theo đà, cánh tay bật ra sau. Vấn đề là dùng đũa gắp, cái đùi gà trơn tuột, tôi mất đà tay, ba yếu tố quan trọng đều có mặt đầy đủ góp phần giúp chiếc đùi gà rời khỏi đũa và hạ cánh đánh "tõm" một cái rõ kêu xuống tô canh ngay trước mặt…..tôi. Điều gì xảy ra tiếp theo mọi người hẳn cũng đoán ra rồi: canh bắn tung toé lên người tôi.
– Rưới nước sốt thành công, đã xong một món ăn mới! – hắn đổ xăng vào căn nhà đang cháy.
Tôi ném cho hắn cái nhìn nảy lửa, chỉ số bức xúc tăng đến giới hạn cho phép của bộ y tế.
Hắn cười khinh khỉnh nhìn tôi, và dường như cảm thấy chọc ngoáy chưa đủ, hắn lại tiếp tục:
– Ngưỡng mộ hả? Xin chữ ký đi, yên tâm, tôi không cho đâu!
– Anh…!!!!
DING! Chỉ số bức xúc đã vượt quá giới hạn cho phép của bộ y tế.
Tức quá trời ơi!
Thấy hắn giỏi chưa? Ba phút trước tôi nghĩ câu này, ba phút sau hắn ném nó vào mặt "tác giả" của nó. Đây chính là lý do tại sao tôi dám khẳng định, tài giết người không cần đụng tới chân của hắn đang ở level bá đạo.
Thua đứt đuôi con nòng nọc, điều duy nhất mà tôi có thể làm là kiềm chế, kiềm chế nữa, tiếp tục kiềm chế…
——————-
CHOANG!!!!!!!!
– Con khốn!
Chiếc gương rơi xuống đất vỡ tan, giọng Luciana nghe như rít qua kẽ răng. Con bé chỉ ức không thể tự tay xé nát những hình ảnh mà mình đang nhìn thấy trong gương, biết thế ngày trước để con nhỏ đó ngã chết cho rồi.
– Xem ra kế hoạch của cô phá sản rồi, quận chúa Luciana! – tên chủ nhân bí mật nhếch môi cười nhạt.
– Im đi, ngươi biết gì mà nói! -con bé gắt.
– Cô chẳng phải nhìn rất rõ rồi sao, họ trông có vẻ không hề bị chia rẽ chút nào cả, cho dù người trong mộng của cô vì cô ta mà không chịu nói ra sự thật, rằng đó không phải hắn….mà là tôi.
– Ta bảo ngươi im đi cơ mà!
– Tại sao cô phải cố chấp như vậy, vì yêu hắn, hay vì mệnh lệnh của chúa tể?
– KATSURAGI RYU !!!!!!!!
"Cô hét cái gì, tôi đang suy nghĩ cho cô đó, đồ ngốc!", Ryu lặng lẽ nhìn con bé rồi xoay người bỏ đi.
– Cân nhắc cho kĩ, đừng để sau này phải hối hận! – giọng hắn vọng lại.
– Ta không hối hận, ta nhất định không hối hận đâu, rồi ngươi sẽ thấy!
Luciana nói. Con nhỏ cúi nhìn chiếc nhẫn King trên tay, trong mắt ánh lên tia độc ác: "đừng tưởng là ta bỏ cuộc, Lung Linh, coi như ngươi thắng keo này. Nhưng lễ trưởng thành chỉ còn mười lăm ngày thôi, ta sẽ có cách sử dụng chiếc nhẫn này cho hợp lí, để xem điều ước đó có bám lấy ngươi mãi hay không, cứ chờ đi! Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi."
Chap 40
….
Sau "bữa tối đáng nguyền rủa", tôi chắc phải đi thắp hương lạy tạ tổ tiên vì may mắn là chưa bị con cá sấu đó làm cho tức chết. Thật là khó chịu, khó chịu chết đi được! Có ai đoán ra cái canh mà hắn cố tình để bắn lên người tôi là thứ gì không? Xin thưa, là một món ăn được chế biến từ loài động vật mà tôi ghét nhất: canh thịt vịt! Chả thế mà tên bệnh hoạn đó cứ mở miệng ra là lại ném vào mặt tôi mấy câu kiểu như:
"Vịt con xấu xí, cô có biết là nếu dùng từ "ưa nhìn" để miêu tả cô thôi cũng đã là quá xa xỉ rồi không?"
Tử hình! Dứt khoát phải tử hình! Ai cho hắn cái quyền động vật hoá tôi như thế? Đấy là chưa kể cái con mà hắn dùng để động vật hoá tôi lại là con vịt. Đồ khốn kiếp đó muốn gây sự với tôi chắc??? Haizzz…hắn có hiểu được một chân lý vô cùng cơ bản là những người đang bị thương mà làm cho họ stress thì cánh cửa đến với nghĩa trang sẽ luôn rộng mở không?
Thật sai lầm khi cho rằng: vịt là loài động vật đáng ghét. Bởi vì khoa học trong tôi vừa xác nhận, từ khi hắn có mặt trên đời thì cái đáng ghét đã có chủ sở hữu tốt hơn loại gia cầm kia nhiều.
Còn nữa……..cá nào thì cũng yêu nước, nhưng tôi dám đánh cược tên cá sấu này thuộc loại không yêu nước, ý tôi là đất nước. Bà đây không quan tâm hắn là người Việt Nam hay đang mang quốc tịch của cá sấu, phí phạm tài nguyên quốc gia để xây cho mình cái tư dinh to vật vã thế này thì không thể chấp nhận được.
Và tôi thắc mắc….tại sao bữa ăn đáng nguyền rủa này chưa kết thúc đi chứ? Tôi thề là tôi sắp chết rồi đây, sắp chết vì bị cái mùi canh thịt vịt và ánh mắt chết chóc của tên máu lạnh kia thỉnh thoảng bắn sang vài phát khiến thần kinh tôi thủng lỗ chỗ đây.
– Ăn xong rồi!
Tôi đập bộp đôi đũa xuống mặt bàn với phong thái ngầu nhất có thể, sau đó kéo ghế đứng dậy bước về phía cửa.
– Đứng lại! – hắn nói.
– Chuyện gì nữa? – tôi quay lại nhìn hắn khó chịu.
– Cô dám rời bàn khi tôi chưa dùng bữa xong à?
Hắn không thèm liếc tôi một cái, vừa lắc lắc ly rượu đỏ quạch chả biết có phải rượu không hay là tiết lợn (ai quan tâm chứ) vừa nói như đang độc thoại.
– Tôi no rồi, muốn đi cũng phải đợi anh ăn xong sao? – tôi hậm hực đáp.
Thật ra thì tôi đang chém gió, bởi vì dạ dày của tôi chưa được lấp đến 1/3 thì làm sao mà no đây. Nhưng hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh của tôi mà tưởng tượng xem, bạn có nuốt nổi không khi phải ngồi cùng mâm với một con cá sấu kaiman chứ? Không đúng không, trừ phi bạn là mẹ kế của nàng Bạch Tuyết, hoặc khó tin hơn, bạn cùng loài với tên bò sát máu lạnh có nguồn gốc châu Phi kia.
– Ngồi xuống!
Cá sấu độc ác nói với cái ly, thực chất là đang ném yêu cầu độc đoán của hắn vào mặt tôi. Ầy, hắn tưởng tôi sẽ nghe lời chắc? Hắn nghĩ hắn là ai thế, Nam hiệp Triển Chiêu hay mẹ của tôi?
– Không muốn! – tôi vênh mặt.
Hắn không nói gì thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng kèm theo cái nhếch mép khó hiểu. Có chúa mới biết hắn đang nghĩ thứ quỷ gì, mà tôi đoán chúa cũng chả quan tâm đến điều đó đâu. Chúa của con, ngài thật là sáng suốt!
Tôi quay lưng bước ra ngoài mang theo tâm trạng hí hửng của người chiến thắng. Ba mươi giây sau, cánh cửa phòng ăn lại bật mở…..và tôi quay lại với tâm trạng của kẻ thua cuộc.
– Quay lại làm gì? – hắn nhìn tôi cười đắc ý.
– Thích thì quay lại, được không? – tôi đỏ mặt gắt.
Tôi quên béng một sự thật phũ phàng là tôi đã đến đây với sự dẫn đường của chị Polin, và hiển nhiên một đứa mù đường như tôi làm sao có thể tự mình tìm đường về phòng trong cái dinh độc tài to vật vã thế này chứ?
Chả nhẽ tôi lại bảo hắn đưa cho mình cái bản đồ?
…
Cuối cùng thì hắn cũng buông đũa. Quét mắt qua tôi một
cái, hắn lại lôi cái điệu cười nửa miệng đểu giả ra cho tôi nhìn, sau đó hắn quay lưng bước về phía cánh cửa nhỏ nằm ở cuối phòng. Tôi để ý thấy cửa vừa mở, bên trong trào ra một làn khói trắng đi kèm với hương hoa hồng phảng phất.
Cái gì thế nhỉ? Chắc là yêu khí? (Bó tay)
Tiện thể hắn không có mặt tôi mới tranh thủ và vội bát cơm, đói giã họng. Thành thật mà nói, đồ ăn ở đây ngon hết chỗ chê đi, hắn mà không chọc cho tôi nổi đoá thì tôi cũng chả hơi đâu bỏ bữa như thế.
Khá lâu sau không thấy hắn ra, tôi bắt đầu sốt ruột. Không có chị Polin ở đây, hắn mà không dẫn đường thì có trời mới biết tôi lết về nổi đến căn phòng cũ hay không.
Hắn làm cái qué gì trong đó mà lâu thế không biết, bế quan tu luyện chắc?
Tôi tò mò đứng dậy, rón rén bước về phía căn phòng bí mật một cách thận trọng. Tay tôi run run chạm vào nắm đấm cửa, do dự đến hơn chục lần, tôi quyết định cứ mở ra coi tình hình thế nào, nhỡ hắn đột ngột lên cơn đau tim hay gì đó và không kịp kêu cứu thì hài (bó tay tiếp).
Cửa vừa mở, làn khói trắng và mùi hoa hồng một lần nữa xộc thẳng vào cánh mũi làm tôi choáng ngợp. Không phải yêu khí, mà là hơi nước. Bên trong căn phòng nhỏ là cả một gian phòng lớn khác, ở đây có một bể phun nước nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút. Toàn bộ nước trong bể được phun ra từ những cái miệng khổng lồ của bức tượng một con chó có ba cái đầu và một chiếc đuôi rắn lớn, trông rất dữ tợn. Tôi đoán nó chính là Cerberus – con chó săn ba đầu của chúa tể Hades làm nhiệm vụ canh giữ cổng địa ngục trong thần thoại Hy Lạp.
Sau một hồi bị bức tượng làm cho giật mình suýt chết, tôi lẩm bẩm:
– Té ra chú mày làm nhiệm vụ phun nước chứ chả phải canh giữ cái cửa nào nhẩy?
Căn phòng ngập trong hơi nước nóng, nhìn như mây bay dưới chân chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới được, cũng gần giống cảnh tượng sương mù buổi sớm.
Đây có lẽ là phòng tắm rồi. Tôi ngó quanh quất, phát hiện ra bộ đồ đen tuyền có ánh bạc của hắn vắt trên giá treo nạm vàng. "Tên này điên xừ rồi, mới ăn cơm xong đã chạy đi tắm, định thách thức cái dạ dày chắc?" – tôi nghĩ thầm....